Trong lúc một người một báo đối đầu nhau thì Chúc Lam bước ra khỏi viện tử, đôi mắt lim dim như còn muốn ngủ, mặt mày cau có khó chịu.
"Mới sáng sớm đã ầm ĩ, không muốn cho người khác ngủ à? Là chó nhà ai cứ rên rỉ miết, thật là ồn ào, chủ nhân lại không biết quản chó của mình, biết là rất phiền...!Ôi, nương thân ơi!!!"
Chúc Lam bị báo tuyết doạ cho sợ hãi, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, mặt mày chuyển từ trắng sang xanh, nàng vội vàng núp sau lưng Cố Hiểu Mộng, cánh tay run rẩy chỉ về hướng mãnh thú đang nhe răng nanh sắc nhọn.
"Đây, đây, đây...!là mèo gì mà lớn quá vậy?"
Báo tuyết vốn không mấy thân thiện, nhìn đến Chúc Lam càng trở nên hung tợn hơn.
Cổ họng phát ra tiếng gầm, đồng tử co rút,
Cái đuôi dựng đứng, nó tùy thời có thể vồ tới biến hai người trước mặt thì bữa ăn của nó.
"Được rồi Bình An, trở về thôi."
Lý Ninh Ngọc sủng nịnh, vuốt ve đầu báo tuyết.
Thế nhưng báo tuyết lại dùng mũi hừ lạnh, duy trì tư thế tấn công.
"Bây giờ không nghe lời hả? Còn muốn ngày mai được ăn thịt không?"
Lý Ninh Ngọc giả vờ tức giận, báo tuyết liền do dự.
Cuối cùng vẫn thua cuộc, nó gầm lên bất mãn, cái tai cụp xuống, phi thẳng qua tường cao, tự mình trở về chuồng của mình.
Chúc Lam vạn phần sợ hãi, ôm chặt cánh tay Cố Hiểu Mộng, cố gắng nói nhỏ bên tai nàng: "Đây...!giờ này ta hối hận rồi.
Ngươi vẫn là nên trở về ngủ chung với thê tử mặt lạnh của ngươi đi.
Ta còn muốn sống thêm vài năm để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp."
Cố Hiểu Mộng có chút lúng túng, sáng sớm hôm nay khi tỳ nữ qua phòng Chúc Lam gõ cửa phòng hỏi nàng có muốn dùng thiện hay không.
Nàng lúc đó mơ màng hé cửa, muốn phân phó cho họ lui xuống trước.
Chỉ là khi những nữ tỳ này nhìn đến đôi mắt thâm quầng của nàng liền lén lút cười trộm như đã hiểu cái gì đó mà vội vàng bỏ chạy.
Rõ ràng là hiểu lầm nàng cùng Chúc Lam đã gì gì đó đó cả đêm.
Bây giờ cả nàng và Chúc Lam, một trước một sau ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều mang theo dáng vẻ mệt mỏi.
Bị Lý Ninh Ngọc nhìn thấy, không biết nàng ấy có hiểu lầm không?
Nàng sẽ hiểu tức giận sao? Sẽ như hôm trước, khoá chặt cửa phòng nhốt bản thân ở trong đó sao? Nếu nàng thật sự không vui, vậy có thể đại biểu cho việc trong lòng nàng ấy cũng có mình không?
Cố Hiểu Mộng nghĩ như vậy liền nhìn vào gương mặt của Lý Ninh Ngọc, muốn bắt lấy một tia tình cảm trong đó nhưng nhìn cả nửa ngày trời cũng không phát hiện được gì.
Gương mặt của nàng còn lạnh lùng hơn hôm trước, thậm chí còn lẫn thêm vài phần ghét bỏ.
Lý Ninh Ngọc nhìn đến Chúc Lam yếu ớt nép cả thân mình vào người Cố Hiểu Mộng, nàng cũng không có biểu hiện gì, chỉ im lặng cúi người thu dọn một ít thức ăn còn sót lại của Bình An, sau đó rời đi.
Cố Hiểu Mộng hoảng hốt, vội vàng tiến đến kéo lấy cánh tay Lý Ninh Ngọc: "Ngọc tỷ."
Da thịt dưới ống tay áo lạnh như băng, đã vậy mà bàn tay mảnh khảnh còn lưu lại vết thương vừa mới khép miệng, dường như bị vật gì đó cứa qua.
Cố Hiểu Mộng vô tình nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng.
"Tay nàng sao bị thương rồi?!"
Nơi tay truyền tới hơi ấm, Lý Ninh Ngọc không có quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy âm thanh của nàng mười phần băng sương.
"Không liên quan đến ngươi."
Lý Ninh Ngọc rút tay ra nhưng Cố Hiểu Mộng lại bắt lấy một lần nữa, dùng sức giữ chặt không cho nàng tránh thoát.
"Đau!!! Ngươi..." – Lý Ninh Ngọc tức giận quay đầu lại, nộ khí đã xung lên tới đỉnh đầu.
Thế nhưng đập vào mắt nàng lại là một đôi con ngươi đỏ bừng ngấn lệ, lời nói đến miệng liền hoá thành không, đôi mi nàng run lên, trong mắt hiện lên biểu tình xao động.
Nàng, lặng im quay mặt đi.
"Nàng là thê tử của ta, thê tử của ta bị thương sao lại không liên quan gì đến ta?"
Cố Hiểu Mộng nhìn chằm chằm vào Lý Ninh Ngọc, mỗi một câu một chữ nói ra như thể nàng rất khó chịu khi nàng ấy nói không liên quan tới nàng.
Lý Ninh Ngọc im lặng, nàng nghiêng đầu nhìn xuống đất, hít một hơi sâu mới từ từ mở miệng: "Ngươi vẫn còn xem ta là thê tử của ngươi sao?"
Cố Hiểu Mộng giật mình, nàng nhắm mắt lại, tuỳ ý để nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng vẫn là buông lỏng từng ngón tay để Lý Ninh Ngọc rời đi, lưu lại cho nàng là bóng lưng lạnh lùng, quyết liệt.
Chúc Lam ở sau lưng Cố Hiểu Mộng, nãy giờ im lặng quan sát.
Nàng buông xuống tiếng thở dài, bước lại vỗ nhẹ vào vai an ủi Cố Hiểu Mộng.
"Xem ra, ta sắp thua rồi."
Cố Hiểu Mộng cảm thấy mơ hồ, người nàng tâm tâm niệm niệm vừa mới phũ phàng xa cách nàng, nàng mới là người bị thua một cách triệt để.
Vì sao Chúc Lam nói nàng ấy mới là người thua cuộc?
"Ý của nàng là nàng ấy cũng thích ta sao?"
Chúc Lam quay mặt bỏ đi vào phòng mộc dục, nàng hiện tại không muốn nhìn đến Cố Hiểu Mộng.
Thế nhưng Cố Hiểu Mộng lại như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau nàng cả buổi, lúc nào cũng chỉ hỏi có một câu duy nhất.
Đến tận lúc ăn xong cơm trưa vẫn không buông tha nàng.
Chúc Lam đem quả táo trong tay cắn xuống một miếng, cảm thấy nhạt nhẽo, mới đưa tay chỉ vào mũi Cố Hiểu Mộng, cũng tại Cố Hiểu Mộng hết, hại nàng không còn tâm trạng ăn uống.
"Ngươi...!Ngươi bị ngốc sao hả? Không biết tự mình suy luận sao?"
"Ta suy luận không ra?" – Cố Hiểu Mộng.
"Có cái gì mà suy luận không ra hả? Nàng ta thể hiện rõ ràng như vậy rồi.
Khoan, ngươi chưa từng yêu ai bao giờ sao?"
"Chưa...! chưa từng.
Nàng ấy...!là người đầu tiên." – Cố Hiểu Mộng có chút ngượng ngùng trả lời.
Nàng nữ phẫn nam trang từ nhỏ nên nàng rất ít có cơ hội đi đây đó gặp gỡ kết bạn.
Sau này, nàng lớn lên, hiểu được mọi chuyện, phụ vương nàng mới yên tâm thả cho nàng tự do.
Cho nên nàng làm gì có cơ hội tìm người tâm đầu ý hợp chứ.
Chúc Lam nhìn Cố Hiểu Mộng, trước kia nàng vốn cho rằng Cố Hiểu Mộng là một tiểu bạch kiểm đa tình thế nhưng trên thực tế nàng ấy lại một tiểu tướng quân ngốc nghếch, cái khối băng kia ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
"Vậy...!tiếp theo, ta phải làm gì đây?"
"Còn làm gì được nữa, ngươi cả đêm ngốc trong phòng ta rồi.
Bây giờ ngươi lập tức cuốn hết đồ đạc của mình lăn về giường của nàng.
Ta không muốn trở thành bữa ăn của đại Miêu.
Lúc đó sợ là phụ vương ta có tìm cũng không thấy thi thể toàn vẹn của ta."
"Trở về...!Nàng ấy không cho ta vào thì sao?" – Cố Hiểu Mộng gãi gãi đầu, Lý Ninh Ngọc vừa mới ghét bỏ nàng xong.
Bây giờ quay về, nàng ấy chắc chắn sẽ không cho nàng vào phòng.
"Ngủ ngoài hiên, chờ nàng ấy mở cửa."
"Vậy, nàng ấy mở cửa rồi, ta...!ta phải làm sao?"
"..."
Chúc Lam cảm thấy đau đầu, Cố Hiểu Mộng ngốc không tả nổi.
Vốn muốn mắng nàng ấy vài câu nhưng nàng đột nhiên nhớ ra, ngày trước nhàm chán, nàng từng đọc qua không ít sách diễm tình, trong đó có bộ ⟨ Bá đạo Vương gia ái thượng ta ⟩, vì vậy nàng liền cười mờ ám, nhướn mắt nói với Cố Hiểu Mộng.
"Đơn giản thôi, nàng vừa mở cửa, ngươi liền nhào vào nàng, khoá chặt nàng ở trên tường, sau đó cưỡng hôn nàng."
"Cái này...!dường như có chút không thoả đáng."
"Có cái gì không thoả đáng chứ? Nếu nàng yêu ngươi sẽ không đẩy ngươi ra.
Ngươi nhớ nha, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.
Hôn nàng đến mê man, sau đó bế nàng lên giường..."
Chúc Lam diễn tả lại một cách sống động tình tiết trong bộ diễm tình nàng đã đọc.
Nàng nói say sưa đến mức không thấy được gương mặt đang đỏ lên bừng bừng của Cố Hiểu Mộng.
"Cởi y phục nàng ra, sau đó...!Này, mặt ngươi sao đỏ lên dữ vậy? "
"Không...!Không có gì...!Ta, ta đi thăm mẫu phi một chút.
Nàng...!Ta...!Ta đi đây."
"Này, ta chưa nói xong mà..." – Chúc Lam thấy Cố Hiểu Mộng vội vàng bỏ chạy liền cảm thấy nhàm chán, quyết định đi ra ngoài mua một ít đồ.
Nàng nghe người ta nói, ở U Đô mọi thứ đều tốt và nhiều hơn Vu Quốc của nàng.
( Bà công chúa này mẻ đọc xuân cung đồ hay gì mà cởi