Chuyện tình lớn như vậy, Diệp Hồng không có khả năng để một mình Diệp Tịch Dao đi, để Diệp Cảnh Thiên ở lại phủ để trấn giữ, tiếp theo liền chính mình dẫn theo vài người lên đường.
Mà khi hai tổ tôn họ vừa đến doanh địa, liền nhất thời ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trong Thiết Giáp doanh, ngày xưa chỉnh tề sạch sẽ, lúc này đây lại có không ít bệnh binh, một ít người khác lại vội vàng bận rộn, trong không khí tràn ngập một cỗ tanh tưởi buồn nôn, hơn nữa còn là thời điểm nóng nhất trong năm..
Quả thực mùi hôi xông lên tới tận trời, làm cho người ta nửa bước cũng khó đi!
Sắc mắt Diệp Hồng nghiêm trọng đến cực điểm, lập tức cất bước đi vào trong.
Trong doanh một bệnh binh thấy vừa thấy Diệp Hồng đến đây, vội vàng cố nén thân thể ốm yếu hành lễ, cũng chưa đứng thẳng được, liền nôn một tiếng, ói ra ngoài..
Diệp Hồng đau lòng không thôi, vội vàng nâng dậy mấy bệnh binh với thể lực chống đỡ không nổi, cứ lặp đi lặp lại..
Nhưng vừa mới đi hai bước, chỉ thấy một chúng binh sĩ với vẻ mặt bi thương từ bên trong đi ra.
Trên tay bọn họ còn nâng mấy cái cáng, từng cáng đều là binh lính nằm trên đó và chỉ còn da bọc xương, nhưng dĩ nhiên binh lính trẻ tuổi này hai mắt lại nhắm nghiền, không có hơi thở!
Chết, đã chết?
Đồng tử Diệp Hồng co rụt lại, vội vàng bước nhanh tới, chỉ nghe Diệp Thanh Thư ở phía sau cất giọng, nói:
"Hầu gia, đây là mấy huynh đệ, chính là những người phát bệnh sớm nhất vào ba ngày trước."
Mấy năm nay, mỗi binh lính đều là linh giả có tư chất võ tu hơn người, lại là thiếu niên hào hoa phong nhã, tâm huyết tràn đầy, khí lực cường kiện, nhưng chỉ qua thời gian ba ngày ngắn ngủi, bọn họ lại gầy như vậy, còn chết oan uổng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực không thể nào tin được đây là sự thật!
Đôi mắt Diệp Hồng đều đỏ lên.
Trong lúc nhất thời, không khí chết chóc bao phủ cả Thiết Giáp doanh, thậm chí chỉ cần hô hấp một giây là đã ngửi được hơi thở của tử thần!
Một mãnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
"Lập tức thu thập mấy thứ người bệnh đã nôn, sau đó đem ra ngoài doanh, đào một cái hố to rồi đốt chúng đi, cuối cùng dùng đất lấp lại!"
Vẻ mắt của Diệp Tịch Dao vô cùng quả quyết, tiếng nói trong trẻo đầy lạnh lùng,