Đại quân thế như chẻ tre dễ dàng đánh sập cửa Tây.
Quân đội triều đình còn chưa kịp định hình lại thì đã bị trường thương xuyên thẳng qua người.
Nhật xuất Đông phương, Tử Cấm Thành thiếp vàng nạm ngọc, mái ngói lưu ly vẫn đứng im sừng sững mặc cho trong ngoài đều nhiễm đỏ máu tươi.
Mỗi lần thay triều đổi đại đều là tràng cảnh này.
Không biết trong dòng chảy lịch sử, sự kiện ngày hôm nay sẽ được truyền lưu lại bằng những dòng văn như thế nào, hậu thế bàn luận ra sao.
Nhưng chắc chắn đây là một giai đoạn lịch sử đen tối của vương triều Nam U.
Nàng sẽ là loạn thần tặc tử sao? Nàng không biết.
Nàng chỉ biết, mảnh giang sơn này đang gặp nguy nan.
Nàng chỉ có thể dùng cách của mình, đem hết thảy sức lực ra để bảo hộ.
"Lưu Tông Lâm, theo kế hoạch mà hành sự, nếu như gặp nạn thì dùng tiếng cuốc làm tín hiệu."
Cố Hiểu Mộng nói xong liền phi nước đại đi mất, chỉ chừa lại cho Lưu Tông Lâm tàn ảnh ngân tinh của Long Ngân Câu.
"Cố Tiêu...!Hiểu Mộng!!!"
Lưu Tông Lâm cầm trường kiếm chém giết khắp nơi, hắn vội vã thúc ngựa đuổi, thế nhưng hắn không thể nào đuổi kịp Cố Hiểu Mộng, chỉ đành bất lực gọi với theo: "Hiểu Mộng!!!!"
Cố Hiểu Mộng nghe thấy nhưng nàng vẫn không giảm tốc độ lại.
Hành quân đánh trận, chỉ một cái nháy mắt cũng có thể lật ngược thế cờ, nếu cứ dùng dằng nói lời tạm biệt, thì cơ hội gặp lại sau chiến trận càng thấp.
Nhìn bóng lưng nàng dần khuất xa, trên mặt hắn liền toát lên sự cô đơn, hắn thở dài, hét lớn sau lưng nàng, dù hắn biết, nàng sẽ không nghe thấy.
"Vạn sự cẩn trọng."
Hai người hai đường, một ngoài sáng, một trong tối, âm thầm phối hợp.
Lưu Tông Lâm dẫn theo đại quân quân tấn công vào Tử Cấm Thành, từ từ vây chặt hoàn toàn hoàng cung.
Cố Hiểu Mộng lại đi đường vòng đánh vào địa lao.
Toàn bộ vệ binh khắp nơi đều được điều động về hoàng cung thủ hộ hoàng đế, địa lao nhất thời không còn ai canh giữ, Cố Hiểu Mộng dễ dàng xâm nhập, nàng đi từng gian để tìm người, cuối cùng nhìn thấy Cầu Thiếu Trạch đang bị trói bằng xích sắt ở phòng cuối địa lao, trung y trắng tinh trên người bị roi quất đến tan nát, máu me bê bết, vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau.
Mặt mày hốc hác bẩn thỉu, tóc tai rối bời, cả người như bị rút đi hết sức sống.
"Thiếu Trạch huynh, tỉnh lại, Thiếu Trạch huynh."
Âm thanh quen thuộc kéo hắn tỉnh lại từ trong mê man, Cầu Thiếu Trạch cố gắng mở mắt, quả nhiên là người hắn thân thuộc.
"Cố Tiêu..."
"Thiếu Trạch huynh, đừng động."
Cố Hiểu Mộng rút đoản đao vắt bên hông ra chém đứt xích sắt trên người Cầu Thiếu Trạch, cẩn thận tháo gỡ nó ra, tránh cho Cầu Thiếu Trạch lại chịu thêm đau đớn.
"Cầu thúc thúc đâu?"
"Ta không biết, từ ngày bị bắt giam, ta đã không còn nhìn thấy phụ thân." Cầu Thiếu Trạch yếu ớt lắc đầu.
"Huynh ổn không? Có thể tự đi không? Nếu không được thì nghỉ ở đây một chút, ta phải đi tìm Cầu thúc thúc."
Cầu Thiếu Trạch vươn tay nắm lấy góc áo Cố Hiểu Mộng: "Dẫn theo ta, ta cũng muốn tìm phụ thân."
Cố Hiểu Mộng gật đầu, nàng đỡ lấy Cầu Thiếu Trạch đứng dậy.
Cầu Thiếu Trạch ra hiệu cho nàng rằng mình đã ổn, nàng không cần phải đỡ mình nữa.
Cố Hiểu Mộng buông tay, nàng tiếp tục đi xuống tầng dưới nữa, Cầu Thiếu Trạch cũng cố gắng đi theo sau lưng nàng.
Ở tầng dưới, vô số hình cụ tra tấn bằng sắt được treo trên tường, bên cạnh còn có chậu than lửa đỏ rực vừa được dập tắt cách đây không lâu, khói trắng vẫn còn bốc lên một ít.
Cầu Chính Ân gục đầu xuống, tay chân bị trói chặt treo trên giá gỗ, y phục tả tơi, máu me bê bết, tình trạng còn tồi tệ hơn cả Cầu Thiếu Trạch.
"Cầu thúc thúc."
Cố Hiểu Mộng đá tung cửa lao, nàng vội vàng chạy vào trong, rút ra đoản đao chặt đứt sợi dây thừng đang siết cổ Cầu Chính Ân lại, sau đó nàng cẩn thận chặt đứt hết xích sắt đang gông tay gông chân ông ấy, đỡ lấy ông ấy đặt ở dưới đất, nhấn vào huyệt nhân trung để ông tỉnh lại.
"Vẫn còn sống..." Nhưng mạch tượng yếu ớt, rất có thể không kéo dài được bao lâu.
Cầu Thiếu Trạch nhìn đến Cầu Chính Ân, thấy ông yếu ớt suy nhược, hắn cũng không màng bản thân đau đớn, cố gắng chạy lại ôm lấy ông vào lòng.
"Phụ thân, tỉnh dậy đi, Cố Tiêu đến cứu chúng ta rồi nè.
Người mau tỉnh lại đi phụ thân.
Phụ thân..."
Cầu Chính Ân yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy được Cầu Thiếu Trạch, trên gương mặt hốc hác kéo ra một nụ cười.
Sau đó, ông đưa mắt nhìn Cố Hiểu Mộng, đôi môi mấp mấy muốn nói gì đó nhưng bởi vì quá yếu, ngược lại không có bất kì âm thanh nào phát ra.
Cố Hiểu Mộng hiểu ý liền gật đầu, nàng kề sát tai lại, cẩn trọng lắng nghe.
"Bạch..." Chỉ một từ được lặp đi lặp lại, sau đó không còn bất kì một âm thanh nào nữa.
Cầu Chính Ân trút xuống hơi thở cuối cùng.
Cầu Thiếu Trạch nhìn cha mình, cả người hắn liền bàng hoàng, khóc nức nở.
"Phụ...!Phụ thân, phụ thân!!!!!!"
Cố Hiểu Mộng lau đi nước mắt của chính mình, nàng cắn chặt môi, vịn lấy vai Cầu Thiếu Trạch: "Ta hiểu đau đớn của huynh.
Thiếu Trạch huynh, nén lại bi thương, ta và huynh còn rất nhiều chuyện phải làm."
- -----------------
Hoàng cung U quốc,
Bên trong Triều Dương bảo điện, Cố Nguyên Huy lo lắng đi tới đi lui trên thảm đỏ thêu hình rồng.
Mặc dù đã điều động hết số binh lính có thể điều động, nhưng âm thanh chém giết ở bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, thậm chí là càng lúc càng lớn.
Điều này khiến hắn lo lắng không ngừng.
Hai hàng đại thần run rẩy quỳ ở dưới thảm đỏ, trong mắt họ bây giờ, thảm đỏ không khác gì máu tươi tanh hôi, mà con rồng thêu trên thảm tựa như ác long đang muốn cắn nuốt bọn họ.
Nhiều người trong số bọn họ bởi vì quá sợ hãi mà đũng quần đã bị ướt nhẹp, bàn tay run rẩy nhưng vẫn cố cầm lấy bút viết lại lời cuối dành cho thân nhân.
Sự việc đến nước này, hết thảy chỉ có thể nghe theo ý trời.
Một tên thái giám từ phía ngoài điện chạy vào bên trong, bởi vì hoảng sợ mà vấp té liên tục, cuối cùng hắn chỉ đành bò vào, trên tay cố gắng giữ lấy mão quan, miệng thì thất thanh hô lớn: "Hoàng thượng, hoàng thượng, mau chạy thôi.
Đại quân của Phong Vũ tướng quân đã đánh tới Thái Hoà môn, rất nhanh sẽ đánh tới Triều Dương điện."
"Để ả tới!!!" Cố Nguyên Huy tức giận phất mạnh long bào, hắn bước tới long ỷ, rút ra Thượng Phương Bảo Kiếm được cẩn thận đặt trên kim long giá bên cạnh: "Trẫm muốn xem thử, một đám cẩu nô tài lá gan lớn thế nào mà dám thí quân đoạt quyền."
Cố Nguyên Huy nói xong liền bước xuống long đài, đi đến trước cửa Triều Dương điện, một đám đại thần vội vã cúi người đi theo sau lưng hắn.
Nửa canh giờ trôi qua, âm thanh của cuộc chiến cuối cùng cũng lắng xuống, một con chiến mã màu bạc dẫn đầu lao ra khỏi kiều môn(*).
Nữ tử cưỡi trên lưng ngựa trong tay nàng cầm trường thương sắc lạnh, mày kiếm mắt sáng như sao, dáng vẻ vô cùng uy vũ.
Theo sau nàng là đại quân dũng mãnh, họ nhanh chóng chiếm đóng khoảng trống rộng lớn phía trước điện.
"Phong Vũ tướng quân, ngươi trước giết chết ngục tốt của trẫm, sau lại đào ngục, trẫm niệm tình hoàng thúc dùng thân tuẫn quốc nên mới khai ân không truy bắt ngươi về chịu tội.
Thế nhưng hôm nay ngươi lại dẫn binh công thành.
Ngươi muốn bức trẫm thoái vị, tự mình trở thành hoàng đế hay sao? Thân nữ nhân như ngươi lại dám mộng tưởng đế vị.
Thế nào? Muốn trở thành nữ đế như vậy sao?"
Cố Nguyên Huy cười giễu, hắn cầm Thượng Phương Bảo Kiếm chỉ thẳng vào nữ tướng đang ngồi trên lưng ngựa.
Cố Hiểu Mộng nhìn hắn, nàng huy ngựa đi về phía trước vài bước.
"Chương vương dùng thân tuẫn quốc hay bị kẻ gian cố ý hãm hại, ngươi biết ta biết, trời biết đất biết, những huynh đệ sau lưng cùng ta vào sinh ra tử, họ cũng biết."
"Nói như vậy, hôm nay Phong Vũ tướng quân động binh là vì muốn chất vấn trẫm sao?"
Cố Nguyên Huy khịt mũi, giọng điệu tràn ngập sự khinh thường.
"Phụ vương ta đã mất, nếu như chất vấn ngươi có thể khiến phụ vương ta sống lại, ta nguyện ý ngày đêm chất vấn ngươi." Cố Hiểu Mộng nhếch môi, lãnh lẽo nhìn Cố Nguyên Huy: "Hôm nay ta động binh là để hạch tội ngươi."
"Ha ha ha ha ha ha, hạch tội trẫm? Nực cười, trẫm thì có tội gì chứ? Đám ô hợp các ngươi nghe cho kĩ, trẫm là thiên tử, không ai trong thiên hạ này có tư cách bình phẩm trẫm.
Đúng là một lũ ngu xuẩn."
"Ngươi là thiên tử, bọn ta không có tư cách gì bình phẩm ngươi.
Thế nhưng có một người, người này thừa tư cách để hạch tội ngươi."
"Kẻ nào?"
"Phụ hoàng của ngươi, Bình Nguyên đế Cố Dân An."
Tay cầm kiếm của Cố Nguyên Huy bất giác run lên.
Cố Hiểu Mộng đem bức thư đã ố vàng từ trong thắt lưng ra, mở ra, giơ cao lên để cho toàn bộ đại thần đều thấy.
Mặc dù chữ viết đã bị nhoè thế nhưng con dấu ngọc tỉ