2022.03.07, 02:21AM.
Chỉ cần trời chưa sáng thì tui vẫn tin là tui hoàn bộ này trong tuần này nha mụi người.
(┬┬﹏┬┬)
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Một đêm say xỉn, thêm cả sau trận mây mưa cuồng nhiệt, ngày hôm sau khi Phó Gia tỉnh lại, toàn thân cậu từ trên xuống dưới đều như bị bánh xe nghiền qua vậy, ê ẩm mất sức.
Lục Tề An xin nghỉ phép cho cậu, ở với cậu đến trưa mới đi làm.
Phó Gia nằm im bất động, lại mơ mơ màng màng ngủ thêm mấy tiếng nữa mới thức.
Cậu cầm điện thoại lên, thấy mấy cuộc gọi nhỡ đến từ thầy Thang.
Cậu vội vàng gọi lại mới biết được tin tức từ thầy Thang, hôm qua sau khi cô Lưu diễn thuyết xong, vui vẻ hứng khởi hẹn đi khiêu vũ với mấy đồng nghiệp già, lúc về nhà không cẩn thận bị té gãy tay.
Trẻ tuổi té một chút không sao, nhưng cô Lưu tuổi đã cao, không nên bị té ngã, tối qua được đưa đi cấp cứu, bó thạch cao tiện thể kiểm tra sức khỏe tổng quát luôn.
Thế mà lại tra ra được bệnh không nặng không nhẹ ở dạ dày.
Bệnh viện giữ bà ở lại, nhà cô Lưu bị đảo lộn.
Thầy Thang vừa phải chăm Lạc Lạc lại vừa phải dọn dẹp đồ đạc đến chăm cô Lưu, trong lúc cấp bách không chỉ gọi cho con trai và con dâu về, còn gọi Phó Gia sang.
Phó Gia lo lắng cô Lưu, vội vàng thay đồ, chịu đựng cơn thốn ở thân dưới, lái xe đến bệnh viện.
Lúc vào phòng bệnh, cô Lưu đang sinh lực dồi dào dạy chồng: "Tôi cũng đâu phải sắp chết đâu, ông làm lớn chuyên lên vậy làm gì, ông cứ phải cho cả thiên hạ đều biết tôi đi nhảy đầm bị gãy tay sao? Tôi không không cần mặt mũi hả?"
Thấy Phó Gia đến, cô Lưu lại càng tức giận hơn: "Ông còn gọi Phó Gia đến? Tức chết tôi rồi, ông gọi con cái về cũng đã đành rồi, ông còn gọi Phó Gia đến làm gì, tôi không có tay không có chân hay gì? Tôi gãy có cái tay cũng dọn được cái nhà gọn gàng ngăn nắp vậy!"
Đêm qua thầy Thang đã bị vợ mình dọa cho hồn bay phách lạc, giờ này căn bản không dám đấu khẩu với cô Lưu, bà nói gì thì là cái đó.
Phó Gia ngồi xuống bên giường cô Lưu, khuyên: "Cô xảy ra chuyện thật sự phải nói với em, nếu như cô không nói em không đến chăm sóc cô kịp thời, sau này chắc chắc sẽ áy náy."
Thầy Thang phụ hoa theo cậu: "Đúng, bà thấy gọi con cái về là dư thừa, nhưng mà con cái đâu có thấy vậy đâu, nếu không đến chăm bà được thì lòng tụi nó chắc chắn không yên lòng được."
Cô Lưu trợn mắt với chồng mình, mà lại không thể phát cáu với Phó Gia được, nói: "Các người ấy, làm mất hết sạch mặt mũi tôi rồi, bây giờ ngay cả Lạc Lạc cũng biết, bà nội nó từng tuổi này rồi, mà đi nhảy đầm còn để bị gãy tay!"
Phó Gia nhịn cười nói: "Cái này chứng tỏ tâm hồn cô vẫn còn trẻ trung mà."
Cô Lưu hứ một tiếng nặng nề, vẫn cảm thấy không nén giận được.
Phó Gia ngồi ở phòng bệnh với cô Lưu nửa tiếng, bỗng bị thầy Thang gọi ra hành lang, nói con trai con dâu ông về nước suốt đêm, sắp đến sân bay rồi, hi vọng Phó Gia có thể giúp ông ra sân bay đón họ.
Phó Gia gật đầu, hỏi thầy Thang thông tin của họ, rồi lái xe đi đến sân bay đón người.
Trên đường đi, Phó Gia đi ngang qua mấy cửa hàng hoa.
Nhân lúc đèn đó nhìn kỹ số điện thoại gắn trên cửa một cửa hàng hoa nào đó, gọi sang đó đặt trước một bó hoa cẩm chướng.
Sau khi đến sân bay, Phó Gia tìm con trai và con dâu cô Lưu theo thông tin mà thầy Thang cho, khi vừa chạm mắt với họ, họ đã nhận ra Phó Gia ngay, cười đi về phía cậu.
Hai vợ chồng nhiệt tình thân thiện, vừa lên xe là nói: "Khi anh chị gọi video với Lạc Lạc, nó hay nhắc đến em, cảm ơn em thỉnh thoảng đến chơi với nó nhé."
Phó Gia mỉm cười, nói: "Lạc Lạc là một đứa bé ngoan, người lớn đều thích chơi với bé."
Hai người che miệng cười: "Đều là do ba mẹ dạy dỗ tốt, nếu để vào tay chị và ba nó, không biết dạy ra cu cậu ma lanh ranh mãnh gì đây."
Phó Gia mím môi cười nhẹ không trả lời.
Cậu dẫn hai vợ chồng đi đến phòng bệnh của cô Lưu.
Quá trình này, Phó Gia cũng dần dần đi đến một sự thật.
Cậu ý thức được lập trường của mình, vậy nên khi sắp đi đến cửa phòng bệnh, vốn đang đi trước dẫn đường là cậu đây đi chậm lại, rơi lại phía sau hai vợ chồng họ.
Cậu nhìn hai vợ chồng mở cửa phòng bệnh ra, bên trong là tiếng vui mừng reo lên của cô Lưu và thầy Thang.
"Ba mẹ, tụi con về rồi!" Con trai của cô Lưu giang tay ra ôm mẹ mình trước, rồi lại ôm ba, con dâu đứng bên cạnh lấy quà mang từ nước ngoài về ra, ôm nhau với cô Lưu.
"Hai đứa về làm gì vậy, công việc ổn chứ?" Cô Lưu ngoài miệng thì trách móc, nhưng khóe mắt lại tràn đầy niềm vui.
Cô lắm tay con trai và con dâu mình không muốn, nhìn con dâu, rồi lại nhìn sang con trai, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
"Mẹ có chuyện gì thì tụi con phải về chứ.
Hơn nữa cũng lâu rồi chưa gặp Lạc Lạc, con và chồng nhân cơ hội xin phép năm, lần này có thể ở lại cỡ một tuần ạ." Con dâu nói.
Cô Lưu mở to mắt ra, kinh ngạc không nói nên lời.
"Vậy thì tốt quá." Bà nhìn chồng mình, hơi không dám tin.
"Lát nữa đón Lạc Lạc qua đây, nhìn thấy ba mẹ nó vui cỡ nào chứ?"
Thầy Thang nhìn vợ mình cười.
Phó Gia đứng bên ngoài, rốt cuộc vẫn không đi vào trong.
Cả nhà máu mủ ruột thịt, lâu ngày trùng phùng, không khí hòa hợp cười nói ấm áp, không chứa được người ngoài đâu.
Cô Lưu là cô giáo của Phó Gia, cả đời này cũng đều là co.
Cậu không được gọi hai tiếng thân mật ấy ra đâu...
"Ba, mẹ."
Phó Gia quay lưng rời đi.
Nếu có kiếp sau, cậu có thể có một đôi ba mẹ yêu thương cậu, cậu hi vọng họ có thể giống như cô Lưu và thầy Thang vậy.
Cậu đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, trong lòng dâng lên một sự mờ mịt nhàn nhạt, bỗng cậu không biết mình đến từ đâu, rồi nên phải về đâu.
Trời đất rộng lớn, nhưng lại không có ngôi nhà của cậu.
Cậu ngẩn người nửa ngày trời mới khởi động xe, đi đến lấy hoa cẩm chướng đã đặt từ trước.
"Có cần viết thiệp không ạ, tặng cho ba mẹ hay là tặng thầy cô?" Nhân viên cửa hàng hỏi.
Phó Gia nghĩ nghĩ, rồi nói không cần đâu.
Cậu bỏ hoa cẩm chướng đỏ tươi vào trong xe, lái xe đi về phía công ty của Lục Tề An.
Cậu chưa bao giờ đến công ty của Lục Tề An, bảo an cổng cũng không nhận ra cậu.
Cậu cầm một bó hoa đỏ tươi, bị ngăn lại ở cửa đại sảnh, thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Phó Gia tiến không được lùi cũng không xong, chỉ có thể đứng lúng túng tại chỗ, gọi điện thoại cho Lục Tề An.
Một phút sau, Lục Tề An xuống lầu.
Hắn mặc tây trang thẳng thớm, bước đi đầy thần thái, thu hút hơn Phó Gia đang ôm hoa nhiều.
Hắn đứng trước mặt Phó Gia, hỏi: "Sao đột nhiên lại đến?"
Phó Gia chớp chớp đôi mắt chua xót, đặt hoa vào lòng hắn: "Đến tặng hoa cho anh."
Lục