Xem như lần này Thẩm gia đã bị vả tới sưng mặt.
Cũng may lão gia tử Thẩm Huy của Thẩm gia đủ thông minh, núp ở trong phủ không có đi ra, mà đối với Thẩm Lam không đồng trang lứa với mình, tóm lại lão Hầu gia Diệp Hồng cũng không có giống như Thẩm gia vô sỉ, cho nên lúc sau cũng không cùng hắn ta nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp dẫn người Diệp gia rời đi.
Mà bị Thẩm gia làm chậm trễ, lúc này cũng đã gần giữa trưa, Diệp Tịch Dao còn phải tham gia Trăm Kiệt yến, cũng không thể nào tiếp tục trì hoãn.
Nhưng trước khi tới hoàng cung, Diệp Hồng lại mang Diệp Tịch Dao ra khỏi thành.
Tuy Diệp Tịch Dao cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Tiếp theo không bao lâu, chờ một mạch hồi lâu dừng trước một quân doanh, lúc này đây Diệp Tịch Dao mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Ông nội, chẳng lẽ đây là.."
"Xem ra Dao nhi cũng đã nghĩ tới.
Không tồi, đây chính là Thiết Giáp doanh của Diệp gia ta!"
Thiết Giáp binh, là một truyền kỳ của Lê quốc.
Tương truyền, hơn hai mươi năm trước, lão Hầu gia Diệp Hồng dẫn đầu sáu ngàn Thiết Giáp binh, trong vòng ba tháng, liền đánh chiếm chín thành và mười tám trấn của địch quốc.
Cứ như vậy một đêm liền thành danh, khiến cả đại lục Lăng Vân khiếp sợ.
Mà lúc sau Diệp gia dẫn theo Thiết Giáp binh nam chinh bắc chiến, có thể nói, nếu không có Diệp gia cùng Thiết Giáp binh, sẽ không có Lê quốc của hiện tại.
Thẳng đến mấy năm nay, biên cảnh càng lúc ổn định, Thiết Giáp binh mới thu cánh chim, giấu tài.
Cũng vì như thế, mới làm cho nhiều người dần dần quên đi sự tồn tại của bọn họ.
Lại không biết Thiết Giáp binh mới chân chính là bùa hộ mệnh của Diệp gia!
Bởi vì mỗi người trong Thiết Giáp binh, đều phục vụ cho nhiều thế hệ gia phó, gia tướng của Diệp gia; bọn họ đối với Diệp gia là tuyệt đối trung thành; chân chình là tử sĩ của Diệp gia!
Trừ bỏ cốt nhục của Diệp gia, không người nào có thể chi phối một quân đội có ý chí kiên cường như vậy dù là một chút ít!
"Dao nhi, Thiết Giáp binh là tư binh của Diệp gia ta, cho dù có là đương kim Thánh Thượng cũng không có quyền động vào nó mảy may.
Lúc trước bởi vì thần trí của ngươi không rõ, ông nội không tiện mang ngươi lại đây, nhưng xưa đâu bằng nay, ông nội biết ngươi đã có thể một mình đảm đương một phía,