Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lục Tề An ôm Phó Gia, liên tục lặp lại "anh đây", nói đến khàn giọng thì Phó Gia mới dần dần nhín khóc.
Lục Tề An siết chặt cánh tay lại, nhìn người trong lòng mình bị thấm ướt bởi mồ hôi, nhưng lại vẫn nấc nghẹn từng cơn, gương mặt ửng đỏ lên vì thiếu oxi, giống như một giây sau là ngất luôn vậy.
"Gia Gia." Lục Tề An hôn Phó Gia bằng một cái hôn vô cùng nhẹ nhàng, nói: "Hít thở theo anh, chậm thôi, theo anh này."
Hắn hít thở sâu, dẫn Phó Gia tìm lại với nhịp thở bình thường.
Từ từ Phó Gia mới ngừng thút thít, sắc mặt cũng tốt lên khá nhiều.
Lục Tề An ôm cậu lên, mang cậu vào nhà vệ sinh tắm.
Phó Gia mệt cực kỳ, dựa vào Lục Tề An giống như không xương vậy, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Lục Tề An chỉ có thể ôm Phó Gia về lại giường, lau mình cho cậu bằng nước ấm.
Bảy năm trước cũng từng có chuyện tương tự như vậy.
Lục Tề An cởi quần áo ngủ ướt đẫm cho Phó Gia, quá trình này Phó Gia rất phối hợp, nhưng Lục Tề An phát hiện cậu cứ luôn cong người lại, giấu phần bụng đi, tay cũng vô tình hay cố ý che chỗ đó lại.
"Sao lại che bụng lại?" Lục Tề An hỏi.
"Có phải đau bụng hay không?"
Lúc nãy khi Phó Gia khóc dữ dội nhất, cậu đã quỳ trên giường ôm bụng lại.
Phó Gia lắc đầu, vừa mở lời là lại thút thít: "Không, không đau..."
Cậu nói dối.
Bảy năm qua, trong đêm cậu thường hay mơ hồ cảm thấy phần bụng và eo rất đau đớn, giống như có người cầm gậy bóng chày đánh đập vậy.
Cậu sẽ không đi nhớ về cơn ác mộng ở khu dân cư lục trung bảy năm trước nữa, hôm đó cậu bị người ta che đi tầm nhìn cả quá trình, không nhìn thấy gì cả, nhưng cơ thể cậu dường như vẫn nhớ được cậu đau đớn như thế nào, mỗi một gậy nó đều nhớ cả.
Lục Tề An cầm khăn lông ấm, lau mình giúp cậu, nói: "Không đau sao lại dùng tay che lại? Đau thì nói với anh, đừng nhịn không nói."
Phó Gia nghĩ nghĩ, nói: "Vậy chắc là...!hơi đau một chút."
Động tác của Lục Tề An dừng lại, trái tim mọc tràn lan lên vài hàng gai nhọn.
Hắn đổi chủ đề, hỏi: "Mỗi đêm em đều khóc như vậy sao?"
"Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi." Phó Gia nói.
"Anh đừng lo lắng."
Có một số lời nói dối căn bản không cần phải suy nghĩ, nói ra được một cách thật tự nhiên mà thôi.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cậu nghĩ được trước nhất là "Anh đừng lo lắng".
Lục Tề An áp người xuống hôn Phó Gia, nói: "Dọn đến ở cùng anh đi, ngày mai dọn liền.
Căn hộ rất gần công ty em, hoặc là biệt thự xa hơn một chút, em chọn đi.
Dì Mậu và dì Tôn đều còn đó, thuê ai do em quyết định.
Phó Gia im lặng nhìn chăm chú hắn một lúc, mới nói: "Được."
Đêm này, sau khi Phó Gia nằm xuống ngủ một lần nữa, Lục Tề An thức suốt để trông cho cậu cả đêm.
Sáng hôm sau thức dậy, Phó Gia vừa mở mắt đã nhìn thấy những tia máu vì thức suốt đêm trong mắt của Lục Tề An, đau lòng không thôi, cậu hỏi: "Không phải là anh thức suốt đêm chứ?"
Mặc dù Lục Tề An thức đỏ mắt rồi, nhưng tinh thần lại rất tốt: "Anh sợ em lại lén khóc sau lưng anh."
Phó Gia vội vàng đẩy hắn ngã xuống: "Vậy anh ngủ thêm một chút nữa đi, may mà bây giờ mới hơn bảy giờ, em đi làm bữa sáng, làm xong rồi em lại gọi anh."
Cậu ngồi dậy định đi thì bị Lục Tề An giơ tay ra kéo trở về: "Ăn sáng thì thôi khỏi đi, em dọn hành lý đi."
"Cái gì?" Phó Gia không phản ứng kịp.
"Tối qua em đã đồng ý với anh rồi, hôm nay dọn qua chỗ anh ở."
Phó Gia trợn to mắt, nói: "Vậy thì cũng không phải mới sáng sớm đã chuyển nhà chứ, em còn phải đi làm, anh cũng...!anh không đi làm sao?"
Lục Tề An nói: "Ở công viên hôm ấy Cao Tinh nói với em rồi mà, anh đã mua lại công ty bên em rồi, bây giờ anh là cấp trên của em, có thể duyệt xin phép của em bất cứ lúc nào."
Phó Gia ngơ ngẩn, nhận ra rằng hôm ấy đúng là cậu không chú ý đến điểm này thật.
Cậu do dự một lúc, không nói thêm gì nữa, rồi ngồi dậy thu xếp hành lý.
Lục Tề An về nước hơn một tháng đều ở biệt thự.
Mặc dù hắn và Phó Gia chỉ có hai người, ở độc một căn biệt thự đã lãng phí lại còn trống trải, nhưng vì để tránh việc hai người đều phải chuyển nhà, Phó Gia chọn dọn về ở biệt thự.
Hành lý của cậu thu dọn lại rất đơn giản, ngoại trừ số ít quần áo và vật dụng lặt vặt, còn lại đều là những thứ liên quan đến công việc.
Nội thất điện máy đa số đều là của chủ nhà, còn những món đồ nhỏ nhặt cậu tự mua thì không định mang đi nữa, nên để lại cho chủ nhà luôn.
Không thể không nói rằng Phó Gia đối với nơi ở như biệt thự này có sự ám ảnh.
Nhưng biệt thự của Lục Tề An không giống như biệt thự của nhà họ Lâm năm đó, phong cách hiện đại, màu chủ đạo là xám trắng, diện tích của kính tương đối lớn, trông cực kỳ thông thấu.
Bốn phía biệt thự đều là sân vườn, phía nam sân vườn vô cùng thoáng đãng, rộng rãi sáng sủa, có hồ bơi chứa đầy đến thành hồ, bên cạnh có thiết kế một bậc thềm bằng gỗ hơi cao lên một chút, đang bày biện ghế ngồi và cây xanh được chăm sóc tỉ mỉ, không hề có bất cứ góc tối nào.
Phó Gia đứng trong sân, nhìn ra ngoài hồ bơi mất hồn.
Biệt thự nhà họ Lâm không có hồ bơi, bởi vì cả đời này Lâm Phong Tầm cũng không thể nào xuống nước được, vì để nó không đau buồn mà Lục Uyển Khanh cho người thiết kế lại sân vườn, lấp hồ bơi lại.
"Muốn bơi không?" Một tay Lục Tề An xách vali, một tay nắm tay cậu đi vào trong biệt thự.
"Phòng ngủ trên lầu hai, đặt hành lý vào đó trước đã rồi đi."
Phó Gia đi theo hắn lên cầu thang, hơi ngại ngùng: "Không có, em thấy hồ bơi cũng khá đẹp thôi à, hơn nữa...!em cũng không biết bơi."
Bảy năm trước Lục Tề An dẫn cậu đi ra biển chơi cậu đã không biết bơi rồi, bảy năm qua đi, bảy mùa hạ đã qua rồi cậu chưa đi xuống nước qua lần nào nữa, cũng không ra biển thêm lần nào.
Đi vào phòng ngủ, Lục Tề An đẩy cánh cửa ra ban công ra, nhìn xuống hồ bơi trong sân vườn từ trên cao.
Hắn hỏi: "Là không muốn bơi, là không biết bơi?"
Phó Gia càng ngại hơn nữa rồi.
Cậu không tự chủ được nhớ lại bờ biển mùa hè năm ấy, nhớ lại Lục Tề An mỉm cười với cậu dưới ánh nắng lóa mắt của mặt trời, nói: "Muốn bơi, nhưng không biết."
Lục Tề An nắm chặt tay cậu: "Anh dạy em."
Hay người thay quần bơi đi đến bên hồ bơi, Lục Tề An xuống nước trước, đứng dưới nước đưa tay ra cho Phó Gia, nói: "Lại đây, em chạm đáy được, đừng sợ."
Phó Gia vốn không hề sợ, mà bỗng nhiên Lục Tề An lại nói thành ra mỏng manh rồi, giống như cậu sợ nước thật vậy.
Cậu nắm tay Lục Tề An xuống nước, đúng là đứng chạm đáy thật, nhưng nước đã gần tới cằm cậu rồi, điều này đối với người cả đời mới xuống nước được một lần, lại còn bị nước biển xô ngã trực diện mà nói thì là một áp lực không hề nhỏ, cậu ngẩng cao đầu, cứ cảm thấy hít thở không được.
Lục Tề An bỏ tay cậu ra, bơi sang bên cạnh một đoạn nhỏ, nói: "Gia Gia, thử đi đến đây xem được không."
Phó Gia mất đi chỗ dựa, bỗng trở nên sợ hãi.
Cậu ngẩng đầu không nhìn xuống nước nên không nhìn được độ sâu cạn của mực nước, cơ thể nhẹ bồng bềnh giống như được nâng lên vậy, lại giống như kiểu có thể bị