Ngọc Bội Thái Tử Gia

Tự mình dạy chữ


trước sau

Edit: Niệm phu nhân

Sở Cẩm Dao chớp chớp mắt, không hiểu ý của Tần Nghi. Người này thật khó hiểu, nàng chân thành nói chuyện mà hắn lại cười là sao? Sở Cẩm Dao hơi khó chịu, đang tính đợi Tần Nghi cười đủ rồi sẽ hỏi hắn cặn kẽ một phen. Nhưng Tần Nghi cứ cười mãi không ngừng, nàng đành phải ngắt lời hắn.

“Ta đang nói chuyện nghiêm túc, ngươi đàng hoàng chút đi, không được cười!”

Tần Nghi vẫn còn cười, như có như không mà đáp lời: “Có thể là do thầy dạy ta dạy tốt chăng?”

Từ nhỏ, Thái tử đã có rất nhiều đại học sĩ dạy dỗ, những người này không những tri thức uyên thâm, thanh danh hiển hách, mà còn là văn thần võ tướng, những trọng thần trong triều. Họ lấy việc có thể tới dạy Thái tử mà tự hào.

Thầy của Tần Nghi không thể hình dung bằng một chữ tốt. Nhưng mà Sở Cẩm Dao không biết thầy trong miệng Tần Nghi quan trọng thế nào, chỉ nghĩ một chút rồi nói rằng: “Có câu danh sư xuất cao đồ, người bình thường có bắt chước cũng không học được, thôi ta vẫn là ngoan ngoãn học tập từ từ, chăm chỉ luyện tập mới tốt.”

Tần Nghi đi dịch sang bên cạnh, rồi ngoắc ngoắc tay ý bảo Sở Cẩm Dao lại gần. Sở Cẩm Dao hơi chần chờ.

“Chuyện này…”

Tần Nghi hiện tại đang là hình tượng nam tử tuổi trẻ mà, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng làm sao tới gần hắn như vậy giờ? Tần Nghi nhìn thấy Sở Cẩm Dao vậy mà không nhúc nhích, nên duỗi thẳng tay kéo nàng lại gần.

“Nhanh lên, ta không thể rời ngọc bội lâu được. Viết chữ mà không cầm tay chỉ, không có hiệu quả.”

Sở Cẩm Dao thấy tay mình bị hắn nắm, chỉ kịp nhìn thấy mấy ngón tay thon dài của Tần Nghi. Bây giờ hắn vẫn là một linh hồn, nên ngón tay trong suốt. Nhưng mà cũng chẳng hề gì khi mà hắn kéo một chút đã khiến người Sở Cẩm Dao lại gần mình. Đột nhiên Sở Cẩm Dao cảm thấy đây hẳn là đôi tay của người tập võ, nếu không sao ngón tay có thể thon dài có lực như vậy.

Rốt cuộc Tần Nghi đã tu luyện bao lâu để văn võ song toàn đến nhường này… Sở Cẩm Dao ngây người ra suy nghĩ, ót bị người ta vỗ nhẹ. Tuy rằng không đau nhưng đủ khiến nàng tỉnh lại.

“Ngươi làm gì vậy?”

Sở Cẩm Dao che ót, ngẩng đầu rất không vui vẻ trừng Tần Nghi.

Tần Nghi nhướng mày: “Nàng thất thần mà còn lí sự? Cầm bút, ta dạy nàng cách viết chữ.”

Sở Cẩm Dao vẫn rất quan tâm việc học tập. Nếu không học hành tốt sẽ bị Sở Cẩm Diệu nắm được nhược điểm. Vì vậy nghe hắn nói nàng liền không suy nghĩ gì, cẩn thận lắng nghe Tần Nghi. Tần Nghi đứng bên cạnh Sở Cẩm Dao, dạy nàng làm sao dùng bút. Làm sao khởi, thừa, chuyển, hợp… Có một số chỗ nàng viết không đúng, Tần Nghi liền nắm tay nàng sửa lại. Hắn đứng ở bên trái Sở Cẩm Dao, mỗi lần sửa chữ đều là vòng qua người nàng mà cầm bút, như có như không ôm lấy nàng. Sở Cẩm Dao cảm thấy không thoải mái chút nào. Nàng luôn tự nói với mình, Tần Nghi là yêu quái, không có ý thức khác biệt nam nữ gì cả. Không cần so đo với hắn làm gì. Lặp đi lặp lại nhiều đến mức Sở Cẩm Dao dần quen với động tác của Tần Nghi. Cũng để Tần Nghi nắm tay, nét chữ trên giấy cứng cáp, viết chữ càng lúc càng quen.

Sở Cẩm Dao trước giờ rất ít viết nên đâm ra sợ hãi bút mực, nhưng bây giờ có Tần Nghi chỉ dẫn, nàng lại dần quen tay lại. Đợi đến khi Tần Nghi thả tay ra, nàng vẫn có thể mô phỏng theo mà viết được nên hình nên dạng mấy chữ vừa rồi. Sở Cẩm Dao cảm thấy vô cùng vui sướng, nàng hưng phấn quay đầu lại, mỉm cười.

“Ngươi xem nè, ta có thể tự viết rồi.”

Sở Cẩm Dao quay đầu rất nhanh, quên mất Tần Nghi đang đứng sau nàng, hai người đứng rất gần, rất gần. Nàng quay gấp như vậy suýt nữa thì đụng vào cằm Tần Nghi.

Tần Nghi muốn vòng qua người Sở Cẩm Dao cầm tay nàng, nên mới có khoảng cách sát như vậy. Hắn đành một tay chống bàn, một tay vòng qua Sở Cẩm Dao, đợi nàng quen được cách cầm bút. Hiện giờ Sở Cẩm Dao như vậy mà quay người, suýt nữa là đụng vào người hắn. Sở Cẩm Dao nhận ra gương mặt Tần Nghi gần sát mình như vậy, mắt mở to. Tần Nghi thì phản ứng rất nhanh, nâng cằm lên sau đó liếc nhìn Sở Cẩm Dao:

“Nàng làm gì vậy?”

Trong lòng Sở Cẩm Dao rất xấu hổ, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một nam nhân gần như vậy. Giờ khắc này Sở Cẩm Dao mới ý thức được, Tần Nghi là nam nhân, nàng không thể thoải mái như trước với hắn được.

Sở Cẩm Dao muốn nói chuyện giảm bớt căng thẳng nhưng phát hiện ra Tần Nghi nhạt đi rất nhiều, gương mặt hắn như là trong suốt trong không khí. Tạo nên một vẻ đẹp vừa yếu ớt vừa mờ nhạt, càng tô điểm cho khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân. Nhưng mà Sở Cẩm Dao không có tâm tình đâu mà thưởng thức gương mặt hắn, nàng sốt ruột mà hỏi:

“Ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?”

Tần Nghi lại cảm thấy không có gì vội vã cả: “Không sao đâu, có thể rời ngọc bội lâu nên phần hồn không giữ lâu được, quay về dưỡng chút là được rồi.”

Cái gì gọi là dưỡng chút thì được rồi? Chuyện hồn phách có thể giỡn như vậy sao? Sở Cẩm Dao tức muốn chết.

“Nếu không thể rời đi lâu, vậy ngươi mau trở về đi. Cũng trách ta, chỉ lo luyện chữ không chú ý gì ngươi cả.”

“Ta không sao đâu.” Tần Nghi nói xong, nhịn không được bổ sung: “Nàng đừng nghĩ lung tung, không phải tại nàng đâu”

“Ta biết rồi, ngươi mau trở về đi…”

Từ nhỏ Tần Nghi là một người không chịu ngồi yên một chỗ, ghét nhất là trói buộc. Mà hiện giờ hắn bị cột vào ngọc bội, quả thực phiền không chịu nổi. Nếu như không có cách nào cũng thôi, bây giờ có cách rời khỏi nơi bị quản chế, Tần Nghi chẳng muốn quay về chút nào. Chỉ là thấy Sở Cẩm Dao lo đến muốn khóc rồi, Tần Nghi không có cách nào, chỉ có thể không can tâm mà quay về ngọc bội.

Sau khi về tới ngọc bội, phần hồn suy yếu dễ chịu rất nhiều, Tần Nghi thở phào nhẹ nhõm, an ủi Sở Cẩm Dao: “Ta không sao đâu, nàng đừng khóc”

Đây mà là không có việc gì? Sở Cẩm Dao thật sự muốn khóc rồi, người này sao không quan tâm gì đến thân thể của mình vậy? Nàng ủ rũ mất một lúc, không biết phải giận ai, cuối cùng nàng đành nói:

“Lần sau ngươi không được như vậy nữa.”

“Được rồi.”

Tần Nghi hời hợt đáp, rồi lười biếng nói tiếp:

“Nàng nên luyện chữ đi. Luyện chữ chỉ có thể chăm chỉ mà thôi, không được lười biếng.”

“Ta hiểu rồi.”

Sở Cẩm Dao ngồi vào bàn, vừa cầm bút vừa chấm mực, rồi nói với Tần Nghi:

“Ta ngồi đây luyện chữ, nếu như ngươi mệt mỏi có thể nghỉ trước, ta luôn ở đây.”

Tần Nghi bật cười.

“Ta đâu phải trẻ con, đâu cần nàng bên cạnh”

Tuy rằng hắn nói như vậy nhưng hôm nay phần hồn hao tổn quá lớn. Hắn vẫn luôn cố gắng chống chịu, giờ không chịu được nữa, mệt mỏi mà thiếp đi.

Sở Cẩm Dao thấy Tần Nghi không còn phát ra tiếng động nào nữa, động tác của nàng cũng cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể. Trong thư phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng bút va chạm với giấy, ngoài ra không nghe thấy gì nữa.

Màn đêm buông xuống, nha hoàn thắp đèn ngoài hành lang. Trường Hưng Hầu phủ dần dần sáng lên trong ánh đèn lửa. Lúc này, trong phủ rất ít người đi lại, không cần biết ban ngày thân thiết ra sao, có thể ngồi với nhau dưới ánh nến khi này, mới là người thân cận.

Sở Cẩm Diệu đốt đèn trên giá nến, rồi hỏi rằng:

“Phụ thân hôm nay không tới ạ?”

Trương ma ma nói:

“Đã đến giờ này, có lẽ Hầu gia tối nay muốn nghỉ ở viện kia”

Theo lí mà nói, Sở Cẩm Diệu vốn là một cô nương. Không thể hỏi đến chuyện phụ thân di nương gì kia, nhưng Sở Cẩm Diệu từ nhỏ đã thân thiết với Triệu phu nhân. Triệu phu nhân bị
di nương làm buồn phiền, cũng thích tâm sự với Sở Cẩm Diệu, dần dà người trong phòng cũng đã quen.

Trường Hưng Hầu có một thê ba thiếp. Triệu phu nhân là chính thất, địa vị tuy rằng vững chắc nhưng đó chỉ là bên ngoài mà thôi. Người được sủng ái nhất, là Hoàng di nương. Giống như đêm nay, Trường Hưng Hầu lại muốn ở lại viện của di nương.

Năm đó Triệu phu nhân vào cửa, nàng vừa là dâu cả, vừa là Hầu phu nhân. Không biết có bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm bụng nàng. Triệu phu nhân vào phủ gần một năm mới mang thai, nhưng không như mong đợi, Triệu phu nhân lại không sinh được nhi tử, mà sinh hạ đại tiểu thư. Sở lão phu nhân tuy rằng có hơi thất vọng nhưng vẫn giữ thể diện cho Triệu phu nhân. Vừa sinh hạ đã đem đại tiểu thư về, dùng thân phận đích trưởng nữ mà giáo dưỡng nghiêm khắc. Tuy rằng hài tử mới sinh ra đã ôm đi, tình cảm với mẫu thân sẽ không tốt. Nhưng trong nhà quyền quý, việc được trưởng bối tự mình dạy dỗ cháu gái, đây là một chuyện cực kì có thể diện, thể hiện được địa vị của mẫu thân trong nhà. Đại tiểu thư được ôm đi, Triệu phu nhân khỏe lại, nhưng vẫn không có thai. Diêm phu nhân nhị phòng lại sinh hạ nhi tử, trở thành trưởng tôn của Trường Hưng Hầu phủ. Triệu phu nhân liền có áp lực thật lớn, bất đắc dĩ phải để mấy di nương ngừng thuốc.

Trong lúc Triệu phu nhân có thai, hiển nhiên không thể hầu hạ Trường Hưng Hầu, nạp thiếp là điều không thể tránh khỏi. Sở lão phu nhân liền phái nha hoàn Phù Dung đến, nói là hầu hạ Triệu phu nhân. Nhưng trong đó là ý tứ gì, ai cũng có thể hiểu được. Triệu phu nhân không thích bà bà nhúng tay vào chuyện phòng the của hai người, nên trì hoãn mãi không để Phù Dung ra, Sở lão phu nhân dù biết cũng không nói lời nào. Không đầy mấy ngày sau, Trường Hưng Hầu ở ngoài xã giao, khi về mang theo một nữ tử. Nữ tử này họ Hoàng, là quan viên huyện Thái Nguyên hiếu kính Trường Hưng Hầu, nghe đâu là nữ nhi Dương Châu, trước kia luôn giáo dưỡng để hiếu kính mấy vị lão gia trên quan trường.

Hoàng di nương vừa vào cửa đã thể hiện công phu tranh sủng của nàng. Triệu phu nhân thấy mà không để trong lòng, cho rằng Trường Hưng Hầu sủng chán rồi thôi, chỉ là thấy Hoàng di nương càng lúc càng mạnh, Triệu phu nhân càng lúc càng không an tâm, đành phải vội vàng để Phù Dung ra hầu hạ lão gia, tranh sủng với Hoàng di nương. Sau khi Triệu phu nhân sinh hạ Đại tiểu thư rồi, rất lâu không mang thai, nàng chịu không nổi áp lực đành phải ngừng thuốc hai vị di nương.

Trong nhà cao cửa rộng, di nương được tính là một nửa nô tì. Chỉ cần phu nhân chính thất không gật đầu, các nàng thị tẩm đều phải dùng thuốc không thể có thai. Không thể để con di nương làm rối loạn tôn ti gia tộc. Trưởng tử, trưởng nữ chỉ có thể từ bụng phu nhân mà ra thôi.

Triệu phu nhân để các di nương ngừng thuốc, đây có nghĩa chấp nhận có thể dưới danh nghĩa mình sẽ có một thứ trưởng tử. Mà đây là chuyện không tốt mấy với danh dự phu nhân rồi. Triệu phu nhân phải chịu rất nhiều áp lực, khó khăn mà sinh hạ Nhị thiếu gia Thừa Nghiệp. Mà chẳng bao lâu, Hoàng di nương và Phù Dung cũng có thai. Mỗi một người lại sinh ra một người, Hoàng di nương được sủng ái, bây giờ lại không cần dùng thuốc, vừa sinh hạ Tam thiếu gia. Khôi phục chưa lâu năm liền lại sinh ra Tam Tiểu thư Sở Cẩm Thiền.

Hoàng di nương sinh hạ một tử một nữ, hậu trạch địa vị bay lên rất nhiều, càng lúc càng kiêu ngạo. Còn Triệu phu nhân sinh hạ đích thứ nữ xong lại không có động tĩnh gì nữa. Trường Hưng Hầu ngoài ngày mười lăm, còn lại rất ít khi đến phòng ngủ lại. Cho dù có ngủ lại, cũng chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm. Triệu phu nhân càng không có cách nào sinh ra huyết mạch đích nữ nữa. Đành phải để nha hoàn Bách Linh ra. Chỉ cần Bách Linh có thể làm Trường Hưng Hầu ở lại, cũng có thể nói là ở lại phòng Triệu phu nhân.

Triệu phu nhân không vui mà để nha hoàn hồi môn Bách Linh vấn tóc, trở thành di nương. Nhưng mà Bách Linh không phải đối thủ của Hoàng di nương, phải rất nhiều năm sau, nàng mới sinh hạ được một đôi song bào thai. Là Thất thiếu gia và Bát tiểu thư, hiện giờ mới sáu tuổi.

Hoàng di nương ở hậu trạch hô gió gọi mưa. Phù Dung dù sao cũng là người của Sở lão phu nhân, nên nể mặt bà, Trường Hưng Hầu cũng không vắng vẻ. Nói đi nói lại, quạnh quẽ vẫn là Triệu phu nhân mà thôi.

Sở Cẩm Diệu từ nhỏ đã ở cạnh Triệu phu nhân. Mấy chuyện này ở trong phòng mẫu thân đều biết rõ. Nàng nghe thấy Trường Hưng Hầu đến phòng Hoàng di nương, tức giận đến mức đập mạnh chung trà trên bàn.

“Phụ thân sao lúc nào cũng không phân rõ nặng nhẹ như vậy? Hoàng di nương là ai cơ chứ, sao đáng giá cho phụ thân nể mặt như vậy.”

Một tiểu thư chưa lấy chồng, không thể nói di nương như vậy, quá mức hỗn hào. Nhưng trong này không có người ngoài, một đám ma ma nô tì cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Triệu phu nhân nói:

“Ai nói vậy, Hoàng di nương biết õng ẹo thế cơ mà. Nhìn eo nàng có khi nào thẳng đâu, lúc nào cũng không đoan chính, giống như hồ ly tinh vậy. Nam nhân lại thích dạng này thì biết sao được.”

Triệu phu nhân càng nghĩ càng giận, nhịn không được mắng nhỏ một câu: “Đúng là tiện nhân.”

Triệu phu nhân biết câu này không ổn, nhưng mà Trương ma ma và Sở Cẩm Diệu đều không dám nói gì, không biết khuyên Triệu phu nhân thế nào.

Một lúc sau, Sở Cẩm Diệu an ủi Triệu phu nhân.

“Nương, người đừng so đo với họ làm gì. Cho dù họ được sủng ái cũng không thể lên mặt được. Phụ thân cho dù hồ đồ đến đâu cũng không làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê.”

Trương ma ma cũng nói: “Đúng vậy phu nhân, trong hậu trạch nam nhân sủng ái chỉ là nhất thời. Còn sau cùng vẫn là dựa vào con cái mà thôi, ngài còn Nhị thiếu gia mà!”

Trương ma ma vốn dĩ định nói ngài còn Nhị thiếu gia, Đại tiểu thư và Ngũ tiểu thư nữa. Nhưng mà nghĩ đến việc Sở Cẩm Diệu còn ở đây, không nên nhắc đến Sở Cẩm Dao. Vì vậy đành lượt hết mấy tiểu thư đi. Triệu phu nhân nghe mà không phát hiện ý tứ đó, nhưng Sở Cẩm Diệu lại nghe ra. Lạnh lùng nhìn Trương ma ma.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện