Thủy triều một lần nữa rút xuống, nữ tướng ở trên chiến trường khiến vạn quân khiếp sợ, giờ phút này lại như một con thú con yếu ớt cuộn người lại nép vào lòng chủ nhân.
Lý Ninh Ngọc yêu thương đem Cố Hiểu Mộng ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dữ tợn trên bả vai người ấy.
"Ta...!Ta không nên tin tưởng nàng..." Cố Hiểu Mộng thì thào, ở trong ngực Lý Ninh Ngọc nói vọng ra.
Bàn tay đang vuốt ve vết sẹo dừng lại, chủ nhân của đôi bàn tay ấy cũng không có lên tiếng đáp lời.
Cố Hiểu Mộng hít thở lấy hương thơm đặc hữu trên người Lý Ninh Ngọc, nàng đem ngụm khí lạnh lấy nuốt, một lần nữa lấy hết can đảm nói tiếp: "Ta không nên tin tưởng nàng, nếu như...!Nếu như nàng không thể, vậy thì ta cho dù có bị nàng bỏ rơi thêm một lần nữa, ta cũng sẽ không buồn..."
Lời nàng còn chưa nói xong thì một đôi môi mềm mại đã áp xuống, cưỡng ép nàng không được nói nữa.
Nàng chống cự thế nhưng càng chống thì càng bị đè ép đến thê thảm.
Cuối cùng, nàng lựa chọn thoả hiệp, buông xuống tất cả gai nhọn mà hòa theo nhịp thở.
Lý Ninh Ngọc thấy nàng ngoan ngoãn hợp tác mới bằng lòng buông tha.
Thế nhưng khi vừa rời khỏi nụ hôn, Cố Hiểu Mộng lại muốn mở miệng nói gì đó, Lý Ninh Ngọc không thuận theo liền tiếp tục hôn nàng.
Cứ như vậy nhiều lần, nữ tướng quân sát phạt tứ phương cuối cùng chịu không nổi mà thật sự im miệng lại, gương mặt nàng đỏ lên bừng bừng.
Mặc dù chỉ có hai người các nàng nhưng nàng lại xấu hổ không thôi, vội vàng kéo chăn che kín cả người mình lại.
Thấy được Cố Hiểu Mộng thật sự thoả hiệp, Lý Ninh Ngọc mới nhẹ mỉm cười, nàng vươn tay kéo nhẹ chăn bông che kín người nàng ấy ra, một lần nữa đem nàng ấy ôm vào trong lòng ngực.
Đôi mắt đen như mực của nàng óng ánh một thứ ánh sáng ấm áp.
Qua một lúc, Lý Ninh Ngọc mới nhìn vào tầm mắt Cố Hiểu Mộng, nhẹ giọng giải thích: "Hắn tên thật là Lý Minh Thành, là thân ca ca của ta, cũng là người thân duy nhất trên thế gian này của ta.
Sau khi song thân tạ thế, ca ca đã dẫn ta đến Ung đô tìm họ hàng nương nhờ.
Vất vả lắm hai huynh muội ta mới tìm được đại bá nhưng lúc đó triều đình thiếu quân, họ cưỡng chế trưng binh.
Đại bá ta cứ như vậy mà chết trên chiến trường.
Mà trong nhà bá mẫu vẫn còn ba hài tử cần phải nuôi nấng nên bá mẫu không thể lưu giữ hai huynh muội ta."
"Lý Minh Thành...!A Thành..." Cố Hiểu Mộng im lặng lắng nghe, nàng mở miệng lẩm bẩm cái tên thật của Phan Hán Khanh.
Nàng nhớ lúc đó, Lý Ninh Ngọc sốt cao đã liên tục gọi cái tên này.
Lòng nàng lúc đó trăm ngàn cảm xúc không thể diễn tả.
Giờ phút này xem như nàng đã bắt được đầu mối.
"Ta và ca ca lưu lạc đầu đường xó chợ, huynh muội ta đi theo nạn dân ăn xin khắp nơi.
Trong một lần tình cờ đã được sư phụ cưu mang, sư phụ ta lúc đó là một thái phó, mà bây giờ ông ấy chính là Kim thừa tướng triều đình Bắc Ngu.
Ta và ca ca được đưa vào cung sống chung với rất nhiều những đứa trẻ khác cũng mồ côi giống huynh muội ta.
Mỗi ngày bọn ta đều phải trải qua sự huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, tuy nhiên, tất cả đều được ăn uống đầy đủ.
So với việc phải đi ăn xin khắp nơi, bữa đói bữa no thì như vậy đã vượt ra ngoài sự mong đợi của bọn ta.
Năm nào cũng vậy, cứ đến cuối năm thì sư phụ sẽ cho người tổ chức một cuộc thi sát hạch, hàng trăm đứa trẻ sẽ thi đấu với nhau, chỉ những ai có võ công nằm trong danh sách hai mươi người tốt nhất mới được lưu giữ lại.
Ta và ca ca không muốn quay lại cảnh phải đi ăn xin mỗi ngày vì vậy liều mạng luyện tập ngày đêm.
Cho nên trong danh sách hai mươi người đầu bảng, ta và ca ca luôn chiếm hai hạng đầu."
Lý Ninh Ngọc kể lại tuổi thơ đầy gian khổ của mình với một tâm thế vô cùng bình thản, phảng phất như đứa trẻ chịu bao nhiêu khổ cực ấy không phải là nàng.
Thế nhưng, Cố Hiểu Mộng càng nghe càng đau lòng, nàng vươn tay vuốt ve gương mặt người đối diện, sau đó lại cảm thấy dường như không đủ, nàng đem Lý Ninh Ngọc ôm vào trong ngực mình.
"Gom hết những đứa trẻ mồ côi lại, ông ta định làm gì?"
Lý Ninh Ngọc mỉm cười hài lòng trước phản ứng của Cố Hiểu Mộng, nàng dụi đầu tìm vị trí thoải mái trong ngực người nàng yêu: "Lúc đầu ta cũng không hiểu nhưng đến một ngày của nhiều năm sau, ông ấy gọi ta đến và nói với ta, ta đã chính thức vượt qua khảo nghiệm của ông ấy.
Từ đó, ta liền trở thành chủ nhân của Vân Khuyết Lâu."
"Vân Khuyết Lâu?!? Tổ chức sát thủ? Nói như vậy, hoàng đế Bắc Ngu năm đó là do nàng..." Trái tim Cố Hiểu Mộng không khỏi rung lên, những gì Lý Ninh Ngọc nói khiến nàng không thể tin nổi.
Nàng chỉ biết Lý Ninh Ngọc thân thủ bất phàm, còn có một thân khinh công trác tuyệt, thế nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến nàng ấy lại là kẻ đứng đầu của một tổ chức sát thủ đáng sợ nhất trong thiên hạ, lâu chủ Vân Khuyết Lâu.
Đầu nàng có chút choáng váng, tứ chi cũng đột nhiên lạnh ngắc lại.
Lý Ninh Ngọc nhận thấy sự biến hoá của Cố Hiểu Mộng, nàng ngẩng đầu nhìn lên: "Cố tướng quân, sợ rồi sao?" Lý Ninh Ngọc nén cười, nàng híp mắt lại, môi khẽ nhếch, mày đẹp khẽ nhướng, một cỗ khí chất thâm trầm bá khí bất ngờ bộc phát.
Cố Hiểu Mộng nhìn nàng, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, chỉ thấy yết hầu khẽ động, có lẽ là vừa nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Ta không có sợ nàng.
Chỉ là những chuyện này nàng không cần nói với ta thì tốt hơn."
Hầu thúc thúc và vô số quan viên vô tội đều bị ám sát bởi tổ chức Vân Khuyết Lâu.
Phụ vương nàng khi ấy tất bật điều tra khắp nơi, ấy vậy mà chủ nhân của tổ chức sát thủ ấy lại ở ngay chính vương phủ của nàng.
"Ta lựa chọn thành thật với nàng cũng đã sớm nghĩ đến hậu quả mà ta sẽ ghánh chịu khi nói ra.
Ta là người có tội, nàng không tha thứ cho ta cũng là điều dễ hiểu.
Đây là con người thật của ta, ta không muốn trốn tránh nàng nữa." Lý Ninh Ngọc mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm nhất trong suốt thời gian qua.
"Từ nhỏ tới lớn, sư phụ luôn hun đúc tư tưởng báo thù vào trong đầu huynh muội ta.
Sứ mệnh chưa hoàn thành, đại thù chưa báo thì không được để lòng bại nhược mà đi nói chuyện nữ nhi tình trường.
Ca ca không bằng lòng mình chỉ là một tay sát thủ giết người trong bóng tối, huynh ấy muốn quang minh chính đại thu hồi lại quê hương nên đã cầu sư phụ cho mình nhập triều làm quan.
Từ đó, Lý Minh Thành liền trở mình thành Phan Hán Khanh, để tránh nhiều phiền phức không đáng có cũng như che mắt thế gian và dễ dàng hỗ trợ nhau, ta và huynh ấy liền giả làm một đôi phu thê ân ái."
Bí mật giấu suốt nhiều năm, cuối cùng cũng có thể thổ lộ trước mặt người nàng yêu, tảng đá nè nặng trong lòng nàng giờ phút này cũng đã được buông xuống.
"Sau này, ta nhận được nhiệm vụ phải cùng với một số đồng môn xâm nhập vào U đô, tiếp cận U đế.
Tại thời điểm đó, ta đã gặp nàng, mọi chuyện sau này, nàng đều biết rõ rồi đó...!Hiểu Mộng, mọi chuyện trong quá khứ, ta không muốn tranh luận thêm nữa.
Bắt đầu từ giây phút này, mỗi một thời khắc ta đều muốn cùng nàng trải qua, không lừa dối nàng, không bỏ lại nàng một mình, vô luận nàng có tin ta hay không...!Sao nàng lại khóc rồi?"
Lý Ninh Ngọc hoảng sợ vươn tay lau nước mắt trên mặt Cố Hiểu Mộng, khi nàng nói Phan Hán Khanh chính là Lý Minh Thành, là ca ca của nàng, hai người vốn dĩ chỉ là phu thê giả thì nước mắt của Cố Hiểu Mộng đã trào ra khỏi hốc mắt, chưa từng dừng lại.
Ngày đó, Cố Hiểu Mộng nộ khí xung thiên, đem Lý Ninh Ngọc tống vào soái trướng của Phan Hán Khanh, sau đó tàn nhẫn cưỡng bức nàng ấy.
Nàng ấy lúc đó, yếu ớt vô tội mà nàng lại như hung thần ác sát, từ trên cao nhìn xuống, tàn khốc vô tình, mỗi một lời nói ra, mỗi một hành động đều bức nàng ấy đến tận cùng sự sĩ nhục cùng đau đớn.
Thế nhưng, nàng ấy cũng không vì bản thân mình mà lên tiếng giải thích dù chỉ một câu, nàng ấy vẫn luôn là như vậy, lãnh đạm ẩn nhẫn lại cực độ khắc chế.
Trong cuộc sống của Lý Ninh Ngọc có quá ít sự ấm áp, mà Cố Hiểu Mộng lại là nguồn ánh sáng ấm áp duy nhất có thể soi rọi, sưởi ấm vào nơi sâu thẳm và tối tăm nhất trong sinh mệnh của nàng, nguồn ánh sáng này là không thể thay thế.
Chỉ là nàng không