Chương thứ hai
Báo danh Đại học
☆ ☆ ☆
Vương Mân ở trong sổ đăng ký tìm được gian phòng của mình số 208, nhìn lướt qua danh sách, thấy trong ô ký túc xá đã có một người ký tên, Dụ Niên.
"Tề Huy Thành, Mục Đào, Dụ Niên, mấy người này là bạn cùng phòng sắp tới của anh ha." Tiếu Lang đứng một bên chen vô góp vui.
Quản lý ký túc xá liếc mắt nhìn Tiếu Lang hỏi, "Em ở học viện nào?"
Vương Mân giải thích, "Đây là em trai của em, em ấy đến giúp em thôi ạ."
Quản lý ký túc xá đem một bản danh sách đăng ký khác đưa qua bảo Tiếu Lang ký tên, Tiếu Lang vừa nhìn thấy ô Người nhà của tân sinh, bỗng cảm thấy vui vẻ rạo rực vô cùng.
Vương Mân nhận chăn đệm và drap giường rồi đi lên lầu, thuận tiện gọi điện thoại nói cho lái xe địa chỉ ký túc xá của mình, để ông mang hành lý đến giùm.
Ký túc xá của Kinh Đại điều kiện không được tốt lắm, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bốn cái bàn học đơn sơ giản dị, giường ngủ được ráp bằng mấy khung sắt lót ván gỗ, mỗi giường có hai tầng.
Trời hè nóng nực, trong ký túc xá cũng không có điều hòa, chỉ lắp quạt điện trên vách tường bên cạnh mỗi đầu giường, thoạt nhìn cũng rất cũ kỹ.
Tiếu Lang nói, "Sao lại kém dữ vậy trời, cảm giác còn không tốt bằng Hoa Hải nữa..."
Vương Mân suỵt một tiếng, nhỏ giọng nói, "Có người ngủ."
Tiếu Lang lúc này mới phát hiện, trên tầng của một cái giường trong phòng có một người đang nằm ngủ.
Người nó nằm hướng mặt vào vách tường, Tiếu Lang rón ra rón rén nhón chân đi qua nhìn lén, thấy đối phương ôm chặt túi sách của mình, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ, nhìn có vẻ ngủ rất trầm.
"Cậu ấy là Dụ Niên hả?" Tiếu Lan nhỏ giọng hỏi.
Vương Mân: "Có lẽ là vậy."
Tiếu Lang: "Lần đầu tiên em nhìn thấy có người họ Dụ đó."
Vương Mân cười cười nói, "Chờ thêm vài ngày người trong ký túc xá đến đông đủ, sẽ giới thiệu bọn họ cho em làm quen."
Tiếu Lang: "Được á!"
Hai người nhẹ giọng thì thầm thảo luận về người bạn mới này, nói quần ngủ của cậu ấy hình như có chút bẩn, còn nói cậu ấy sao lại ôm túi sách đi ngủ, lại nói thân hình cậu ta không tệ, nhưng tiếc là quay mặt vào trong ngủ, nếu không có thể nhìn xem lớn lên bộ dạng như thế nào rồi...!
Đúng lúc này, di động của Vương Mân đột nhiên vang lên hai hồi chuông, hai người nhanh chóng quay đầu nhìn Dụ Niên, thấy cậu không bị đánh thức mới lại hai mặt nhìn nhau, sau đó phá lên cười, cảm thấy bản thân hành động tựa như ăn trộm như vậy chơi rất thú vị.
"Ai nhắn tin vậy?" Tiếu Lang hỏi.
Vương Mân: "Cố Thước Di."
Cố Thước Di là người liên hệ giữa bọn họ và hội đồng hương C thị lần này, cũng là bạn học của hai người tại Hoa Hải, quen biết nhau lúc Hoa Hải tổ chức buổi họp mặt học sinh trước khi nhập học tại Khoa Đại và Kinh Đại.
"Nhỏ bảo buổi tối nếu không bận việc gì, thì đến căn tin số ba tham dự buổi họp mặt tân sinh của Hoa Hải, em đi không?"
"Phùng Hoằng Khải cũng hẹn em nè!" Phùng Hoằng Khải và Tiếu Lang vốn là thành viên của câu lạc bộ mô hình máy bay và tàu thuyền ở Hoa Hải, hồi trung học quan hệ giữa hai người cũng không có gì đặc biệt, hiện tại cùng đậu vào Khoa Đại liền trở nên thân thiết.
Hôm nay vừa mới đặt chân đến thủ đô, cu cậu đã đi Khoa Đại báo danh từ sớm, giữa trưa gọi điện hẹn Tiếu Lang đi ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm.
Vương Mân: "Vậy chúng ta chia nhau hành động?"
Tiếu Lang: "Được đó, điện thoại liên hệ sau há!"
***
Phàm là tân sinh mới đến đại học, lúc ban đầu thân nhất không phải là bạn cùng phòng mới vừa quen biết, mà chính là đồng hương đến cùng một nơi.
Buổi tối, Tiếu Lang và Phùng Hoằng Khải hẹn gặp mặt ở một nhà ăn nhỏ bên ngoài Khoa Đại.
"Ông biết không, cố vấn cho đội mô hình máy bay và tàu thuyền của Khoa Đại là Hoa đại sư (nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên ngành), trên tạp chí mô hình máy bay và tàu thuyền xuất bản tháng trước có đăng lại chi tiết trận đấu giữa Khoa Đại và Hàng Đại đó..." Phùng Hoằng Khải hưng phấn khoe tin tức mà mình vừa đọc được.
"Wow, ông mua tạp chí đó luôn hả? Mau cho tui mượn xem đi!" Tiếu Lang kích động nói.
Phùng Hoằng Khải: "Không có mua, hôm nay lúc đi dạo mấy vòng trong thư viện của Khoa Đại, ở đó gần như có đủ bộ sách về mô hình máy bay và tàu thuyền luôn, còn có tạp chí quân sự nước ngoài, đều là số mới nhất..."
Tiếu Lang: "A a a ông đừng có kích thích tui nha! Tui cũng muốn đi xem!"
"Tui kích thích ông hồi nào, có mà ông kích thích tui thì có!" Phùng Hoằng Khải đậu vào chính là khoa kiến trúc công trình, không thể giống như Tiếu Lang có thể đậu vào chuyện ngành đúng với đam mê của mình.
"Ể, mà nói nghe nè, kiến trúc công trình là làm cái gì vậy? Thiết kế nhà ở sao?" Tiếu Lang hỏi.
Phùng Hoằng Khải: "Đó là việc của tụi học bên viện Kiến trúc, bọn này là học xây dựng nhà ở, nói khó nghe một chút chính là công nhân cao cấp!"
Tiếu Lang: "Ha ha, vậy thôi ông dứt khoát làm một cái mô hình kiến trúc chơi cũng được đó! Thầy Thẩm không phải đã nói rồi sao, máy bay chính là kiến trúc có thể bay, mô hình kiến trúc với mô hình, chỉ khác nhau có chút xíu thôi chứ mấy!"
Phùng Hoằng Khải cười mắng, "Ông cút đi..."
Vương Mân ở hội đồng hương gặp lại bạn học cùng lớp hồi trung học ― Trần Dư Lâm.
Mới có một kỳ nghỉ không gặp, cô nàng này nhìn có vẻ rực rỡ hẳn lên.
Bỏ đi đồng phục khô khan, mặc T-shirt cổ tròn cùng váy hoa mà nữ sinh đại học đương thời ưa chuộng nhất, hơn nữa còn thêm hào quang do thân phận sinh viên Kinh Đại mang đến, cả người Trần Dư Lâm đều có vẻ tươi trẻ sáng lạn hẳn lên.
Hai người hàn huyên vài câu, Trần Dư Lâm quả nhiên hỏi đến Tiếu Lang, nói lúc nào đó có dịp hẹn gặp một lần, cùng nhau ăn bữa cơm.
Vương Mân đối với cô nàng vẫn rất cảnh giác, ngoài miệng thì đáp Được, nhưng trong lòng lại cực kỳ không phúc hậu nghĩ ― Đừng có mơ gặp lại Tiểu Tiểu của ta!
Tán gẫu với Trần Dư Lâm xong, Vương Mân lại làm quen với một đàn anh trong hội học sinh, người nọ ở ban thể dục, sau khi biết được chiến tích của Vương Mân trong đại hội thể thao ở Hoa Hải (quán quân 1.000m, quán quân một số hạng mục chạy cự ly ngắn), lập tức nhiệt tình mời cậu tham gia hội học sinh của Kinh Đại.
Vương Mân lại không muốn bị ràng buộc với mấy loại quần thể cán bộ thế này, liền uyển chuyển cự tuyệt nói, "Hiện tại em cùng chưa suy xét rõ ràng, nghe nói chương trình học của học viện Quản lý rất nhiều, em định thích ứng trước một đoạn thời gian rồi mới tính sau."
...!Đây chính là câu nói điển hình của mấy dạng mọt sách, học đại học rồi còn đứa nào đem việc đọc sách học bài treo ở cửa miệng chứ!
Vương Mân nói xong cũng thấy có chút ngu ngốc, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Bất quá vị đàn anh kia ngược lại không chút nào để ý, cười ha ha nói, "Vậy chú em suy nghĩ cho kỹ rồi liên hệ lại với anh nhá."
***
Buổi liên hoan họp mặt kết thúc khá sớm, Vương Mân trở về ký túc xá thu dọn hành lý, người tên Dụ Niên kia đã thức dậy.
Sau khi Vương Mân nhìn thấy cậu ta thì sửng sốt, nghĩ thầm sau khi trở về nhất định phải nói cho Tiểu Tiểu biết anh chàng Dụ Niên này xinh đẹp như thế nào!
Người đẹp trai Vương Mân gặp không ít, anh ruột Vương Kỳ nhà mình chính là điển hình của một anh đẹp trai, Tiếu Lang trong đám nam sinh cũng được xem là bộ dạng xinh đẹp, nhưng Tiếu Lang chỉ là thanh tú, đường nét gương mặt không quá tinh xảo, thời điểm trung học bị bắt mặc nữ trang mấy lần, cũng đều là sau khi hóa trang một hồi mới khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Mà anh chàng Dụ Niên ở trước mắt này, gương mặt xinh đẹp khiến người ta nhìn phải sửng sốt, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc.
Ngũ quan rõ ràng, đường nét phân minh.
Chỉ là cậu ta nhìn qua có chút nhỏ tuổi, thiếu mấy phần cương dương, cho nên thay vì nói là tuấn suất, thì dùng từ tuấn mỹ có vẻ thích hợp hơn.
"Xin chào, tớ là Vương Mân." Vương Mân không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi với cậu.
"Dụ Niên." Người nọ tự giới thiệu tên mình, thanh âm trong trẻo dễ nghe, khiến Vương Mân nghĩ tới cụm từ Châu lạc ngọc bàn(*).
(*) Trích trong bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị – Tao tao thiết thiết thác tạp đàn/Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn (Tiếng đàn cao thấp xen lẫn vào nhau/Tựa như tiếng trân châu rơi trên mân ngọc)
Sau đó Vương Mân thu dọn hành lý của mình, Dụ Niên ngồi trước bàn học lật sách, câu có câu không cùng cậu nói chuyện phiếm.
Vương Mân mới biết được cậu ta là thủ khoa khoa Văn năm nay của tỉnh A, năm nay 16 tuổi, so với Tiếu Lang còn nhỏ hơn hai tuổi, khó trách nhìn mặt non choẹt như vậy.
Lại biết được ngày hôm qua cậu ta ngồi xe lửa gần một ngày một đêm, rạng sáng hôm nay mới đến Bắc
Kinh, vì canh chừng hành lý mà cả một đêm không ngủ, cho nên ban ngày vừa về đến ký túc xá đã lăn ra ngủ.
Về phương diện bối cảnh gia đình cậu ta không muốn đề cập, nhưng có thể cảm giác gia cảnh có vẻ bình thường, hơn nữa kinh tế tỉnh A cũng không phát triển, cho dù là gia đình thường thường bậc trung, so sánh với gia đình phổ thông của tỉnh J cũng có chút chênh lệch.
Vương Mân thu dọn đồ đạc xong rồi, xoay người lại thì bắt gặp tầm mắt đang đánh giá mình của Dụ Niên, liền cười hỏi, "Cậu có di động không? Cho tớ số lưu lại đi."
"Còn chưa kịp mua, cũng định mấy ngày nữa đi mua một cái." Dụ Niên hỏi, "Điện thoại di động của cậu là hiệu gì vậy, mua hết bao nhiêu tiền?"
Vương Mân: "Nokia, khoảng hơn ba ngàn."
Dụ Niên À một tiếng, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Vương Mân