Diệp Tịch Dao diễn vai ngốc tử thật sự vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng thân thể vẫn không hề giảm bớt sự đề phòng.
Nghe vậy, quả nhiên nam nhân bạch y đảo hai tròng mắt, liếc mắt một cái, ung dung thản nhiên đánh giá Diệp Tịch Dao từ trên xuống dưới.
"Nga? Không biết người nào lớn mật như vậy, dám động động thủ với cô nương đây?"
"Người nào..
Người nào..
Thẩm gia tỷ tỷ, là Thẩm gia tỷ tỷ đánh ta..
Ô ô..
Thẩm gia tỷ tỷ đánh ta.."
Ngây ngốc lặp lại lời nói của nam nhân kia, theo sau đó bỗng nhiên Diệp Tịch Dao khóc thét lên.
Thấy tình hình như vậy, lông mày nam nhân vừa động, điều này làm cho Diệp Tịch Dao đang khóc, thần kinh toàn bộ khẩn trương lên.
Tại lúc này, ở phía sau rừng trúc, lại bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Thúy Châu.
Diệp Tịch Dao nháy mắt trong lòng vui vẻ, lập tức nín khóc mỉm cười.
"Châu Châu ta ở chỗ này~!"
Dứt lời, Diệp Tịch Dao không dám lại lưu lại, lập tức xoay người bỏ chạy.
**
Diệp Tịch Dao điên điên khùng khùng chạy đi rất nhanh, chớp mắt, liền không thấy bóng dáng.
Mà sau khi Diệp Tịch Dao vừa đi, một đạo bóng đen nhanh như quỷ mị, nháy mắt lắc mình đi vào trước mặt của nam nhân áo trắng kia, đó cũng chính là Lạc Cửu Thiên, quỳ một gối xuống đất, nói:
"Tôn thượng đều đã xử lý tốt."
"Ân, đem đồ vật kia lấy ra đây đi."
"Vâng!"
Sau khi cung kính trả lời, hắc y nhân nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhảy lên địa phương mà Diêp Tịch Dao vừa đứng.
Nhưng chân vừa mới rơi xuống đất, mặt lập tức biến sắc:
"Tôn thượng, huyền thiên trong hộp gỗ đã không thấy!"
Huyền thiên trong hộp gỗ chính là báu vật của tam giới, vì để lấy được nó, tôn thượng lúc trước đã hao phí không ít công sức, hắn nhớ kỹ là vừa rồi rõ ràng chính hắn đã đặt ở chỗ này, như thế nào một lát đã không thấy tăm hơi của hộp gỗ?
Hơn nữa, tôn thượng ngay bên cạnh chỗ này, làm sao có thể dưới mí mắt tôn thượng mà trộm đi hộp gỗ?
Không, tuyệt đối không thể nào!
Hắc