Nghe nói hôm nay thái tử Bạch Khiêm của An Lạc Quốc được cử làm sứ giả đến Diệp Quốc để bàn chuyện chính sự với hoàng thượng.
Đoàn quân đi theo hắn rất đông, hắn ngồi trên một chiếc kiệu xa hoa, cầm quạt phe phẩy.
Hoàng Khải ra tiếp đón đưa hắn vào thành, trên đường đi dân chúng cũng hiếu kì muốn nhìn thấy mặt của thái tử An Lạc Quốc như thế nào, nghe nói tên này có lối sống xa hoa, tiêu xài hoang phí, tuy vậy lại được hoàng thượng của An Lạc Quốc yêu thương nhất trong đám hoàng tử của ông ta.
Tiểu Song cùng Như Hoa đã hồi phục phần nào mấy vết thương do con chó gây ra cùng ngồi trên mái nhà, mà Như Hoa nào muốn lên mái nhà ngồi đâu chứ, vả lại cô cũng không có khả năng đó, cô là bị tam công chúa ép mới phải leo lên đây cùng.
Như Hoa khịt khịt mũ oán trách:
"Tam công chúa, cô đúng thật là ép người quá đáng, tôi chỉ vừa mới hồi phục vết thương cô lại ép tôi lên đây ngồi cùng với tôi, tôi từ nhỏ là người rất sợ độ cao, lỡ tôi có mệnh hệ nào thì cô phải nuôi phụ mẫu tôi cả đời..."
"Thôi nào, chỉ là cao một chút vậy mà cô cũng sợ sao? Yên tâm có tôi ở đây cô sẽ không bị làm sao cả, chẳng phải ngồi như vậy cảm thấy rất bình yên hay sao?"
Như Hoa tuy rằng phàn nàn là vậy, nhưng kể từ lúc nhìn thấy tam công chúa vì cô mà không ngại nguy nan đối đầu với con chó ngày hôm đó quả thật là vô cùng cảm kích.
"Tam công chúa...!Cô đột nhiên thay đổi rất kì lạ, cô có phải công chúa trước đây tôi từng hầu hạ không?"
Tiểu Song bị câu hỏi này làm cho khó xử.
"Cô hầu hạ bên cạnh tôi lâu như vậy rồi mà không hiểu được tính tình của tôi sao? Chỉ là bây giờ tôi mới thực sự sống với chính mình."
Như Hoa ngốc nghếch nghe xong liền tin là thật, gật đầu cười:
"Nô tỳ cảm thấy cô như thế này thật là tốt, trước kia cô chỉ luôn im lặng và mọi chuyện đều để ở trong lòng, cũng sẽ không có gan trượng nghĩa để cứu tôi như ngày hôm đó."
Tiểu Song đột nhiên có chút thắc mắc hỏi Như Hoa:
"Trước kia tôi là người như vậy sao? Vậy tôi vì sao lại thích Hoàng Khải vậy?"
"Từ nhỏ cô đã ít khi nói chuyện với người khác, thường ngày chỉ thân thiết với hoàng thượng, cho đến một ngày cô được hoàng thượng dẫn đi săn cùng người, trong lúc dựng trại cô vì mải mê chạy theo một con bươm bướm mà rơi xuống một hang động không thể lên được, cô khóc òa gần nửa ngày cuối cùng Hoàng Khải tiểu vương gia cũng tìm thấy cô bên dưới, cô nói với tôi rằng lúc đó trong Hoàng Khải tiểu vương gia thật sự rất là dịu dàng và chăm sóc cô tận tình.
Những chuyện này cô thật sự đã quên hết sao ạ?"
Tiểu Song gật đầu:
"Đúng vậy, tôi quên hết rồi.
Phải rồi, vậy còn cô nương tên Ngọc Nhi kia thì thế nào?"
Như Hoa tỏ vẻ không thích cái tên này.
"Là thanh mai trúc mã của tiểu vương gia, từ nhỏ hai người đó đã chơi thân với nhau và cũng có tình cảm với nhau từ đó.
Công chúa tuy được hoàng thượng yêu thương nhưng chưa từng dám bày tỏ tình cảm của mình, chỉ là hoàng thượng tự nhận thấy điều đó và lập nên hôn sự giữa hai người, sau