Cố Hiểu Mộng chán nản hồi đại doanh, tiểu đội năm người theo nàng, quay về còn ba, mà cả ba đều thương tích đầy mình.
Cầu Thiếu Trạch lo lắng Cố Hiểu Mộng gặp nguy, nên sau khi nàng rời khỏi liền dẫn theo một đội kỵ binh âm thầm ẩn nấp, chờ tiếp viện.
Hắn từ xa nhìn thấy bóng dáng bốn người, liền huy ngựa chạy lại: "Tướng quân, ngài không tìm thấy Công chúa sao?"
"Ta tìm thấy nàng nhưng nàng không chịu theo ta hồi doanh.
Nàng nói, nàng phải tự tay lấy mạng tên Tướng quân Ngu Quốc đó.
Thật sự là quá ngoan cố!" – Cố Hiểu Mộng nói đến đây, cơn giận lại bốc lên.
Nàng ta quá bướng bỉnh rồi.
Chính mình vì cứu nàng, xém chút bỏ mạng, binh sĩ cũng mất hết hai người.
"Việc này...!Nếu Công chúa thật sự giết được Tướng quân Ngu Quốc, vậy là giúp được chúng ta bớt hao binh tổn tướng công thành rồi." – Cầu Thiếu Trạch.
Cố Hiểu Mộng liếc nhìn Cầu Thiếu Trạch, đem khăn che mặt tháo xuống, siết chặt trong tay, tức đến thở hổn hển: "Nàng nếu có bản lĩnh giết chết hắn ta thì sẽ bị hắn ta bắt đi sao?"
Cầu Thiếu Trạch bị nộ khí của Cố Hiểu Mộng dọa một trận, im lặng cúi đầu.
"Lần này giải cứu thất bại, quân địch chắc chắn tăng cường phòng bị.
Cầu Phó tướng, huynh lập tức truyền tin cho Vu vương, để lang kỵ quân ba ngày sau phối hợp với chúng ta công thành.
Quan trọng là nói với ngài ấy, ba ngày sau, Vông chúa muốn đồng quy vu tận với kẻ địch."
Nếu đã không thể âm thầm cứu người, nàng liền cường ngạnh đoạt người.
Hoàng cung U Quốc.
Cố Nguyên Huy chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong đại điện, long nhan nhíu chặt.
"Cố Tiêu đã tới biên cảnh, ái khanh nói xem, bây giờ trẫm đem binh trấn áp Chương Vương phủ, khả thi không? "
Ngự sử đại phu Vương Điền Hương vội vàng khom lưng uốn gối, cẩn trọng lên tiếng: " Hồi Hoàng thượng, khoan hãy hành động.
Lần trước phái nhóm tử sĩ thăm dò binh lực của Cố Tiêu, đại quân của hắn vậy mà chỉ khoảng trăm người, cái này rõ ràng chỉ là gia quân, toàn bộ binh lực đều theo hướng khác tiến về biên cảnh, có thể thấy được hắn gian trá xảo quyệt thế nào.
Chúng ta không nên vội vàng, kẻo hỏng hết công sức."
"Tiểu hồ ly này thế nhưng lại suy nghĩ cẩn trọng đến vậy, quả nhiên là hài tử của lão hồ ly." – Cố Nguyên Huy siết chặt nắm tay, long nhan méo mó.
Chương Vương phủ này chính là cái gai đâm đau mắt hắn.
Chương Vương phủ còn tồn tại ngày nào là hắn ăn không ngon, ngủ không yên ngày đó.
"Hoàng thượng, Cố Tiêu non trẻ, kế sách hành quân này chắc chắn không phải hắn nghĩ ra.
Theo vi thần thấy, kẻ đứng sau thật sự mới là Chương vương.
Hơn nữa, theo phi cáp truyền thư, đại quân của Cố Tiêu không có nhập vào đại quân tiền tuyến, có lẽ hắn đã âm thầm đặt đại doanh ở chỗ khác.
"
Cố Nguyên Huy cau mày càng chặt, ngồi vào lại long ỷ, hừ lạnh bất mãn: "Ái khanh không ấu trĩ đến mức đem lí do này ghép thành tội danh thông địch bán nước đổ lên đầu Cố Tiêu chứ?"
"Dĩ nhiên là không, vi thần chỉ muốn Hoàng thượng bình tĩnh lại mà suy xét.
Thực lực của Chương Vương phủ vẫn là một ẩn số, binh tướng dưới trướng toàn là những tướng lãnh dày dạn kinh nghiệm trận mạc, một lòng trung thành với ông ta.
Cấm Vệ quân của Hoàng thượng bây giờ không thể đối đầu với thân quân của Chương Vương phủ, cho nên Hoàng thượng cần phải nhẫn nại thêm nữa."
Cố Nguyên Huy tức giận đứng phắt dậy, hắn chỉ tay quát giọng về phía Vương Điền Hương: "Nhẫn nại, nhẫn nại, ngươi nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn trẫm nhẫn nại.
Trẫm bây giờ không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa."
Cảnh tượng tam vương đoạt quyền năm ấy lúc nào cũng như ẩn như hiện trước mặt hắn.
Cố Dân Tương, Cố Dân Lễ đã chết, Cố Dân Chương thì đã già, vốn dĩ không thể làm được gì, hắn có thể kê cao gối nằm nhưng Cố Dân Chương lại sinh ra hài tử.
Hài tử này lại túc trí đa mưu, nếu phụ tử hai người liên hợp binh biến, hắn chẳng phải sẽ rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh sao?!! Cái mùi vị phó mệnh cho trời, hắn nếm một lần là đủ rồi, hắn không muốn nếm lại lần nào nữa.
Hắn bây giờ là hoàng đế, tất cả đều phải nằm dưới gót giày hắn.
Hắn sẽ diệt trừ tất cả hậu hoạn, không một ai có thể đoạt đi giang sơn của hắn.
"Hoàng thượng bớt giận, theo thiển kiến của vi thần, chúng ta không phải không có cơ hội để xuống tay."
"Nói ra xem."
"Một vạn lang kỵ của Vu Quốc liên tục giằng co với quân của Ngu Quốc ở biên cảnh.
Qua lâu như vậy thế nhưng Ngu đế lại không cử viện binh đến trợ chiến, ắt hẳn trong lòng còn mang tính toán khác."
"Nực cười, Ngu đế là một kẻ hèn yếu, trói gà còn không chặt thì có tính toán gì chứ."
Cố Nguyên Huy nhếch môi khinh thường.
Ngu đế năm đó sau khi bại trận, liền đem quốc nhục trút vào dân chúng, hắn càng ngày càng tàn bạo lại hoang dâm vô độ.
Vào hai năm trước, trong một cuộc diễu hành đã bị hành thích, thê nhi đều bị diệt trừ gọn gàng.
Sau đó, đương triều Thừa tướng Kim Sinh Hoả liền phù trợ tân đế đăng cơ nhưng thiên hạ lại truyền tai nhau, đều nói tân đế chỉ là một con mọt sách, đầy bụng kinh luân nhưng sức khỏe yếu kém, đi trăm bước đã thở hổn hển như muốn đòi mạng.
Một Hoàng đế vô dụng như thế này, Cố Nguyên Huy thật sự khinh thường, không để hắn vào trong mắt.
"Hoàng thượng, thần nghe được tin..." – Vương Điền Hương tiến tới gần Long ỷ, cúi sát người, khẽ nói vào tai Cố Nguyên Huy: " Loạn thần tặc tử Cố Dân Lễ, năm đó mưu vị thất bại, như chó cùng đường chạy trốn sang Ngu Quốc, ở đây hắn đã dụ dỗ được Công chúa Tiền triều.
Ngu đế bây giờ chính là nghiệt chủng mà công chúa sinh hạ ra cho hắn.
"
"Cái gì? Có chứng cứ không?"
Cố Nguyên Huy sửng sốt mở to mắt.
"Không có bằng chứng gì nhưng Hoàng thượng ngài nghĩ lại xem, nếu tin này là sự thật thì Ngu đế ắt hẳn hận người tận xương tủy.
Lần này không phái binh chi viện cho biên cảnh, có thể là muốn dự trữ quân lực, chờ đợi thời điểm thích hợp, trực tiếp tấn công Đại U ta.
Hoàng thượng, ngài còn nhớ không, thời gian trước, hàng loạt quan viên đại thần trong triều bị ám sát.
Sự việc lại có thể trùng hợp đến vậy sao?!!"
"Hoàng thúc của trẫm trước khi chết cũng không quên để lại cho trẫm một phần đại lễ quý giá."
Cố Nguyên Huy khẽ rít qua kẽ răng, long nhan đã sớm tái nhợt từ lâu.
Vương Điền Hương nhìn biểu hiện của Cố Nguyên Huy, trên môi nở một nụ cười gian xảo, sau đó mang theo vẻ mặt nịnh nọt lên tiếng: "Hoàng thượng yên tâm, chúng ta có cái khiên Chương Vương phủ toạ trấn, Ngu Quốc sẽ thập phần kiêng kị.
Cho dù có thật sự chiến tranh thì phụ tử hai người đó