Trên đầu ngón tay của Lý Ninh Ngọc có vết chai mỏng, đây là do nàng nhiều năm đánh đàn mà hình thành ra như vậy.
Khi tay ngọc khẽ vuốt ve bạc thần, nó làm cho Cố Hiểu Mộng cảm thấy ngứa ngáy mà mấp máy cánh môi, trong lòng nhịn không được liền vươn ra đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay.
Cảm giác ẩm ướt chạy thẳng vào tim, nàng giật mình vội vã thu tay lại.
Lại nhìn đến thần sắc mê ly của người trước mặt, trong lòng liền lập tức xấu hổ, vùi đầu vào hõm cổ đối phương.
Nàng vừa rồi sao lại nói ra lời xấu hổ như vậy chứ?!!!
Thế nhưng Cố Hiểu Mộng lại không cho nàng có nhiều thời gian để ngượng ngùng.
Nàng ấy nâng mặt nàng lên, dịu dàng nhìn nàng.
Lý Ninh Ngọc thấy được trong mắt đối phương là một ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa ấy từ từ tiến sát lại nàng, càng lúc càng gần, càng gần càng cháy lớn.
Nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Mà Cố Hiểu Mộng nhìn người trong lòng khẽ nhắm mắt lại, cảm thấy vui sướng tột độ.
Nàng gần đôi môi Lý Ninh Ngọc trong gang tấc nhưng không vội vã hôn lấy, ngược lại từ từ ngắm nhìn, sau đó mới đem môi hôn lấy vùng cổ trắng nõn nà, ôn nhu hôn dọc lên bạc thần mỏng manh khiêu gợi, nhẹ nhàng miết lấy.
Cố Hiểu Mộng nhẹ nhàng tách khỏi đôi môi Lý Ninh Ngọc, dịu dàng nhìn mỹ nhân trong ngực: "Ngọc tỷ, những lời nàng vừa nói...!là bởi vì yêu thích ta sao?"
Cái nàng muốn là tâm của Lý Ninh Ngọc, chứ không phải là thể xác của nàng ấy.
Nếu không phải vì yêu thích mà rung động giao ra, nàng sẽ tuyệt đối không chạm vào ngọc thể.
Lý Ninh Ngọc từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo nửa phần mờ mịt.
Nàng nhìn Cố Hiểu Mộng, cứ như vậy mà nhìn, đợi đến khi khói lửa nhân gian trong mắt tan đi, nàng mới nhẹ nhàng cất tiếng.
"Bất kiến bạch đầu tương hề lão..."
Lời còn chưa dứt thì thanh âm đã biến thành chuỗi dài không rõ ràng, lạc lối trong nụ hôn.
Cố Hiểu Mộng tấn công như vũ bão, Lý Ninh Ngọc choáng ngợp liền vội vã lui về sau, cho tới khi eo chạm phải mép bàn, nàng không còn đường thối lui nữa mới choàng tay qua vai đối phương, ngửa cổ ra sau đón nhận cảm xúc ầm ầm xông tới như sóng gào biển thét.
Bị người đối diện đặt ngồi lên bàn, y phục cũng bị lột bỏ sạch, thế nhưng nụ hôn vẫn chưa dứt, quả thật rất điên cuồng.
Ngay lúc nàng cảm thấy chính mình sắp thở không xong rồi thì Cố Hiểu Mộng buông nàng ra.
Chỉ là nàng còn chưa kịp thở thì đã bị bế lên giường.
Cố Hiểu Mộng đặt Lý Ninh Ngọc dưới thân, ánh mắt hờ hững thường ngày giờ đã trở nên mông lung, mờ mịt.
Làn da trắng như tuyết bởi vì động tình mà trở nên đỏ ửng.
Xương quai xanh khiêu gợi làm nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vô thức nuốt khan vài cái.
Hai cánh tay mảnh khảnh của Lý Ninh Ngọc nắm chặt sàn đan, rõ ràng là bộ dạng dục cự hoàn nghênh, chọc Cố Hiểu Mộng trong lòng nhộn nhạo, hai mắt tụ lửa.
Cố Hiểu Mộng đưa một tay lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Lý Ninh Ngọc, tay còn lại thì đưa xuống sờ vào vòng eo thon thả của nàng ấy.
Bàn tay hư hỏng chu du khắp núi non bên dưới, sờ soạng tới đâu, nhịp tim càng đập dữ dội tới đó.
Cố Hiểu Mộng vội thu tay, nhắm mắt lại áp chế nhịp đập của trái tim.
Nàng sợ nếu như tiếp tục sờ vào, e là trái tim của nàng sẽ bị nổ tan tành trong lồng ngực mất.
Thế nhưng khi nhắm mắt lại thì khứu giác đặc biệt mẫn cảm hơn.
Hương thơm đặc hữu trên người Lý Ninh Ngọc giờ khắc này cứ quấn quanh chóp mũi nàng.
Cố Hiểu Mộng từ từ mở mắt, đôi chân thon dài trắng nõn nà cùng khu rừng xanh tươi kia thế nào lại đập vào sâu trong tầm mắt nàng.
Cho dù ánh trăng vô cùng mờ nhạt nhưng sự xinh đẹp đó đã thật sự hằn sâu trong tâm thức.
Cố Hiểu Mộng khẽ nâng Lý Ninh Ngọc dậy, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy nàng, sau đó lại nhẹ nhàng rãi từng nụ hôn nhỏ lên làn da non mịn, lên xương quai xanh dụ hoặc của mỹ nhân.
Thân thể bị chọc đến tê dại, Lý Ninh Ngọc bất giác phát ra một tiếng rên nho nhỏ.
Nàng lập tức phản ứng lại, liền cắn chặt môi, không cho bất kì âm thanh đáng xấu hổ nào phát ra nữa.
Cố Hiểu Mộng nhẹ hôn lên môi Lý Ninh Ngọc, sau đó lại hôn lên vành tai nàng ấy, khẽ thì thầm: "Ngọc tỷ, đừng sợ, không sao đâu."
Thanh âm ôn nhu, thương tiếc nàng vọng ở bên tai, Lý Ninh Ngọc trước nay lạnh lùng lý trí giờ phút này cũng chỉ là một tiểu cô nương e thẹn trong cái ôm ấm áp của người mình yêu: "Hiểu Mộng..."
Âm thanh của Lý Ninh Ngọc vô cùng nhỏ nhẹ nhưng lại mang đến cơn sóng dục vọng mãnh liệt trong lòng Cố Hiểu Mộng.
Nàng không kiềm được mà lần nữa đưa tay vuốt ve mỹ cảnh.
Nó đi qua đôi gò bồng đảo mềm mềm ấm ấm, dừng lại một hồi hưởng dụng lại chạy dọc xuống cánh rừng xanh tươi, ở giữa cánh rừng còn có dòng suối nước ngọt tràn lan.
Quả thật là thánh địa, thích hợp để dừng lại dựng trại.
Người dưới thân không tránh khỏi run rẩy.
"Ngọc tỷ, thả lỏng người, thư giãn một chút."
Cố Hiểu Mộng thả nhẹ giọng, đưa tay vỗ nhẹ vào bàn tay Lý Ninh Ngọc đang siết chặt eo mình, rồi nhẹ nhàng hôn lấy nàng, tay còn lại thì đặt vào cánh rừng, tựa như vô cùng trân quý mà vỗ về an ủi nó.
Hai tay siết chặt eo Cố Hiểu Mộng cuối cùng cũng chịu buông lỏng ra nhưng cả cơ thể lại căng cứng chờ đợi cơn đau từ hạ thân truyền đến.
Chỉ là qua một lúc lâu vẫn không có viễn cảnh đau đớn như trong lòng suy nghĩ, Lý Ninh Ngọc khẽ mở đôi mắt xinh đẹp ra.
Thu vào trong tầm mắt nàng là đôi mắt đỏ hoe ngập tràn nước mắt của Cố Hiểu Mộng.
Bốn mắt nhìn nhau, mờ mịt và mông lung, trong khoảnh khắc ấy, Cố Hiểu Mộng khẽ cuối đầu, hạ xuống đôi môi Lý Ninh Ngọc một nụ hôn.
Nàng vươn đầu lưỡi, cạy mở khớp hàm, chiếc lưỡi như mãng xà tràn vào khoang miệng quấn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại của mỹ nhân, bàn tay hư hỏng lại chu du trên ngọn núi cấm mềm mại, yêu thích không rời.
Lý Ninh Ngọc bị kích thích mà động tình, cơ thể mềm nhũn run rẩy, âm thanh xấu hổ không kiềm nén được mà thoát ra hòa quyện vào hơi thở tràn đầy dục vọng của Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng như được cổ vũ càng ra sức hầu hạ mỹ nhân trong lòng.
Qua được một lúc, Lý Ninh Ngọc không thể chống đỡ được nữa liền bấu chặt vào tấm lưng trắng nõn trần trụi của Cố Hiểu Mộng, thân thể ưỡn lên, hai chân nàng duỗi thẳng, đạt đến cao triều.
Cố Hiểu Mộng nhìn dung nhan xinh đẹp bởi vì mình mà nở rộ, tâm liền được lấp đầy sự vui sướng.
Nàng nằm xuống, đem Lý Ninh Ngọc ôm trong lòng, vuốt ve gò má mịn màng của mỹ nhân.
Lý Ninh Ngọc tựa vào trong lồng ngực Cố Hiểu Mộng dần dần lấy lại được sự thanh tĩnh.
Thế nhưng hốc mắt lại đột nhiên đỏ hoe, ngập tràn lệ nóng, âm thanh phát ra mơ hồ chua xót: "Vì sao?"
Cố Hiểu Mộng dừng động tác vuốt má người trong lòng, vén lấy những sợi tóc vươn trên trán mỹ nhân, có chút khó hiểu hỏi