Sở lão phu nhân tức tới mức xanh mét mặt mày. Khi xưa, bà thường rất thoải mái trong khi nói chuyện nên trượng phu ít sủng ái, vậy nên giờ bà mới dần trở nên nghiêm khắc, quản giáo con cháu mình chặt hơn. Bây giờ, bà không còn như thế nữa nên lão gia Trường Hưng Hầu phủ không nói hai lời liền phong quân cho bà. Vì vậy, bà lúc nào cũng tự hào vào sự giáo dục của mình. Nhưng bà không ngờ, mấy cô cháu gái đáng kiêu ngạo được dạy dỗ dưới tay một người quy củ như bà lại có thể đập phá đồ đạc trước mặt người khác.
Thấy Sở lão phu nhân đến, mấy tiểu thư ở dưới mái hiên mới thu mình lại. Chả biết Lục tiểu thư đã trở về từ bao giờ, chỉ thấy nàng ta đỡ lão phu nhân đi tới mái hiên, quét mắt nhìn một lượt xung quanh đó, khẽ lắc đầu.
Lão phu nhân nói với Lâm Hi Viễn: “Hôm nay để thế tử chê cười rồi. Là bà già này quản giáo không nghiêm, khiến thế tử khó chịu. Ta ở đây bồi tội thay cho thế tử.”
Lầm Hi Viễn vội vàng cản lão phu nhân lại: “Bà à, sao người lại nói như thế?”
Sở lão phu nhân nói: “Dù thế tử không chê mấy tiểu thư nhà ta được sủng tới không biết trời cao đất dày là gì nhưng bà già này cũng không còn mặt mũi gặp người nữa. Cố ma ma đâu? Ngươi đưa thế tử đi nghỉ ngơi đi, còn ta sẽ quản giáo mấy người này, để chúng tự mình đến cửa bồi tội với thế tử.”
Lâm Hi Viễn từ chối nhưng Sở lão phu nhân lại quyết tâm muốn bồi tội. Lâm Hi Viễn biết, này là do Sở lão phu nhân muốn giáo huấn mấy tiểu thư nên đuổi khéo người ngoài như hắn đi. Sở gia dạy dỗ con cháu trong nhà, đúng là hắn không tiện ở lại. Nhưng trước khi đi, hắn vẫn không yên tâm liếc nhìn ra phía sau một cái.
Sở Cẩm Dao vẫn còn đang ở trong mái hiên, từ góc độ này, Lâm Hi Viễn chỉ thấy mành che mỏng mềm mại rũ xuống, in bóng trên đó là một cô nương. Lâm Hi Viễn lo lắng, hắn cảm thấy sự việc hôm nay rất kì lạ, nhưng Cố ma ma đã thúc giục đến lần thứ hai: “Thế tử, lão nô đưa ngài về chỗ nghỉ.”
Lâm Hi Viễn đành rời mắt đi, nói với ma ma: “Được, làm phiền ma ma.”
Lâm Hi Viễn đi rồi, Sở lão phu nhân mới kéo rách da mặt, dùng sức gõ trượng hoa cúc gỗ lê xuống mặt đất: “Các ngươi thật to gan.”
Các vị tiểu thư, thiếu gia khác đang ở bên ngoài nghe nói Sở lão phu nhân tức giận, lập tức quay về. Các nàng vừa vào đã nghe thấy lão phu nhân nổi giận đùng đùng nói câu này, đành liếc nhau không dám ngẩng đầu lên, đứng cạnh mái hiên chờ. Sở Cẩm Dao và Sở Cẩm Diệu đi từ bên trong mái hiên ra, đứng trước mặt lão phu nhân cúi đầu nghe giáo huấn. Sở Châu đứng bên phải lão phu nhân, thấy Lâm Bảo Hoàn và Lâm Hi Ninh đã về, vội vàng nói: “Ninh Nhi ca, Bảo Hoàn, đại ca các con vừa mới ra ngoài. Hai đứa mau đi tìm đại ca đi.”
Lâm Bảo Hoàn không muốn đi. Nàng vốn là tiểu thư được cưng chiều, không ai dám to giọng khi nói chuyện với nàng nên nàng muốn ở lại đây xem náo nhiệt. Còn Lâm Hi Ninh, hắn thấy bà đang giáo huấn mấy cô gái thì hẳn là mình nên rời đi nhưng nhìn lướt qua, hắn thấy có Sở Cẩm Diệu, cuối cùng vẫn thấy không yên tâm chút nào.
Sở Châu lườm Lâm Bảo Hoàn, thì thấy Lâm Bảo Hoàn làm nũng lắc đầu. Vì vậy, nàng quay sang nhíu mày nhìn Lâm Hi Ninh, ý bảo mau kéo muội muội rời đi. Không ngờ, Lâm Hi Ninh lại giả vờ cúi đầu, coi như không thấy.
Sở Châu bó tay, đành tức giận trừng mắt nhìn họ rồi rời mắt đi.
Lão phu nhân được mọi người đỡ ngồi xuống ghế thái sư. Bà nhìn một lượt những người đứng ở dưới. Sở Cẩm Diệu vẫn còn đang khóc nức nở, Tam tiểu thư thì nhìn ngó xung quanh, còn người là nguyên nhân của tất cả sự việc – Sở Cẩm Dao thì vô cùng bình tĩnh. Bà tử làm bên phòng phu nhân nghe chuyện chạy đến, đứng thứ hai bên sườn, lắng nghe. Cả Triệu phu nhân cũng ở đó, bà vô cùng sốt ruột. Hôm nay, người phạm tội đều là tiểu thư đại phòng. Sở Cẩm Diệu tức tới phát khóc, mấy lần định đứng ra nói lại bị cái nhìn uy nghiêm của Sở lão phu nhân làm lui bước.
Giọng nói trang nghiêm của Sở lão phu nhân chậm rãi vang vọng khắp sảnh đường: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong phòng chỉ có tiếng khóc nức nở của Sở Cẩm Diệu vang lên, ba người trong cuộc chẳng ai nói lời nào. Sau đó, một nha hoàn nãy hầu hạ dưới mái hiên đứng ra nói: “Bẩm lão phu nhân, là do khi Tứ tiểu thư quay về trông thấy tập thơ của mình bị xé. Mà khi ấy, chỉ có Ngũ tiểu thư ở dưới mái hiên. Hai người có lời qua tiếng lại, sau đó Tứ tiểu thư bị chọc tức nên vứt vòng tay và trang sức đi.”
Sở Cẩm Diệu thút thít nói: “Sở Cẩm Dao nói con không phải là người của Sở gia, năm đó là phụ mẫu con thấy tiền sáng mắt nên cố tình đổi con đến Hầu phủ. Nàng ta nói, trên người con mang tội nghiệt của phụ mẫu, còn dám ăn vạ tại Hầu phủ nữa. Ngũ tiểu thư nói rất đúng, con vốn là một tiện dân, ở đây chỉ làm ô uế Hầu phủ mà thôi. Con sẽ thu nhập đồ đạc rời đi, không cần làm bẩn mắt Ngũ tiểu thư.”
Triệu Phu nhân nghe xong, vội vàng nói:“Con đang nói cái gì vậy? Đang yên đang lành sao phải nói mấy lời xa lạ này?”
Sở Cẩm Diệu càng khóc to hơn, Triệu Phu nhân đau lòng đi qua lau nước mắt cho nàng ta. Lau được một lúc, khóe mắt bà cũng rơm rớm theo. Triệu phu nhân ôm lấy Sở Cẩm Diệu, nói: “Diệu Nhi số khổ của ta, rốt cuộc con đã làm sai điều gì?”
Triệu phu nhân nhìn Sở Cẩm Dao, muốn nói lại thôi, vì bà ngại lão phu nhân vẫn còn ở đây. Bà thở dài, quay sang chú tâm lau nước mắt cho Sở Cẩm Diệu, không muốn nhìn Sở Cẩm Dao nữa.
Sở Cẩm Dao nghiêng đầu, nở nụ cười châm biếm. Kẻ khóc lóc luôn là người có lý. Đúng là quá buồn cười! Sở Cẩm Diệu khóc quá đáng thương, khiến mọi người đều không đành lòng. Tuy nói năm đó, Tô gia làm như vậy là rất đáng giận nhưng Sở Cẩm Dao nói ra quá tàn nhẫn. Ánh mắt những người ở đây nhìn về phía Sở Cẩm Dao đã có sự khác thường. Cũng may, lão phu nhân không giống như Triệu phu nhân, chỉ biết nghe lời từ một phía. Bà hỏi: “Cháu có gì muốn nói không? Mọi việc giống những gì Tứ tiểu thư nói sao?”
“Cháu không có gì để nói.” Sở Cẩm Dao lạnh nhạt mở lời: “Cháu chỉ ngồi yên dưới mái hiên luyện chữ thôi. Tứ tiểu thư vừa tới đã chỉ trích cháu không chấp nhận nàng ta, cố ý xé bỏ tập thơ. Nhưng cháu còn chưa nhìn thấy tập thơ của Tứ tiểu thư thì xé thế nào đây? Cháu mới nói lại hai câu, nàng ta đã phát điên quăng đồ khắp nơi, vừa quăng vừa nói không chịu được ân huệ của Sở gia, trả lại hết. Cháu không hiểu vì sao cả, cũng không biết Tứ tiểu thư bị làm sao?”
Sở Cẩm Diệu nghe xong không phản bác Sở Cẩm Dao, chỉ là tiếng khóc càng thêm ai oán. Triệu phu nhân cảm tưởng mình sắp đứt hết ruột gan rồi, đau lòng ôm lấy Sở Cẩm Diệu, nói: “Nữ nhi đáng thương của ta, rốt cuộc con làm chuyện gì khiến ông Trời oán trách, mà làm vậy với con?”
Triệu phu nhân không nhịn nổi nữa, nói với Sở Cẩm Dao: “Con đã đồng ý với ta cái gì? Rõ ràng chính con đã bảo mình sẽ không nhắm vào Diệu Nhi nữa, sao mới được mấy ngày con đã thành thế này?”
Những người khác nhỏ giọng bàn tán. Sở lão phu nhân đập bàn một cái, mọi người lập tức yên lặng. Khi này, Sở lão phu nhân mới tiếp tục hỏi: “Tập thơ bị làm sao?”
Tam tiểu thư vội vàng nói: “Chuyện này còn biết, để con kể cho tổ mẫu nghe.”
Tam tiểu thư liếc mắt nhìn Sở Cẩm Dao, áp chế nụ cười mỉa mai rồi quay đầu lại, làm ra vẻ đáng thương nói với Sở lão phu nhân: “Việc này là từ lúc ăn cơm trưa ạ. Dùng bữa xong, Ngũ tiểu thư một mình ra mái hiên ngồi, rồi không biết làm sao, chẳng bao lâu sau thế tử cũng qua đó. Sau đó, Tứ muội muội nói muốn sao chép tập thơ của mình ra một bản nữa. Tứ muội chép được một nửa thì mỏi tay, kéo mấy tỷ muội ở đó ra ngoài giải sầu. Tất cả mọi người đều ra ngoài, chỉ có mình Ngũ tiểu thư ở đó luyện chữ, không đi cùng bọn cháu. Lúc đó ở dưới mái hiên có rất nhiều người. Có Ninh biểu ca, Hoàn biểu muội nữa. Nếu tổ mẫu không tin có thể hỏi xem.”
Sở lão phu nhân nhìn về phía Lâm Hi Ninh, hắn gật đầu: “Đúng vậy, cháu, đại ca, Cẩm Diệu và mấy biểu muội khác đều ở đó. Mái hiên quả thật chỉ còn mình Ngũ biểu muội.”
Đã có lời chứng thực, Sở lão phu nhân quay sang ra hiệu Tam tiểu thư tiếp tục nói. Tam tiểu thư thầm đắc ý, kể tiếp: “Chúng con đi dạo trong hoa viên một vòng thì tứ muội đi không nổi nữa, con cùng muội ấy trở về. Tứ muội vào trong mái hiên muốn tìm tập thơ kia mang về phòng từ từ chép lại. Nhưng không ngờ được, bọn cháu chỉ tìm thấy được một tập thơ đã bị người khác xé bỏ.”
Cố ma ma đã để tập thơ bị xé lên khay, nghe tới đây thì trình lên. Lão phu nhân lật vài tờ, hỏi: “Bị xé tới mức này sao.”
Tam tiểu thư vội vàng nói: “Vâng, bị xé tới mức ấy thì đâu phải là không cẩn thận, mà là cố ý. Lúc ấy mái hiên chỉ có Ngũ muội, à… không biết sao thế tử lại về sớm, ngồi nói chuyện với Ngũ biểu muội nữa. Tứ muội thấy tâm huyết của mình bị người ta làm hỏng, không kìm được cơn giận nên hỏi Ngũ muội đôi không. Ai ngờ Ngũ muội ngang bướng, cãi lại ngay lập tức. Nghe tới câu kia, Tứ muội không chịu nổi nữa, cởi vòng tay quăng xuống đất. Những chuyện sau đó, chắc là tổ mẫu cũng biết rồi.”
Sở lão phu nhân nghiêm túc hỏi Sở Cẩm Dao: “Là như vậy sao?”
Sở Cẩm Dao cúi đầu. Tuy cách nói của Tam tiểu thư hơi nghiêng về phía Tứ tiểu nhưng quả thật chuyện là như vậy. Nàng đành chấp nhận: “Chuyện là như vậy ạ.”
Thất tiểu thư quay đầu nói nhỏ với Diêm phu nhân: “Nương, thế này là do nàng ta xé tập thơ của người ta sao? Hay là Sở Cẩm Diệu tự xé?”
Tam tiểu thư bổ sung thêm: “Trước khi bọn cháu đi, cũng có những người khác nhìn thấy tập thơ này. Nó vẫn còn bình thường.”
Tam tiểu thư quay đầu nhìn Lục tiểu thư: “Lục muội, lúc ấy muội cũng ở đó, muội nói xem có phải không?”
Lục tiểu thư nhìn Sở Cẩm Dao bằng ánh mắt chần chừ, dù có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng nàng ta chỉ thở dài: “Đúng thế.”
Biểu hiện của Lục tiểu thư càng khiến mọi người suy đoán nhiều hơn. Càng lúc càng nhiều người trong phòng thì thầm to nhỏ. Sở Cẩm Dao mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hề dao động. Sở lão phu nhân dùng sức đập bàn, uy nghiêm hỏi: “Ngũ tiểu thư, có phải là cháu xé tập thơ không?”
“Không phải.” Giọng nói của Sở Cẩm Dao rất lớn. Nàng ngẩng cao đầu, đột nhiên nghĩ tới một lỗ hổng, nói: “Dưới mái hiên chỉ có mình cháu, đúng là cháu hết đường chối cãi nhưng quả thật cháu không động đến tập thơ của nàng ta. Khi nói điều này, cháu không thẹn với lương tâm. Tứ tiểu thư nói tập thơ của mình bị người khác xé, ai biết có phải người ta chỉ có một quyển hay không? Nhỡ đâu nàng ta, trong đó có một quyển còn bình thường, một quyển đã bị xé. Ban đầu, nàng ta cho bọn cháu xem quyển bình thường, sau đó lúc trở về trộm đổi thành bị xé thì sao? Làm vậy thì thần không biết quỷ không hay, ai biết được là do nàng ta tự xé hay là người khác xé?”
“Ngươi vu khống ta!” Trong lòng Sở Cẩm Diệu như có thứ gì đó rơi xuống. Không hiểu sao, nàng ta lại thấy hoảng sợ. Nàng ta chất vấn bằng giọng điệu đầy sắc bén: “Ngươi dựa vào đâu mà nói ta tự xé? Tại sao ta phải làm thế? Ngươi có chứng cứ không? Định cứ thế mà vu oan giá họa cho ta hả?”
“Vậy ngươi có chứng cứ không? Không có thì sao vu hãm ta, nói ta xé bỏ tập thơ?”
“Vậy ngươi có chứng cứ sao? Liền vu hãm ta, nói ta xé bỏ tập thơ gì đó?” Sở Cẩm Dao bình tĩnh quan sát Sở Cẩm Diệu, lấy trứng chọi đá: “Chẳng lẽ có người nhìn thấy ta tự tay xé bỏ tập thơ của ngươi? Nếu không có, vậy ngươi dựa vào đâu mà nói là ta xé? Ai biết được ngươi có bản sao hay không”
“Ta không có.” Sở Cẩm Diệu hô lớn: “Ta chỉ có một bản này thôi, nha hoàn, ma ma của ta có thể làm chứng.”
“Ngươi nói đó là nha hoàn ma ma của ngươi, là người của ngươi đương nhiên sẽ nói tốt cho ngươi.”
“Ngươi…” Sở Cẩm Diệu bực bội. Nhìn qua Sở Cẩm Dao là người thích nói thích cười, là một người dễ tính, nhưng sao khi hỏi tội lại hung hãn thế?
Lâm Hi Ninh âm thầm líu lưỡi. Ngũ biểu muội lớn lên ở nhân gian, ngày thường sống trong phú quý cười lên trông vô cùng mềm mại ngọt ngào, không ngờ tới lúc có chuyện lại trở nên cứng rắn như vậy, còn đanh đá chua ngoa hơn cả mấy mụ đàn bà ở dân gian. Vài vị phu nhân ở đây cũng thầm nghĩ, cái tư thế cãi nhau này, quả nhiên là học được ở dân gian. Làm gì có thiên kim nhà ai dẻo mồm dẻo miệng, đối chọi gay gắt như nàng?
“Được lắm!” Lão phu nhân quát, “Cãi cọ ầm ĩ, các ngươi còn giống tiểu thư khuê các hay sao?”
Sở Cẩm Dao trừng mắt nhìn Sở Cẩm Diệu rồi dời đi. Sở Cẩm Diệu tức đến ngón tay cũng phát run nhưng trước mặt lão phu nhân, nàng ta không thể cư xử lỗ mảng, vậy nên đành nhịn xuống. Sở lão phu nhân hỏi:
“Tứ tiểu thư, ta hỏi cháu.Rốt cuộc tập thơ này có mấy phần?”
Sở Cẩm Diệu run rẩy, cắn răng nói: “Chỉ có một phần.”
“Cháu chắc chắn?”
“Cháu chắc chắn.”
Sở Lão phu nhân thở dài: “Ngũ tiểu thư nói nó không xé bỏ tập thơ, lúc ấy chỉ có một người, không thể chứng minh được.”
Sở Cẩm Diệu và Tam tiểu thư thầm vui mừng, nhưng sau đó lại nghe thấy Sở lão phu nhân nói: “Nhưng Tứ tiểu thư nói chỉ có một phần, cái này ngoài Tứ tiểu thư ra, chẳng có ai chứng minh được. Các ngươi ba người đều là khuê tú hầu môn, bởi một chuyện nhỏ mà động qua đá lại, vứt đập đồ đạc thì không nói, còn gây hiềm khích, khiến tỷ muội bất hòa. Điều này nếu bị người ngoài nhìn thấy, ai sẽ không chê cười Hầu phủ ta không có quy củ? Người một nhà nên liên kết đối ngoại mà các ngươi lại đấu đá lẫn nhau, làm người tức giận. Cố ma ma, lấy gia pháp tới đây.”
Nhìn mấy tiểu thư mềm mại trước mặt, Cố ma ma hơi do dự: “Lão tổ tông.”
“Ta nói lấy gia pháp tới đây.” Sở lão phu nhân lại đập bàn, Cố ma ma không dám nói gì thêm, vội vàng đi lấy gia pháp đến.
Sở lão phu nhân đứng dậy khỏi ghế thái sư, cầm thước, nói với con cháu trong sảnh đường:
“Hôm nay ta lấy gia pháp ra, không chỉ vì quản giáo ba người mà còn để cho các con nhìn thấy. Là người trong cùng một nhà phải biết yêu thương đoàn kết. Nếu trong lòng các con xem nhau như người ngoài, vậy thì ta đành phải lấy gia pháp ra dạy dỗ.”
Từ lúc Cố ma ma lấy gia pháp ra, mọi người ở đây đều nín thở trang nghiêm. Sở lão phu nhân nói xong bọn họ vẫn chẳng dám thở gấp, đồng thanh nói: “Xin nghe theo lời dạy bảo của lão tổ tông.”
Sở lão phu nhân thấy những người này khuất phục, mới nhìn Sở Cẩm Diệu: “Cháu sai ở đâu?”
Sở lão phu nhân lấy thước gia pháp ra, đứng trước mặt Sở Cẩm Diệu và hai người còn lại. Cả ba cùng quỳ xuống, cúi đầu. Thấy Sở lão phu nhân hỏi mình đầu tiên, Sở Cẩm Diệu sợ tới phát khóc. Từ nhỏ tới lớn, nàng ta chưa từng phải chịu vất vả chứ đừng nói tới việc nghe những lời nặng lời, bị đánh vào lòng bàn tay. Nàng ta khóc đến mức thở không ra hơi, hổn hển đáp: “Cháu không nên vứt đồ đạc, nói mấy chuyện về nhà này kia.”
“Còn gì nữa?”
Còn sao? Sở Cẩm Diệu nghĩ một lúc rồi đáp với vẻ không tình nguyện: “Cháu không nên nói Ngũ tiểu thư xé đồ mà không có chứng cứ.”
“Đúng vậy.” Sở lão phu nhân hài lòng
gật đầu: “Nếu cháu đã biết sai, ta không truy cứu chuyện cháu thất lễ nữa. Nhưng, để xảy ra trước mặt nhiều người như vậy, ta không thể không phạt cháu. Đưa tay ra.”
Sở Cẩm Diệu khóc lóc không chịu duỗi tay, Triệu phu nhân cũng cùng quỳ trên đất với Sở Cẩm Diệu: “Mẫu thân, Diệu Nhi từ nhỏ thân thể ốm yếu, ngài đừng động gia pháp mà. Mẫu thân tha cho nó một lần, về sau con sẽ dạy dỗ nó thật nghiêm.”
“Không được, không đánh thì làm sao nhớ kĩ hôm nay, duỗi tay.”
Sở Cẩm Diệu run rẩy vươn tay ra. Sở lão phu nhân mạnh tay đánh một thước. Sở Cẩm Diệu lập tức rút tay về, rồi không chịu duỗi tay ra nữa, nói gì cũng không chịu tiếp.
Triệu phu nhân không ngừng cầu tình, Lâm Hi Ninh nhìn thấy cũng không nỡ, đành ra mặt: “Tổ mẫu, biểu muội biết sai rồi, người tha cho muội ấy lần này đi.”
Sau đó, hắn còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Với cả cũng chẳng phải muội ấy sai.”
Sở Châu âm thầm huých tay hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói nữa. Nhưng nhìn biểu hiện của Sở Châu, hắn biết, lần này Sở lão phu nhân phạt Sở Cẩm Diệu quá nặng rồi.
Người nên bị đánh rõ ràng là người khác.
Vốn lão phu nhân chỉ định đánh Sở Cẩm Diệu hai gậy vì biết trong lòng nàng ta giận dỗi vì mình bị đối xử không công bằng nên bà cũng không nhẫn tâm trách phạt quá nặng. Nhưng Sở Cẩm Diệu sống chết không chịu vươn tay, khiêu chiến uy quyền của Sở lão phu nhân nên bà không vui lắm. Bà cảm thấy người cháu gái này rất thiếu cốt khí, không đứng lên nắm quyền được. Nghĩ vậy, sắc mặt Sở lão phu nhân trở nên nặng nề. Cố ma ma thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra giảng hòa: “Lão tổ tông, người đừng giận. Nếu người giận thì chúng tôi có tội lớn rồi. Nếu người không ngại thì hãy đưa thước cho lão nô, để lão nô thay người dạy dỗ các tiểu thư.”
Có đám người Diêm phu nhân phụ họa, Sở lão phu nhân đành thuận thế đáp: “Cũng được.”
Cố ma ma nhận lấy thước từ tay Sở lão phu nhân, nói với Sở Cẩm Diệu: “Tứ tiểu thư, người vốn phải chịu thêm đòn, nhưng niệm tình thân thể người yếu ớt, nên thước này miễn đi. Nhưng ngày sau hi vọng người nhớ lời lão tổ tông dạy bảo, không được phụ lòng dạy dỗ của ngài.”
Triệu phu nhân đồng ý, Sở Cẩm Diệu cũng gật đầu liên tục bằng khuôn mặt giàn dụa nước mắt. Cố ma ma hài lòng với thái độ nhận sai của Sở Cẩm Diệu, lúc này mới chuyển qua người tiếp theo, nói với Tam tiểu thư: “Tiểu thư, mời người đưa tay.”
Tam tiểu thư không nhịn được, thầm chửi một câu mẹ nó ở trong lòng. Nàng ta đúng là xui xẻo mười tám đời mới gặp chuyện như vậy. Sở Cẩm Dao và Sở Cẩm Diệu, thiên kim thật giả cãi nhau, hà cớ gì còn muốn đánh lây nàng ta? Nhưng bây giờ nhiều người, nàng ta có mặt dày đến đâu cũng không dám giả ngốc làm nũng, đành cố vươn tay ra. Cố ma ma vừa hơi giơ tay lên, Tam tiểu thư đã rụt tay lại.
Biểu hiện của Tam tiểu thư làm lão phu nhân không nhịn nổi nữa: “Cháu cũng vậy, thân là tỷ tỷ, lại để hai muội muội cãi nhau, đây là tỷ tỷ không quản giáo nghiêm muội muội. Ta đánh cháu là để cho cháu nhớ kĩ, một bút không thể cùng viết, tỷ muội của cả gia đình phải cùng hưởng vinh hoa phú quý. Cháu ở bên ngoài bàng quan xem náo nhiệt là sai.”
Lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư nói. Đợi bà nói Tam tiểu thư xong, Cố ma ma mới ra tay. Tuy Cố ma ma được lão phu nhân cho phép đánh nhưng suy cho cùng vẫn là nô, không có tư cách ra tay với mấy tiểu thư, nên phải đợi Lão phu nhân nói xong mới dám đánh.
Tam tiểu thư né tránh được một lần rồi không chịu đưa tay ra nữa. Nàng ta không ngốc. Sở Cẩm Diệu tội nặng nhất chỉ bị đánh một cái, còn nàng ta là nằm không cũng trúng đạn, vì sao phải chịu trận thay chứ.
Cố ma ma thấy vậy thì giả vờ nói hai ba câu rồi lướt qua, đi tới chỗ Sở Cẩm Dao.
Tần Nghi bất chấp việc bị lộ, nhân lúc Cố ma ma chưa đến, nhỏ giọng nói với Sở Cẩm Dao: “Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mặt. Nhận sai trước đi, sau này đòi công bằng.”
Hắn còn muốn dặn thêm nhưng Cố ma ma đã đến gần, nên đành ngừng lại. Đột nhiên Tần Nghi cảm thấy rất bất lực. Nếu thân thể hắn ở đây, chỉ cần hắn không gật đầu, ai dám động vào một sợi tóc của Sở Cẩm Dao? Triệu phu nhân cảm thấy Sở Cẩm Diệu bị đánh oan, Tần Nghi còn nghĩ dựa vào cái gì mà đánh Sở Cẩm Dao? Sở Cẩm Dao làm sai cái gì? Mà cho dù Sở Cẩm Dao làm sai thật, cũng không đến lượt các nàng đánh.
Chưa bao giờ Tần Nghi muốn lấy lại thân phận thái tử như bây giờ. Trước đây, hắn còn nghĩ thân phận này chẳng có gì đáng nhắc tới, nhưng vào thời điểm bất lực này, hắn mới hiểu được đặc quyền của thái tử là thể hiện cho cái gì.
Trong lúc hắn suy nghĩ, Cố ma ma đã đi tới trước mặt Sở Cẩm Dao. Nàng bình tĩnh đưa tay ra trước mặt Cố ma ma.
Lão phu nhân hỏi: “Ngũ tiểu thư, cháu biết mình sai ở đâu chưa?”
“Cháu không nên cãi nhau với các tỷ muội trước mặt người khác, cũng không được nói những lời không nên nói.” Sở Cẩm Dao hiểu ngay. Mấy lời đấy chỉ có thể nói cho mình Sở Cẩm Diệu nghe, không nên nói trước mặt người khác để người khác nghị luận. Dù thế nào thì giờ nàng cũng đuối lý.
Lão phu nhân vừa lòng gật đầu, hỏi: “Còn gì nữa?”
Còn sao? Sở Cẩm Dao nghe xong liền lặng thinh. Nàng hiểu rồi, lão phu nhân cũng nghĩ là nàng đã xé nát tập thơ của Sở Cẩm Diệu. Chẳng qua là muốn lập uy nên mới trừng phạt toàn bộ thôi. Nói trắng ra, suy nghĩ của lão phu nhân chẳng khác gì mấy người Triệu phu nhân.
Quả thật, Sở Cẩm Dao không có cách nào chứng minh bản thân trong sạch. Lúc ấy, dưới mái hiên chỉ có một mình nàng. Mà nàng vì Tần Nghi nên để nha hoàn hầu hạ lui hết ra ngoài. Nếu tập thơ Sở Cẩm Diệu bị người ta xé bỏ thật thì Sở Cẩm Dao hết đường chối cãi. Đúng là nàng không thể nói vì sao mình bắt người làm lui hết. Có nhiều người làm chứng như vậy, Sở Cẩm Dao là người có hiềm nghi nhất. Triệu phu nhân nghĩ vậy, lão phu nhân cũng nghĩ thế
Lão phu nhân nói vậy mà muốn Sở Cẩm Dao thừa cơ nhận sai rồi bỏ qua chuyện này, bảo toàn thanh danh cho nàng. Nhưng tự bản thân Sở Cẩm Dao biết, nàng không làm gì hết. Người khác không tin, nàng không cách nào giải thích. Nhưng không thể để bản thân phục tùng như vậy được.
Tần Nghi thấy Sở Cẩm Dao không đáp, thầm nghĩ trong lòng xong rồi. Quả nhiên, Sở Cẩm Dao nói: “Cùng tỷ muội khắc khẩu, là cháu không đúng, cháu cam tâm tình nguyện chịu phạt. Còn lại, cháu không hổ thẹn với lương tâm.”
Nàng vừa nói xong, toàn sảnh đường sửng sốt. Tam tiểu thư kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, ngay cả Sở Cẩm Diệu cũng ngừng khóc.
Khắp nơi đều vang lên tiếng hít vào. Sở Cẩm Nhàn nghe xong suýt nữa tức chết, vội vàng đứng ra: “Cẩm Dao, muội không được giận lẫy với tổ mẫu, mau nhận sai đi.”
Nói xong, Sở Cẩm Nhàn hành lễ với lão phu nhân: “Tổ mẫu, tính tình của Cẩm Dao vốn quật cường, mong ngài đừng so đo với muội ấy.”
Lão phu nhân cũng cảm thấy Sở Cẩm Dao quá quật cường, làm trò mèo trước mặt nhiều người như vậy còn không nhận sai, trước mặt người người vậy mà còn dám nói ‘không thẹn với lương tâm’. Giọng nói uy nghiêm của Sở lão phu nhân có ý muốn gây áp lực: “Ngươi có nhận sai không?”
Sở Cẩm Dao duỗi thẳng tay, bình tĩnh nói: “Cháu không sai”
“Được.” Sở lão phu nhân dùng sức đập bàn, nói với Cố ma ma: “Cố ma ma, ra tay đi. Không cần giơ cao đánh khẽ.”
Cố ma ma thở dài, vươn thước đánh mạnh vào tay Sở Cẩm Dao một cái: “Ngũ tiểu thư, lão nô biết da mặt ngài mỏng nhưng sai là sai, ngài cần phải nhận lỗi với lão tổ tông mới đúng.”
Cái đánh này đau hơn người khác rất nhiều. Nước mắt của Sở Cẩm Dao lập tức trào ra, lòng bàn tay nàng đỏ lên, nàng đau tới mức co ngón tay lại, không duỗi thẳng được. Tần Nghi nhìn mà sốt ruột, khẽ nói với Sở Cầm Dao: “Sở Cẩm Dao! Không cần quật cường, trước nhận sai đi, sau đó còn có ta.”
Sở Cẩm Dao nuốt nước mắt vào trong, chậm rãi lắc đầu: “Cãi nhau với tỷ muội là cháu sai. Còn việc khác, cháu không sai.”
Cố ma ma không ngờ Sở gia lại có một cô nương cứng đầu thế này. Bà đánh thêm một thước. Nghĩ thầm, đánh xong roi này hẳn là chịu thua rồi.
Đám người ở đó kinh ngạc hô khẽ, các nàng thấy thôi đã đau, mà Sở Cẩm Dao vẫn quỳ thẳng tắp. Rõ ràng tay duỗi không thẳng, vậy mà không chịu rụt tay về, cũng không chịu làm nũng cầu tình. Nhưng Sở Cẩm Dao không chịu nhận sai, Cố ma ma và lão phu nhân không thể xuống đài được. Cố ma ma đành phải cố sức đánh Sở Cẩm Dao ba cái.
Tần Nghi giận muốn điên, “Không muốn sống nữa à? Còn dám đánh?”
Tuy hắn khuyên Sở Cẩm Dao cúi đầu, nhưng hắn cũng là người sống chết không chịu thua. Nếu không, hắn đã không bị hoàng đế điều đến biên cương. Vào lúc hắn bắn chết vật nuôi của hoàng hậu không chút do dự, nội các và các thân tín của Đông cung cũng nói hết nước hết cái, mong hắn nói vài lời nhỏ nhẹ với hoàng hậu, nhưng Tần Nghi sống chết không chịu. Muốn sung quân thì sung quân đi, hắn chắc chắn sẽ không cúi đầu vì việc mình làm sai.
Nhưng giờ đây, khi chuyện này xảy ra với Sở Cẩm Dao, Tần Nghi lại gấp tới mức suýt chút nữa hiện thân, không màng nguy hiểm nói Sở Cẩm Dao nhận sai đi. Nhưng Sở Cẩm Dao tình nguyện ăn trượng cũng không chịu cúi đầu nhận sai. Tần Nghi đành bó tay với sự quật cường của Sở Cẩm Dao, cũng thầm hận mình không thể trở lại thân thể.
Mấy người này của Sở gia, Tần Nghi nhớ kỹ rồi.
Sở Cẩm Dao ăn đến thước thứ ba, là chuyện những cô nương khác không ngờ đến. Sở lão phu nhân thấy Sở Cẩm Dao không chịu thua, đành phải nói: “Thôi được rồi, nếu tính tình của con ương bướng vậy thì về mà tự vấn đi.”
Sở lão phu nhân chống tay vịn đứng dậy, Cố ma ma vội vàng chạy lên đỡ Sở lão phu nhân. Những người khác thấy Sở lão phu nhân đứng lên, đều muốn chạy tới nâng. Sở lão phu nhân phất tay, nói: “Được rồi, ta mệt rồi, các ngươi lui đi.”
Lão phu nhân nói xong, lập tức có nha hoàn tới đỡ về phòng. Bóng lưng lão phu nhân vừa khuất, Đinh Hương và mấy nha hoàn mới vội vàng chạy tới đỡ Sở Cẩm Dao. Các nàng đều bị dọa khóc rồi, nhỏ giọng hỏi thăm: “Tiểu thư, người sao rồi?”
Sở Cẩm Nhàn cũng chạy nhanh tới, nhìn thấy tay sưng đỏ của Sở Cẩm Dao, vừa tức vừa đau lòng: “Mau đỡ muội ấy lên, trên mặt đất cứng, quỳ lâu vậy ngày mai đau đầu gối mất.”
Sở Cẩm Dao lảo đảo đứng lên. Vừa đứng đã thấy đầu gối nhói đau, tay thì không cách nào cử động được. Sở Cẩm Nhàn cẩn thận cầm lấy tay Sở Cẩm Dao xem xét, tức giận nói: “Tỷ biết muội oan uổng nhưng sao muội cứ cứng rắn như vậy? Trước tiên, muội cứ nhận lỗi với lão tổ tông, rồi để ngày sau chậm rãi nói không được sao? Sao cứ phải để bản thân chịu khổ như vậy.”
Sở Cẩm Dao cúi đầu, nói với Sở Cẩm Nhàn: “Là muội sai rồi, làm tỷ tỷ lo lắng.”
Sở Cẩm Nhàn quan sát Sở Cẩm Dao. Nàng bị đánh mà không kêu tiếng nào. Sau đó, nàng ấy lại nhìn đám người bao vây lấy Sở Cẩm Diệu hỏi han sau khi lão phu nhân rời đi bằng ánh mắt lạnh lùng. Tam tiểu thư có Hoàng di thương ôm khóc, Sở Cẩm Diệu thì có đám người Triệu phu nhân, Sở Châu và những người khác hỏi han ân cần. Lâm Hi Ninh, Lâm Bảo Hoàn cũng không nhịn được mà an ủi nàng ta. Nhưng, Sở Cẩm Dao bị ăn tới ba gậy dường như đã bị Triệu phu nhân lãng quên, ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn. Sở Cẩm Nhàn rời mắt, nói với Sở Cẩm Dao: “Muội về nghỉ ngơi trước đi, tổ mẫu đã có tỷ nói rồi. Bên chỗ tỷ có một lọ thuốc cao, lát nữa đưa qua cho muội.”
Sở Cẩm Dao yếu ớt gật đầu, ra ngoài liền đi về. Đến khi nàng rời khỏi Vinh Ninh Đường, Triệu phu nhân vẫn không phát hiện nàng không còn ở đây nữa.
Trở về Triều Vân Viện, Kết Ngạnh và đám người lập tức đi nấu nước ấm, cẩn thận lau bàn tay Sở Cẩm Dao. Các nàng vừa lau vừa khóc, nói: “Sao Cố ma ma lại đánh mạnh như vậy? Tứ tiểu thư mới chịu một đòn, lực yếu hơn phân nửa, phu nhân đã đau lòng muốn chết, còn tiểu thư phải chịu tận ba thước lại không ai đau lòng.”
Sở Cẩm Dao nói: “Được rồi, chút đau này ta vẫn chịu được.”
Trong lúc càng nàng nói chuyện thì cửa Triều Vân Viện có người gõ. Thì ra là nha hoàn của Sở Cẩm Nhàn vội vàng đưa thuốc qua. Đợi tiễn nha hoàn đi rồi, Đinh Hương mới thoa thuốc cho Sở Cẩm Dao. Loại thuốc này lành lạnh, khiến bàn tay nóng phỏng của Sở Cẩm Dao đỡ hơn nhiều.
Sở Cẩm Dao nói: “Các ngươi đã mệt cả ngày nay rồi, lui xuống hết đi, để ta ở một mình một lúc.”
Đinh Hương và mấy người khác không yên tâm nhưng các nàng đều biết tính cách của Sở Cẩm Dao. Nàng không thích trong phòng có quá nhiều người. Đinh Hương thở dài, nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi nhé, có việc gì cứ gọi, nô tì đứng ngoài cửa chờ.”
“Ừm.” Sở Cẩm Dao gật đầu, đợi mấy người Đinh Hương rời đi. Đến khi trong phòng chẳng còn ai, Tần Nghi mới chậm rãi hiện thân. Gương mặt hắn lạnh lùng tới mức có thể làm kết băng ngay giữa tháng sáu:
“Đưa tay cho ta.”