Chương thứ sáu
Tụ hội cuối tuần
☆ ☆ ☆
Tuần đầu tiên sau khi khai giảng cơ bản chính là để cho nhóm tân sinh nhanh chóng hòa nhập với sinh hoạt ở trường.
So với việc một ngày 12 giờ ngồi trong phòng học học tập như hồi trung học, đại học quả thật là có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Tuy rằng thời gian rõ ràng rất dư dả, nhưng đối với nhóm tân sinh đang háo hức khám phá thế giới thì mỗi ngày lại trôi qua rất nhanh, bất bi bất giác liền đến cuối tuần.
Một tuần này tuy mỗi ngày Vương Mân và Tiếu Lang đều gởi tin nhắn gọi điện thoại cho nhau, nhưng lại chưa từng gặp mặt một lần.
Sáng sớm thứ bảy nhận được Lệnh triệu hồi của Vương Mân, rất sớm Tiếu Lang đã rời giường đánh răng rửa mặt thay quần áo.
Mỗi ngày Vu Trí Chí có thói quen ra ngoài chạy bộ, cho nên thức dậy cũng tương đối sớm.
Cậu thấy Tiếu Lang đứng trước gương thay quần áo, liền hiếu kỳ nói, "Tiểu Long đệ đệ, định đi đâu vậy?"
Tiếu Lang nhỏ tuổi nhất phòng 313A, bình thường cậu lại vừa ngoan vừa nghe lời, còn mỗi ngày dùng loại ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn đám bạn cùng phòng của mình, khiến tâm hư vinh của một đám kia thỏa mãn cực độ.
Bởi vậy, bọn họ cũng đặc biệt thích Tiếu Lang, xem Tiếu Lang như đứa em trai nhà bên mà chiếu cố, có đôi khi còn gọi cậu là Tiểu Long đệ đệ.
"Đi qua chỗ của anh trai tui á." Tiếu Lang thay một cái áo sơmi màu kem sọc xanh lam, một cái quần short bằng kaki giản dị, vui vẻ mỹ mãn mà thưởng thức anh đẹp trai ở trong gương.
Từ khi dùng mấy món trang bị cao cấp mà Vương Mân mua cho cậu, mặc những quần áo có thương hiệu hợp thời trang, Tiếu Lang liền cảm giác mình thay đổi rất nhiều —— Đó là một loại cảm giác thỏa mãn tâm lý do vật chất mang đến, khiến con người càng thêm tự tin và vui vẻ hơn.
Khó trách có nhiều người theo đuổi xe xịn và cuộc sống xa xỉ như vậy, Tiếu Lang cảm thấy bản thân chậm rãi có thể hiểu được rồi.
Vu Trí Chí cười nói, "Người không biết còn tưởng là cậu đi thông đồng cô bé nhà ai chứ!" Đi thông đồng cô bé Vương Mân ấy...!Tiếu Lang cười xấu xa nghĩ.
"Anh của tui nói muốn giới thiệu tui làm quen mấy người bạn cùng phòng của anh ấy, tui ăn mặc tươm tất một chút, không thể để anh ấy mất mặt!"
Vu Trí Chí: "Cũng phải."
Đăng Bân mơ mơ màng màng nghe được hai người nói chuyện, bỗng nhiên mở to mắt rống lên với Tiếu
Lang, "Hôm nay không phải hẹn tui cùng đi trung tâm công nghệ sao!"
Tiếu Lang túm lấy balô của mình khoác lên vai rồi bỏ chạy, "Gọi Vũ ca (Hoàng Vũ) đi với ông đi!"
Đặng Bân: "Ah...!Ông đứng lại cho tui!"
Hoàng Vũ từ một cái giường khác thò đầu ra, âm trầm nói, "Bé Bân ~ Anh đi cùng với chú mày nhé~" Đặng Bân: "..."
Đặng Bân là người Tô Châu, lớn lên trắng trắng mềm mềm, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, nghe giống như bé gái vậy, cho nên người trong ký túc xá mới mấy ngày đã đặt cho cậu chàng cái biệt danh Bé Bân như vậy.
Tiếu Lang ngầm vui vẻ bản thân rốt cục thoát khỏi khổ hải của cái danh hiệu Hoa khôi của lớp, từ nay về sau cái vai trò nghịch đảo giới tính đó đã có người kế nghiệp rồi!
Nhìn bộ dạng nhảy nhót rời đi của Tiếu Lang, Vu Trí Chí không khỏi hâm mộ nói, "Hai anh em cậu ấy tình cảm thật tốt."
Như một trận gió lao ra khỏi sân trường, Tiếu Lang ngồi trên xe bus, hai mươi phút sau liền xuống xe.
Đi bộ một đoạn ngắn là đến cửa Nam của Kinh Đại, rất xa đã thấy Vương Mân đứng ở cổng trường, hai tay nhét trong túi áo, liên tục nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Tiếu Lang núp vào một góc, lấy điện thoại di động ra gởi một tin nhắn cho Vương Mân, "Em mới lên xe nè."
Nhân lúc Vương Mân cúi đầu trả lời tin, Tiếu Lang len lén vòng qua bên cạnh, đi ra phía sau Vương Mân, đột nhiên từ phía sau bịt mắt cậu lại, hô to một tiếng, "Hey~~~!!"
Vương Mân giật mình, lập tức quay đầu lại, thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm cả tuần qua đang đứng ngay trước mặt! Trong lòng phảng phất một loại tình cảm đối với cậu chưa từng giảm đi, mỗi lần gặp mặt, lại là một trận rung động.
Vương Mân giả vờ tức giận mà dùng ngón tay búng lên trán Tiếu Lang một cái, ngữ khí ngược lại rất nhu hòa, "Dám gạt anh!"
Hai tay Tiếu Lang ôm chặt lấy balô của mình, một bộ dáng khoe mẽ.
Vương Mân: "Chưa ăn sáng phải không?"
Tiếu Lang: "Không phải là tại em vội vàng đến gặp anh hay sao."
Vương Mân: "Ha ha, vậu cùng đi ăn đi."
Hai người len lén nắm lấy ngón tay nhau mà chậm rãi bước đi trong sân trường Kinh Đại, Vương Mân vẫn còn nhớ mấy chuyện thú vị được mấy học trưởng học tỷ hướng dẫn nói ngày hôm ấy, một đường kể lại cho Tiếu Lang nghe.
"Nghe nói, trước kia có một giáo viên rất lớn tuổi buổi sáng mỗi ngày sẽ đi đường này, nhưng lại một đường đi thụt lùi đến thư viện, người khác hỏi thầy ấy vì sao, thầy ấy nói, bởi vì đi về phía trước chính là phần mộ a..."
Tiếu Lang: "Ha ha, khi còn bé em cũng thường xuyên nhìn thấy mấy người cao tuổi đi thụt lùi tản bộ ở công viên gần nhà, còn nghĩ rằng là đang rèn luyện thân thể, hóa ra là sợ chết!"
Khi đi ngang qua học viên Quản lý, Vương Mân nói, "Học trưởng nói, cuối tháng mười hai hàng năm đều có sinh viên thi nghiên cứu sinh đến cửa chính của học viện thắp hương."
Tiếu Lang: "Em nhớ tới hồi còn học trung học ấy, trước khi thi anh còn bị người ta thờ phụng nữa kìa!"
Vương Mân: "..."
Hai người đi dạo một vòng trong học viện của Vương Mân, Tiếu Lang cảm khái, "Lúc học trung học, mỗi lần từ ký túc xá đến phòng học đều cảm thấy phải đi thật lâu, hiện tại mới phát hiện, so với đại học thì đó chỉ là một đoạn đường rất ngắn mà thôi! Hiện tại ở Khoa Đại, học hai môn đổi phòng học đều phải đi cả buổi!"
Vương Mân: "Ừ, hôm trước đi đến một thư viện cũ đọc sách, đi một vòng Kinh Đại cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ."
Tiếu Lang: "Mấy người trong ký túc xá của bọn em còn đang nghĩ mỗi người có nên mua một chiếc xe đạp hay không nè."
Vương Mân: "...!Anh thì đi bộ là được rồi."
Tiếu Lang: "???"
Tầm mắt Vương Mân nhìn ra xa xa, lỗ tai có chút đỏ lên.
Tiếu Lang cười ha ha nói, "Anh không phải là không biết chạy xe đạp chứ?"
Vương Mân: "..."
Hai người một đường đi tới, Vương Mân bỗng nhiên chỉ vào một cái ống khói to to thực phá hư hình tượng ở phía xa, trêu chọc Tiếu Lang nói, "Nhìn thấy không, cái ống khói xấu hoắc bự chảng kia là Khoa Đại của em đó."
"..." Cái giọng điệu mang theo chút chút khinh thường này dĩ nhiên chạy không khỏi lỗ tai của Tiếu Lang! Tiếu Lang hừ hừ phảng bác, "Bin Laden nói, nếu không nhìn thấy cái ống khói này, năm ấy đánh vào chính là Khoa Đại đó! Cái đó là tượng trưng cho Nhất trụ kình thiên (một cây trụ chống trời) của Khoa Đại bọn em, hiểu không?"
Vương Mân: "..."
Hai người một đường trò chuyện đến quán cơm ở căn tin số 1, hiện tại đã qua thời gian bán điểm tâm, lại chưa tới thời gian cơm trưa, trong nhà ăn chỉ còn lại cửa sổ bán bánh bao là còn mở.
"Gần đây sinh viên năm hai năm ba đều đã trở lại, đi ăn muộn sẽ không còn món nào ngon cả." Mua một đống các loại bánh bao cao khác, hai người liền mua thêm sữa đầu nành rồi ngồi ăn.
Tiếu Lang chọn trước một cái bánh trứng sữa màu vàng, một hơi cắn xuống thấy mềm nhũn, trên chóp mũi phảng phất hương khí ngọt ngào, trứng sữa vào trong miệng lập tức tan ra, giữa môi răng còn lưu lại hương sữa và lòng đỏ trứng gà khiến người ta muốn nghiện...!
"Mùi vị này thật sự là ngon tuyệt!" Hai ba ngụm xử xong cái bánh bao, Tiếu Lang nói, "Đầu bếp bên
Kinh Đại nên bị sa thải hết đi!" Lại hỏi Vương Mân, "Anh thích loại nào?"
Vương Mân mỉm cười nhìn cậu, nói "Bánh bao Tiếu Lang ấy."
Thấy Vương Mân quả thật chỉ ăn vài cái bánh bao nhỏ, Tiếu Lang một trận ngượng ngùng, chỉ cảm thấy trong miệng ngọt, trong lòng càng ngọt hơn.
Tiếu Lang vùi đầu ăn bánh bao, bánh bao nấm hương, bánh bao thịt gà...!
"Ăn no ghê á~~~ Có thể mua một ít cho em mang về hay không?"
"Muốn ăn thì ăn nhiều một chút, mang về làm gì? Để lạnh không thể ăn."
Tiếu Lang bĩu môi, cậu vốn định mang về để cho mấy tên trong ký túc xá ghen tị thèm chảy nước miếng chơi!
Hai người ngồi trong căn tin trò chuyện một chút về mấy chuyện lặt vặt phát sinh trong tuần này.
Mấy sự kiện lớn ở hai trường thì cơ bản giống nhau, các loại điển lễ khai giảng và đại hội của học viện, của khoa, bình thường cũng có gởi