Thỉnh thoảng thân thể Lý Ninh Ngọc lại khẽ run lên, Cố Hiểu Mộng ôm chặt ở trong lòng không ngừng vuốt ve an ủi.
Qua một lúc lâu sau, ngọn nến cũng đã cháy tàn, Cố Hiểu Mộng không chống nổi sự mệt mỏi liền nhắm mắt ngủ.
Trăng thanh gió mát, bình yên cùng nhau trải qua một đêm.
Qua hôm sau khi gà đã cất ba tiếng gáy, các ngôi sao vội vàng chạy đi lẩn trốn ánh ban mai.
Một loạt tiếng bước chân tiến về phía soái trướng, sau đó dừng lại.
Chỉ nghe một tràng âm thanh vừa dày vừa to của binh sĩ ở ngoài trướng truyền vào.
"Tướng quân, có một nam nhân ở trước cửa doanh lén la lén lút bị chúng thuộc hạ phát hiện, hắn ta vội vã ném lại một bức thư rồi bỏ chạy.
Trên bức thư không có ghi gì đó, tướng quân, người có muốn xem thư hay không?"
Cố Hiểu Mộng bị đánh thức, nàng vừa dụi cặp mắt mơ mơ màng màng của mình vừa thuận miệng nói: "Đem thư vào đây, bản tướng muốn xem thử một chút."
"Dạ!" Binh sĩ nói xong thì luồn bức thư vào bên trong cửa trướng, sau đó rất kính cẩn chấp tay hành lễ rời đi.
Bên trong giường ngủ là một mảnh không gian tối đen như mực, giơ năm ngón tay lên cũng không thể nhìn thấy chúng ở đâu.
Nàng vươn tay vén mảnh rèm ngủ ra một chút, ánh sáng ban mai lập tức tràn vào.
Sau đó lại dụi mắt để thích nghi với ánh sáng.
Nàng khẽ quay đầu lại nhìn người trong lòng mình, nàng ấy tựa vào cánh tay nàng cả đêm khiến cho tay nàng bị tê rần, thế nhưng đổi lại cho nàng ấy một giấc ngủ bình yên cũng rất xứng đáng.
Cố Hiểu Mộng muốn nhẹ nhàng rút tay ra nhưng nàng vừa động thì người trong lòng liền bị đánh thức.
Lý Ninh Ngọc nằm trên cánh tay Cố Hiểu Mộng khẽ mở mắt, đôi mắt mơ mơ màng màng.
Đợi đến khi lấy lại tia thanh tỉnh thì Lý Ninh Ngọc cũng không làm ra bất kì phản ứng gì.
Nàng im lặng nhìn Cố Hiểu Mộng.
"Tỉnh rồi?" Cố Hiểu Mộng vươn tay đặt lên trán Lý Ninh Ngọc, nàng muốn kiểm tra xem nàng ấy còn sốt hay không.
Sau khi xác nhận cơn sốt đã lùi đi, Cố Hiểu Mộng liền kích động không thôi.
Thái y nói với nàng, nếu như Lý Ninh Ngọc có thể hạ sốt thì chứng tỏ nàng ấy không có bị nhiễm phải dịch bệnh.
Mặc dù gương mặt vẫn hốc hác, xanh xao nhưng so với khuôn mặt đỏ bừng ngày hôm qua thì đỡ hơn nhiều lắm rồi: "Tốt rồi, tốt rồi!!! Thật sự quá tốt rồi!!!"
Cố Hiểu Mộng chìm đắm trong sự vui mừng quá mức, hoàn toàn không để ý đến Lý Ninh Ngọc đang nhìn nàng bằng ánh mắt ngập tràn vô hạn ôn nhu.
Mãi đến khi nàng đem Lý Ninh Ngọc siết chặt ở trong lòng thì nàng mới sực ý thức được, bên dưới chăn bông là hai thân thể nguyên thủy đang ôm ấp lấy nhau.
Nàng sững người, mím môi xấu hổ.
Lý Ninh Ngọc ngược lại không câu nệ nhiều, nàng đem đầu mình cọ tới cọ lui, càng vùi càng sâu vào trong lòng Cố Hiểu Mộng.
Mặt Cố Hiểu Mộng lập tức đỏ bừng, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức muốn vọt ra bên ngoài.
"Ta...!Nàng...!Ta...!Nàng, nàng có đói không? Ta...!Ta đi làm chút cháo cho nàng."
Cố Hiểu Mộng rụt tay lại, cố gắng thoát khỏi sự xấu hổ.
Thế nhưng người trong lòng nàng lại không cho nàng cơ hội này.
Nàng ấy ôm nàng càng chặt hơn, đem chính mình dính chặt trên người nàng.
"Nàng...!Nàng phải...!Dùng thuốc...!Ta...!Ta đi lấy cho nàng..."
Cố Hiểu Mộng xấu hổ đến mức mặt đỏ lên phừng phừng, nàng cố gắng đứng dậy một lần nữa nhưng vòng eo của nàng lại bị siết chặt hơn.
Tim nàng đập dồn dập như sắp nổ tung, thính lực bị ù đi, nhịp thở cũng trở nên khó khăn.
Nàng lúc này cũng chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở Lý Ninh Ngọc.
"Lý Ninh Ngọc...!Nàng...!Nàng đừng ôm chặt quá...!Ta...!Ta bị hụt hơi...!Khó thở quá."
Người trong lòng ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt thâm tình ấy cũng chỉ có một bóng hình, nàng không nói gì, lẳng lặng buông lỏng vòng tay.
Cố Hiểu Mộng lập tức lăn khỏi giường, vội vàng kéo chăn đắp lên người trên giường, rồi lại vội vàng mặc lên y phục của chính mình.
Sau đó thì bỏ chạy trối chết, còn tiện tay nhặt lấy bức thư dưới cửa trướng.
Người ở trên giường vẫn nằm đó, giữ nguyên tư thế.
Hai mắt đen sâu thẳm của nàng nhìn chằm chằm vào khôi giáp bị bỏ lại của nữ tướng, qua một lúc lâu sau, chỉ thấy trên gương mặt tái nhợt của nàng lặng lẽ chảy xuống từng giọt nước mắt.
......
Không biết qua bao lâu, người chạy trốn cuối cùng đã trở lại, gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng sớm đã tiêu tan, trên tay nàng cầm hai cái khay, một khay đựng bộ y phục sạch sẽ, khay còn lại thì đựng hai chén sứ nhỏ, một chén cháo và một chén thuốc.
Nàng đỡ Lý Ninh Ngọc ngồi dậy, sau đó đem y phục cho nàng ấy mặc vào, cuối cùng thì cẩn thận thổi từng muỗng cháo đút cho nàng ấy ăn.
Lý Ninh Ngọc nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng, nàng không biết đã bao lâu rồi chính mình không nhận được sự ôn nhu này.
Nàng nhớ ngày ấy, sau khi nàng uống Đoạn Trường Hoàn kia, Cố Hiểu Mộng cũng như bây giờ cẩn thận từng chút một chăm sóc nàng.
Cho dù trong lòng nàng ấy có vô số nghi ngờ, cho dù nàng chỉ đem lại sự phản bội cùng thương tổn nhưng mà nàng ấy lúc bấy giờ cũng chưa từng oán giận nàng một câu.
Nàng cảm thấy chính mình thật may mắn khi có được tình yêu chân thành và thuần khiết của Cố Hiểu Mộng.
Trái tim như được ủ ấm sau bao ngày giá lạnh, mặc dù cổ họng đau rát nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn vô cùng vui vẻ ăn hết chén cháo Cố Hiểu Mộng đút cho nàng, còn uống cạn luôn cả chén thuốc.
Cố Hiểu Mộng rất hài lòng trước sự phối hợp này của Lý Ninh Ngọc, nàng thuận tay lấy khăn lau miệng cho người trên giường.
Chỉ là tay còn chưa kịp tới bên môi thì đã bị người nắm lại, Lý Ninh Ngọc nàng ấy khẽ vươn tay còn lại vuốt ve má nàng.
Cố Hiểu Mộng cảm thấy có gì rất lạ, trong lòng liền bối rối: "Sao vậy??? Nàng...!Khó chịu chỗ nào sao?"
Đại bệnh chưa lui thế nhưng Lý Ninh Ngọc lại như biến đổi thành một người khác, Cố Hiểu Mộng bỗng dưng giật mình, đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện Lý Ninh Ngọc bị sốt đến váng đầu rồi, bằng không sao lại biến đổi thành một người khác xa nàng ấy một trời một vực thế này!
Lý Ninh Ngọc dịu dàng lắc đầu, sau đó chỉ vào cổ họng mình.
"Yết hầu bị đau?" Cố Hiểu Mộng.
Gật đầu.
"Ta gọi thái y tới liền."
Cố Hiểu Mộng nói xong thì lập tức đứng dậy, thế nhưng nàng còn chưa kịp làm gì hết thì Lý Ninh Ngọc đã kéo nàng lại, sau đó khẽ vươn ngọc thủ viết vào lòng bàn tay nàng một chữ Tê
"Bị tê? Nàng nhất thời không thể nói chuyện sao? Thật sự là không cần gọi thái y?"
Gật đầu.
Bàn tay xinh đẹp lại viết vào lòng bàn tay Cố Hiểu Mộng thêm một chữ nữa.
"Nước??" Hai hàng lông mày của Cố Hiểu Mộng nhíu chặt lại, trong lòng càng lo lắng hơn: "Nàng thật không cần gọi thái y tới sao? Chỉ uống nước là được hả?"
Lý Ninh Ngọc mỉm cười gật đầu, sau đó lại xoa xoa bàn tay Cố Hiểu Mộng để trấn an nàng ấy.
Chén thuốc vừa rồi Cố Hiểu Mộng đút cho nàng thật ra thái y đã kê vào vị thuốc trị tê liệt thanh quản rồi.
Cố Hiểu Mộng không hỏi nữa, nàng trở tay nắm lại tay Lý Ninh Ngọc, đem nó ủ ấm trong lòng bàn tay mình.
Sau đó lại yên lặng nhìn ngắm đối phương.
Qua được một lúc, Cố Hiểu Mộng nàng đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng buông tay Lý Ninh Ngọc ra, mò xuống dưới gối lấy ra mảnh ngọc bội.
"Lúc thay y phục của nàng, ta đã thấy nó."
Lý Ninh Ngọc cầm lấy mảnh ngọc sững sờ một lúc.
"Là phụ vương ta giao cho nàng sao?"
Nàng khẽ cụp mắt, nhẹ gật đầu.
"Người đã...!Giết mẫu thân của nàng, vì sao nàng lại giữ lấy di vật của người?"
Lý Ninh Ngọc giật mình, nàng nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng, khẽ viết vào đó một chữ Vong
"Vong?"
Lý Ninh Ngọc cong lên khoé môi, lại cẩn thận viết từng nét trên bàn tay của Cố Hiểu Mộng.
"Hận?"
Mảnh ngọc hồ điệp này là tâm ma của nàng, hai mươi mấy năm qua nó chính là ác quỷ quấy nhiễu từng giấc mộng của nàng, là cội nguồn nỗi đau của nàng.
Nàng mang theo nó bên người không phải là muốn giữ lấy nỗi thống hận này, mà là để nàng có thể đối diện với chính mình, đem hận thù chất chứa trong lòng buông xuống, để nó không đeo bám linh hồn của nàng nữa.
Hận thù sẽ làm cho con người ta đánh mất đi chính mình, giống như những gì nàng đã từng nói với Cố Hiểu Mộng.
"Ngoại trừ việc nó làm cho chúng ta trở thành một kẻ vô nhân vô sĩ ra thì nó chẳng có ích lợi gì cả."
Hôm đó ở Tấn Môn Quan, bởi vì bị thù hận che mờ lí trí mà nàng đã gây ra một chuyện khiến nàng hối hận nhất trong đời.
Nàng trở thành một kẻ vô nhân vô sỉ trong miệng của chính mình.
Sau khi viết xong chữ cuối cùng vào lòng bàn tay Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc mỉm cười, đem bàn tay cầm mảnh ngọc bội của nàng ấy đóng lại.
Mảnh ngọc bội này là di vật của phụ vương Cố Hiểu Mộng, nàng ấy có đủ tư cách giữ nó hơn là nàng.
Nàng sẽ dùng nửa quãng đời còn lại để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Cố Hiểu Mộng hạ mi, nàng siết chặt mảnh ngọc bội trong tay, sau đó lau đi nước mắt trên gương mặt mình, buồn bã rời khỏi soái trướng.
Nợ nước thù nhà, Lý Ninh Ngọc chỉ là một sinh linh nhỏ nhoi bị cuốn vào vòng xoáy khổ đau này