Sau khi Chúc Lam rời khỏi soái trướng, Cố Hiểu Mộng cũng thổi tắt nến để đi ngủ.
Chỉ là vết thương cho dù đã được thượng dược nhưng nó vẫn vô cùng đau nhức.
Trong sự tĩnh lặng, sự nóng rát của nó như được tăng thêm gấp bội.
Xem ra đêm nay, nàng vẫn không thể nào đi đánh cờ với Chu công(*) được rồi.
Nàng mở chăn, lặng lẽ rời khỏi giường.
Ở trong bóng tối mà bước đi, khi đi đến bên cạnh cửa sổ nàng mới nhẹ nhàng mở nó ra.
Ánh trăng trên cao không bị bất cứ thứ gì ràng buộc toả ra ánh sáng dịu nhẹ, soi rõ vạn vật dưới bầu trời.
Cố Hiểu Mộng nhìn khung cảnh trước mặt, nàng chậm rãi nhận ra đã không còn âm thanh của ve, của dế kêu những ngày hè.
Trước mắt nàng giờ đây là sự đong đưa trong gió của những cành cây, ngọn cỏ, mùa hè oi bức cứ như vậy mà vụt trôi qua nhường chỗ cho sự tĩnh lặng của mùa thu mát mẻ.
Nàng khẽ hạ mi mắt.
Hoá ra, trong lúc nàng không chú ý tới, thời gian đã vô tình trôi qua.
Cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Giang thành gần Quan Hà nên cơn gió càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Giọt nước mắt im lặng rơi xuống.
...!Phụ vương, người có lạnh lắm không?...
Nàng nhớ, ngày xưa thơ bé, mỗi khi ngủ nàng đều đá chăn bông ra khỏi người.
Mẫu phi của nàng vì lo lắng nàng cảm nhiễm phong hàn mà đêm nào cũng lặng lẽ vào phòng nàng ba bốn lần, giúp nàng đắp chăn bông.
Sau này, mẫu phi trường kì bệnh, việc này liền chuyển đến trên vai phụ vương của nàng.
Mãi đến khi nàng lớn hơn một chút, có thể tự chăm sóc bản thân thì việc này mới dừng lại.
Hai người vì nàng mà đau, vì nàng mà che mưa che gió đến hơi thở sau cùng.
Giờ đây, một người đã bị chôn vùi dưới lòng đất tăm tối, một người thì nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Thế nhưng nàng không thể đến trước mặt họ mà hỏi một câu: "Phụ vương, mẫu phi, song thân có lạnh lắm không? Có đau ở đâu không?
Phụ mẫu vì nàng che mưa chắn gió, mà nàng bây giờ lại không thể vì họ mà làm điều đó.
Nàng nhìn về khoảng đất trống đặt di thể của cha mình.
Lồng ngực đột nhiên nhói lên, hai hàng nước mắt tuôn thành dòng mà chảy xuống.
Đã tự nói với chính mình, thân là hậu duệ của Càn Khôn đại tướng quân, nàng chỉ có thể đổ máu, không thể rơi lệ.
Nhưng khi một mình đối diện với chính mình, nàng làm không được, nước mắt cố kìm nén thế nào cũng không được.
Giữa bầu trời vắng lặng, một chú chim bồ câu không biết từ đâu bay lại, Cố Hiểu Mộng vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, phóng người qua cửa sổ, đi đến khoảng sân trống bắt lấy chú chim.
Sau đó cẩn thận đem nó giấu vào người, âm thầm trở về soái trướng.
Nàng thắp nến, đem cuộn giấy quấn trên chân chim lấy xuống.
Một dòng chữ hữu lực hiện lên rõ mồn một.
"Kế hoạch có thay đổi, nhanh chóng trở về U đô --- Cầu Chính Ân."
Cố Hiểu Mộng nhìn chằm chằm mảnh giấy một hồi lâu, đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, vội vàng đi tới chỗ để tay nải, lấy ra một bức thư còn đang niêm phong, mở nó ra.
Chữ trong thư thập phần có lực, câu chữ lưu loát.
...!"Kính gửi Chương vương:
Thấy chữ như gặp người.
Nhớ ngày ấy cùng nhau hàn huyên ở trong chùa, vậy mà chớp mắt một cái đã trôi qua mười chín năm, thời gian thật sự quá đỗi nhanh.
Ngày đó, ở trước mặt tiên đế lập thệ, hướng mặt trước trăng sáng, nâng lên chén rượu, nguyện dùng sinh mệnh để tận trung.
Ngần ấy năm trôi qua, nay ngài đã đến tuổi xế chiều vẫn khoát lên mình chiến bào để bảo vệ cương thổ, mà ta, một bụng kinh luân lại không thể vì ngài bày mưu hiến kế, tự cảm thấy xấu hổ ở trong lòng rất nhiều.
Hôm nay, Hoàng thượng thân cận gian thần, rời xa hiền thần.
Chỉ sợ thiên tử đi con đường năm xưa, đem ngài biến thành Lễ Tương nhị vương mà thanh trừng.
Giang sơn xã tắc làm trọng, mong ngài không tự ép mình vào khuôn phép trung nghĩa bình thường.
Năm đó, tiên đế say rượu, người đã sủng hạnh một cung nữ.
Cung nữ đó đã hoài thai và hạ sinh tiểu hoàng tử.
Để đảm bảo tiểu hoàng tử an toàn, trước khi lâm chung, tiên đế đã giao tiểu hoàng tử cho ta bí mật nuôi dưỡng.
Mà ta lúc đó, vì để có thể cho tiểu hoàng tử bình an trưởng thành, ta đã tráo đổi với hài tử của chính mình.
Cũng may, ta không phụ kì vọng của tiên đế, Thiếu Trạch tiểu hoàng tử lớn lên phẩm hạnh hơn người, vừa cương nghị chính trực lại thấu tình đạt lý, nhân nghĩa toàn vẹn.
Di chiếu để lại, nếu triều chính nguy nan, trước trảm gian thần, sau diệt hôn quân, phù trợ tiểu hoàng tử đăng cơ, củng cố thiên thu bá nghiệp của đại U.
Đa tạ ngài mười chín năm qua đã dưỡng dục hài tử của ta.
Ơn này không biết lấy gì để báo đáp.
Ở đế kinh, ta cầu chúc ngài bình an vô sự.
Sinh đương hàm hoàn.
Tử đương kết thảo.(*)
Mọi việc tốt đẹp sẽ đến với ngài.
Chính Ân khấu tạ."...
Phía sau bức thư còn có một tờ giấy khác, Cố Hiểu Mộng cẩn thận mở nó ra.
Nét bút loang lổ trên tờ giấy Tuyên Thành đã ố vàng theo năm tháng nhưng những gì viết trong ấy, đại khái vẫn có thể nhìn ra.
Hơn nữa, trên những dòng chữ ấy còn có một dấu ấn đỏ rực được đóng lên, quả thật là xuất phát từ ngọc tỷ của tiên đế.
Cầu Chính Ân mạo hiểm để nàng trốn thoát khỏi kinh thành, nếu sự việc bại lộ, chắc chắn hoạ kiếp sẽ giáng thân.
Ngài ấy biết hậu quả như thế nào mà vẫn làm, một người trọng tình trọng nghĩa như vậy sẽ gửi phi cáp truyền thư cấp tốc triệu hồi nàng về đế kinh tràn ngập bẫy rập hung hiểm đó sao?
Đáp án quá rõ ràng rồi.
Cố Hiểu Mộng miễn cưỡng câu lên khoé môi, đem tờ giấy lấy trên chân bồ câu vò lại, ném ra ngoài.
Cầu Chính Ân là văn thần, ông ấy không biết võ công, chắc chắn đã sớm bị đày vào lao ngục.
Hơn nữa, Cầu Thiếu Trạch, nhi tử của ông ấy cũng sẽ không tránh thoát khỏi ma trảo của hôn quân.
Cố Nguyên Huy, cái loại tiểu nhân đa nghi, tàn nhẫn này, nàng không lạ gì.
Hắn đã cho người mạo danh bút tích của ông ấy để triệu hồi nàng về U đô, điều này cho thấy sự nóng lòng muốn diệt trừ nàng của hắn đã đến mức nào rồi.
Vì vậy, trước khi nàng mắc câu, phụ tử Thừa tướng vẫn còn giá trị lợi dụng, Cố Nguyên Huy cho dù có làm gì cũng sẽ không để họ phải chết.
Mà nàng, cái trước mắt nàng cần phải thực hiện là thừa thắng truy kích, đem giặc ngoại xâm một lần quét sạch khỏi non sông, thu hồi hết cương thổ đã mất trước đây, trước khi viện quân của chúng kéo tới.
Chờ nàng khôi phục lại giang sơn xong, nàng sẽ dẫn binh thẳng tiến U đô, thảo phạt hôn quân cứu lấy Thừa tướng cùng nhi tử của ông ấy.
Nàng nắm trong tay di chiếu của tiên đế, đây là chứng minh duy nhất để có thể danh chính ngôn thuận thảo phạt hôn quân.
Thừa tướng Cầu Chính Ân không ngại ngần giao cho cha nàng, điều này có thể hiểu được ông ấy tin tưởng cha nàng như thế nào.
Chỉ đáng tiếc, thư tín cùng di chiếu đã đến muộn một bước.
Một đêm thức trắng đến bình minh, Cố Hiểu Mộng triệu tập binh lính đến trước linh cữu của cha nàng, cùng nâng lên chén rượu cuối cùng tiễn đưa ông ấy.
Đuốc trong tay nặng nề hạ xuống.
Ngọn lửa rực cháy nhanh chóng thiêu rụi thân xác cha nàng, lệ nóng trực trào trong mắt lại bị miễn cưỡng ép ngược vào trong.
Nàng thu thập hài cốt của cha mình, sau đó đem nó rải xuống Quan Hà.
Nguyện vọng sau cùng của ông cũng đã hoàn thành, ông vĩnh viễn hòa mình vào trong núi sông, mảnh sơn hà mà ông dùng cả đời thủ hộ.
Một đời kiêu hùng của nhất đại danh tướng Nam U từ đây kết thúc.
- -----
Tang sự của cha mình đã xong, Cố Hiểu Mộng thẫn thờ hồi doanh, trong lúc đó, nàng vô tình đụng phải một người.
Nhìn người trước mặt bị nàng đánh bầm dập, trên lưng còn mang theo tay nải, hắn phẫn nộ nhìn nàng, sau đó quay người đi về phía trước.
"Đứng lại."
Thanh âm Cố Hiểu Mộng vang lên, Bạch Tiểu Niên vẫn xem như không nghe không thấy, hoàn toàn phớt lờ nàng.
Cố Hiểu Mộng nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Niên, sau đó thở dài một hơi, thầm trách số phận trêu ngươi.
Hắn vốn là tiểu công tử, gia thế hiển hách nhưng lại vô tình trở thành đứa trẻ thân cô thế cô, đến nỗi một lão bản nương của thanh lâu cũng có thể khinh thường hắn.
Nàng sờ vào bức thư trong người, nàng sẽ đem toàn bộ sự thật nói cho hắn biết.
Vì vậy, nàng liền đi lên, chặn trước mặt hắn: "Ngươi muốn đi đâu?"
Bạch Tiểu Niên nhìn Cố Hiểu Mộng, lời nói phát ra từng câu từng chữ đều nghiến răng nghiến lợi.
"Đi làm việc mà ngươi không thể làm."
Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Đột nhiên, một tràng âm thanh hí dài của ngựa từ cổng doanh truyền vào, Cố Hiểu Mộng xoay người lại nhìn, từ xa đã thấy nữ nhân quen thuộc dung mạo tú lệ ngồi trên lưng ngựa.
Nàng bắt lấy vai Bạch Tiểu Niên, trầm mắt nhìn hắn: "Bạch Tiểu Niên, ngươi có nghĩ tới, nếu hôm nay ngươi theo nàng ta, ngày sau chúng ta gặp mặt sẽ là kẻ thù của nhau không? Đao kiếm tương kiến là điều ngươi muốn sao?"
"Từ ngày được Vương gia đem về Chương vương phủ thì ta đã sớm nguyện thề, sống chết đều vì Chương vương phủ.
Ta xem vương gia và vương phi như phụ mẫu tái sinh của mình.
"
Bạch Tiểu Niên nhìn nữ nhân sau lưng nàng, sau đó nhìn nàng, hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của nàng, hắn chỉ muốn nói những gì hắn đang nghĩ trong lòng.
"Vương gia không ghét bỏ ta là một cô nhi lai lịch bất minh, xuất thân thấp kém, ngược lại, ngài còn yêu thương nuôi dưỡng ta thành người, để ta làm thiếp thân thị vệ của ngươi, cùng ngươi ăn