Tiểu Song vốn dĩ là một cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được nuôi dưỡng tại cô nhi viện, cô có một vẻ đẹp thánh thiện và thuần khiết vượt trội hơn hẳn người khác vì vậy mà khi đi học luôn bị đám con gái trong lớp ức hiếp.
Ban đầu Tiểu Song chỉ biết khóc và đứng im chịu đựng, cho đến một ngày cô nhìn thấy một chú cảnh sát đuổi bắt ba tên cướp, cứ tưởng là không thể nhưng người cảnh sát đó đã một mình hạ hết cả ba tên cùng một lúc, thế là Tiểu Song liền cảm thấy nếu như cô cũng mạnh mẽ như chú cảnh sát này thì nhất định cô cũng sẽ không sợ cái bọn thường ngày hay ức hiếp cô nữa.
Từ hôm đó cô bắt đầu tham gia một lớp học võ vào ban đêm, sáng thì đi học, còn trưa cô sẽ đi làm thêm để trả tiền học phí cho lớp học võ kia.
Thời gian dần trôi, rồi dần dần, đám người ức hiếp Tiểu Song ngày đó đã không còn một mống nào, ngược lại cô lại trở thành kẻ đứng đầu của trường, đến cả bọn con trai còn phải nghe lời của cô rơm rớp, chỉ có kẻ sợ cô, không có người khiến cô khiếp sợ.
Tiểu Song tuy xinh đẹp, nhưng từ nhỏ không có người dạy dỗ nên tính tình có một chút ngang bướng, chỉ thích chơi với đám con trai, lại còn đánh nhau rất giỏi khiến những kẻ khác giới bị nhan sắc của cô quyến rũ điều phải bỏ chạy bởi tính cách của cô, lại nói có người còn cho rằng cô rõ ràng không phải con gái mà là con trai mới đúng, cho rằng giới tính của cô là một sai lầm của ông trời.
Hôm nay sau khi buổi học kết thúc, khi tất cả mọi người đều ra về thì chỉ duy nhất mỗi Tiểu Song và một nữ sinh phải ở lại trực nhật.
Nữ sinh này thường ngày ít nói, lại quá nữ tính cho nên tuyệt đối cùng với Tiểu Song là hai đường thẳng song song.
Một bầu không khí im lặng bao trùm cả lớp học, cả hai người nào làm việc nấy, không đả động đến ai.
Tiểu Song đang lau sàn, lúc chuẩn bị đưa cây lau lên để bỏ vào thùng nước thì nữ sinh kia khiến cô đứng chựng lại.
Tiểu Song lấy ngón tay ngoáy vào tai mình, cô không nghe lầm chứ?? Cô ta nói cái gì cơ??
Nữ sinh đỏ mặt, lắp bắp lặp lại lần nữa:
"Mình...!Mình nói là mình....!Thích Cậu!"
Điên rồi! Chắc chắn là điên rồi! Lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình, lại là từ một đứa con gái!!
Tiểu Song không kìm được cảm xúc, cây lau trên tay đã quăng về phương trời nào, huơ huơ:
"Cô hiểu lầm rồi...!Tôi không có thích con gái..."
Còn chưa nhận được hồi đáp, chợt cảm thấy phía sau là một luồng âm khí, Tiểu Song quay đầu ra phía sau, một tên nào đó đã đứng sừng sững ở phía sau cô từ bao giờ, còn nhìn cô với ánh mắt đáng sợ, trên tay hắn còn cầm cây lau nhà bị cô quăng đi ban nãy.
Tiểu Song vẫn chưa nhận thức được vấn đề, cười hớn hở:
"A! Là anh đã nhặt lại cây lau nhà cho tôi hả, may quá, đỡ phải đi nhặt lại."
Nữ sinh kia thấy vậy sợ sệt thỏ thẻ vào tai của Tiểu Song:
" Hình như cây lau nhà của cậu quăng trúng vào anh ta..."
Tên này vứt cây lau nhà xuống đất, chỉ vào mặt của Tiểu Song:
"Là cô đã ném nó vào tôi có đúng không!?"
Tiểu Song cười hì hì xin lỗi, thế nhưng tên này dường như không có ý buông tha.
"Cô tưởng xin lỗi là xong sao?"
Tiểu Song nhìn hắn vẻ ngoài cũng điển trai, thế nhưng cách nói chuyện lại vô cùng nhỏ mọn, có hơi khó chịu