Thẳng tới lúc này, Diệp gia mới biết được, người áo xanh dĩ nhiên lại là người của Vân Đỉnh sơn trang, nhưng như thế vẫn không có người lùi bước về phía sau.
Chỉ có Diệp Tịch Dao là ánh mắt tối xuống, một mạt lệ khí chết chóc xẹt nơi đáy mắt..
"Vật nhỏ, cần hỗ trợ không?"
Âm thanh kia như có như không, lại vô cùng quen thuộc.
Diệp Tịch Dao mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lại phát hiện mọi người xung quanh không có phản ứng gì!
Đây là..
Truyền âm ngàn dặm?
Trong lòng Diệp Tịch Dao liền giật mình, nhưng nghĩ tới bản lĩnh của người nọ, cũng không thấy kỳ lạ lắm.
Lập tức vẻ mặt thu liễm lại, không lên tiếng mà chỉ lắc lắc đầu.
Dù sao, nàng cũng không có bản lĩnh có thể truyền âm ngàn dặm, chỉ có thể dùng biện pháp này đáp lại hắn.
Dù sao khẳng định ma đầu họ Lạc kia chắc chắn ẩn núp ở nơi nào đó gần đây, tự nhiên cũng sẽ đem hành động nhỏ này của nàng xem được hết.
Quả nhiên, tiếp theo Diệp Tịch Dao liền nghe được một tiếng cười dễ nghe.
Diệp Tịch Dao cũng không hề để ý chuyện này nữa.
Mà mắt nhìn Diệp Tịch Dao vẫn không có phản ứng gì, còn lắc lắc đầu, người áo xanh bị Diệp Vô Trần mắng vừa chuẩn bị động thủ, nhất thời lại tiếp tục cợt nhả.
"Ai yêu, ngươi đây là ý gì vậy hả? Lắc đầu cái gì chứ, không phải là.."
"Người chủ mưu hạ độc Thiết Giáp doanh, hiện tại đang ở nơi nào?" Đem ánh mắt chuyển tới trên người của tên áo xanh, Diệp Tịch Dao hỏi lại.
Đám người áo xanh này, rõ ràng chỉ là tay chân của Vân Đỉnh sơn trang, nhưng lại có thể xuất ra kịch độc quỷ dị như vậy, hiển nhiên là địa vị rất cao.
Mà vừa nghe lời này, tên áo xanh đáng kinh tởm kia quả nhiên ngẩn ra, lập tức cười hì hì, trực tiếp bước tới trước người Diệp Tịch Dao, nói:
"Muốn biết, người liền cầu đại gia ta đây.
Chỉ cần ngươi.."
"Phốc!"
Âm thanh của người áo xanh đang văng vẳng bên tai, lại nháy mắt im bặt!
Tiếng giết chóc vang lên sau tai, chỉ thấy một mảnh máu tươi, một cái đầu người cứ như thế từ trên cổ của tên áo xanh rơi xuống mặt đất.
Sau đó lăn lốc..
Lăn được vài vòng, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Màu đỏ tươi