Tìm đồ đệ.
Ta không thích mấy đứa trẻ trên Thiên Giới mang trong
mình một mớ quan hệ dây dợ lằng nhằng, cũng không thích người tới thăm
viếng này nọ, suy đi tính lại, quyết định xuống nhân gian tìm bé gái nhu thuận có cốt tiên, mang lên Thiên Giới dạy dỗ từ nhỏ.
Nhưng Thiên Giới vì không can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt của thế gian mới có hạn định nghiêm khắc với chuyện hạ phàm.
Ta thừa lúc quyết tâm còn nóng bỏng, ngày hôm sau lập tức đi tìm Thiên
Phi, xin nàng cho phép hạ phàm, Thiên Phi nợ ta một món ân tình đương
nhiên là chấp nhất, trên ý chỉ không có cả hạn định về thời gian, tùy ta muốn đi mấy ngày thì đi.
Ta đơn giản thu dọn hành lý liền tìm tới Nam Thiên Tinh Quân, đưa ra thủ dụ của Thiên Phi.
Nam Thiên Tinh Quân từ lúc ở bữa tiệc hôm qua đến nay còn say chưa tỉnh,
say khướt nhìn ta mấy lần, lại nấc ừng ực nói: "Tử... Tử Dao Tiên tử, từ năm nay khi chúng tiên tự tiện hạ phàm can thiệp vào chiến tranh của
nhân loại gây hậu quả xấu, thì Tiên... Tiên Nhân hạ phàm đều bị phong bế hầu hết tiên lực, không thể cưỡi mây đạp gió được đâu, người phải cho
một tiểu tiên về báo rõ thời gian để bọn ta đi đón người."
Ta vội vàng giải thích: "Ta là Ngọc Dao, không phải Tử Dao."
"Vâng... Thanh Dao Tiên tử..." Nam Thiên Tinh Quân quờ quạng lấy ra sổ đăng ký
hạ phàm, cầm bút định ghi, nhưng mà chữ viết của hắn thật xiêu xiêu vẹo
vẹo không ra thể thống gì cả...
Ta thấy hắn say lắm rồi, liền xin phép lấy bút tự điền. Nhưng ta là khối ngọc thành tiên, lớn lên trên
Thiên Giới, chưa bao giờ xuống trần gianm cảm giác vô cùng mới lạ, thú
vị, tất nhiên muốn nhiều ngày rồi. Liền không nghĩ viết luôn 30 ngày vào ô thời gian hạ phàm, sau đó cưỡi Thanh Loan cho Nam Thiên Cung cung
cấp, hăm hở xuống trần.
Trần gian đang vào xuân, hoa cỏ xanh như
một tấm thảm, dù không đẹp đẽ tuyệt trần như Thiên Giới nhưng lại có
phong vị rất riêng, ta nhất thời vui mừng quá đỗi liền chẳng thèm dùng
"súc địa thuật"* mà trực tiếp đi vào trong thành trấn, lại phát hiện mọi người trên đường cứ nhìn chằm chằm vào ta, trong lòng bồn chồn, nghĩ
trên mặt mình có hoa.
Nghiên cứu hồi lâu, ta rốt cục phát hiện
phàm nhân có cốt tiên là cực ít, dê xồm lại rất nhiều. Ta đường đường là một tiên nữ trên Thiên Giới lại bị bọn hắn đùa giỡn đến nỗi phải dùng
phép tàng hình với súc địa thuật chạy trối chết, cuối cùng bất đắc dĩ
mới phải hóa thành hình một nam tử, sau đó chỉ chăm chăm đi nhìn những
bé gái bên đường, tìm kiếm người có cốt tiên. Kết quả mẹ của chúng vội
vàng ôm con mình về nhà, đóng cổng, phỉ nhổ mắng ta: "Có cái mã đẹp, tốt không học, chỉ giỏi làm dê xồm! Hạ lưu!"
Ta cực kỳ bối rối, trốn tiếp.
Lén lút mấy ngày, vất vả lắm mới phát hiện được một bé gái xinh đẹp, có
chút cốt tiên, ta liền gọi "mẹ" của nó ra thương lượng hồi lâu, nữ nhân
trát phấn thật dày kia, nhìn ta cười đến nói không nên lời, hết dâng trà lại rót rượu, còn cho nha đầu hầu hạ, cuối cùng nói: "Con bé Tử Như kia sau này lớn lên nhất định là mỹ nhân số một, xem vị công tử này ngọc
thụ lâm phong, đứng cạnh nàng nhất định là trai tài gái sắc, thiên tiên
tuyệt phối, mama cũng không phải là kẻ nhẫn tâm, nếu thật tâm muốn
chuộc, lấy ngươi ngàn lượng bạc là đủ rồi."
Ta là kẻ tu tiên,
trên Thiên Giới cũng không dùng tiền, làm sao có tiền trong người được?
Liền cười nói: "Tiểu tiên thấy con gái của bà có tiên duyên, muốn đem
tới Thiên Giới làm đồ đệ, tương lai phi thăng sẽ rất có lợi với nàng."
Bà "mẹ" kia trợn mắt há mồm nhìn ta hồi lâu, cuối cùng hỏi: "Đầu óc ngươi bị hỏng à?"
Ta lắc đầu.
Bà ta cười lạnh: "Tốt? Ngươi có thể cho ta cái gì tốt? Bao nhiêu bạc?"
Bình thường tiên nhân thu đồ đệ, phụ mẫu thân thuộc đều vô cùng nịnh nọt mà... Ta lại lắc đầu.
Nàng hỏi lại: "Nhà ngươi có thân nhân hay bạn bè làm quan sao?"
Ta là ngọc thạch hóa thành tiên nhân, tất nhiên không cha không mẹ, bạn
tốt là Đằng Hoa tiên tử cũng không phải là quan, chỉ có thể lắc đầu.
"Thằng điên này! Không có tiền, không chỗ dựa định làm loạn cái gì? Chỉ bằng
cái mặt đẹp kia định đi lừa đảo à? Nha đầu kia là thanh quan nhi** tiêu
chuẩn, tỉ mỉ bồi dưỡng là tương lai có thể làm hoa khôi đấy!" Ma ma xé
xuống bộ mặt tươi cười, chửi ầm lên, gọi thuộc hạ: "Đóng cửa lại đánh
cho ta! Đánh chết đã có lão nương chịu trách nhiệm!"
Mắt thấy bảy tám tên hung đồ như lang như hổ cầm vũ khí nhào tới,
Ta kinh hãi, lại trốn.
Sau khi đã chạy rất xa, mới tức giận quay đầu lại nhìn tòa lầu các đẹp đẽ
tĩnh mịch trong ngõ nhỏ, thế nào cũng không hiểu nổi vì sao thanh lâu
lại có thể xây sánh ngang với khuê phòng của thiên kim tiểu thư như thế.
Đêm, lúc tá túc gặp được một cặp vợ chồng hảo tâm, ta đưa ra câu hỏi này,
người chồng lập tức nói toạc ra huyền cơ: "Đó là thanh lâu cao cấp
chuyên mở ra cho kẻ có tiền, nữ nhân trong đó đương nhiên phải trông
càng cao quý càng tốt, sao có thể đánh đồng với ba thứ kỹ viện tạp nham
bên đường.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, cũng hiếu kỳ hỏi hắn vì sao lại
hiểu rõ như thế? Người chồng kia thấy ta ngốc nghếch, liền dương dương
đắc ý nói mình là khách quen của thanh lâu, vừa đúng lúc ấy vợ hắn mang
súp vào, nghe lí do của hắn xong lập tức quăng chén canh, xách chổi lên, đuổi theo chồng đánh hắn trối chết.
Sư phụ à sư phụ, vì sao người trong thế gian lại đáng sợ như vậy? Trách không được người bảo ta đừng xuất môn.
Ta ở bên cạnh chân tay luống cuống hồi lâu, suýt nữa thì bị bình hoa đập trúng, kết quả vẫn là... lại trốn.
Qua chiến dịch này ta triệt để sợ, quyết tâm thu đồ đệ cũng nhạt thêm vài
phần, liền không lưu luyến thành trấn phồn hoa nữa, tùy duyên mà lang
thang chốn sơn dã, đợi đến ngày trở về Thiên Giới.
Sau giờ Ngọ,
ta vẫn cứ thế đi mà không có mục đích, bỗng nhiên phát hiện ở phía Tây
có ma khí, ta vốn không phải Thiên tướng hàng ma, cũng không phải là
tiên nhân thiện chiến, theo lý mà nói, đối với loại chuyện này là phải
tránh được thì tránh, để tránh tai bay vạ gió. Thế nhưng mà ngày ấy đã
thấy trong đó có mấy cành cây lê, tâm huyết dâng trào, nhịn không được
muốn đi xem một chút.
Ta niệm chú tàng hình, lặng lẽ tới gần. May mà ma nhân đã đi, chỉ để lại người chết ngổn ngang trên mặt đất, rất
nhiều thi thể bị yêu ma chặt thành nhiều khúc, máu tươi nhuộm đỏ cánh
hoa lê, biến vùng núi này thành địa ngục tu la.
Mùi máu tươi tanh nồng xộc vào mũi, ta nhịn không được muốn ói, lập tức quay người rời
đi. Lại phát hiện trong đống người chết có một thân thể nho nhỏ chợt
nhúc nhích.
Là một bé trai tầm bảy tám tuổi, toàn thân nhuốm máu tươi, nhìn không ra chết sống.
Đánh nhau không được, học Bồ Tát độ thế cứu người vẫn là bổn phận của tiên
gia nhà ta, ta nhanh chóng lại gần, đi vài vòng quanh nó, lại nhặt nhánh cây chọc chọc mặt của hắn, phát hiện còn thở, liền cố sức kéo ra, kiểm
tra thương thế, lại phát hiện đứa nhỏ này có ba phần tiên cốt.
Bất ngờ có thu hoạch khiến ta kích động, không đế ý lực tay đã tăng ba
phần. Đứa bé chậm rãi tỉnh lại, hắn nhìn qua ta, đột nhiên thoáng nở nụ
cười.
Cũng dưới gốc lê hoa trắng như tuyết phủ, cũng vân đạm phong khinh, cũng ôn nhu vô cùng như thế.
Giống quá, đứa nhỏ này có cặp mắt quá giống với sư phụ.
Lòng ta như gợn sóng, không do dự gì nữa, quyết định mang hắn về.
Thân thể của nó vô cùng suy yếu, ngay sau đó lại hôn mê mất tỉnh. Ta không
dám liều dùng Ngũ Quỳ Bàn Vận làm tổn thương dương khí của hắn, chỉ có
thể tự cõng nó trên lưng xuống núi, đi được mấy bước đã thở không nổi,
đành phải đặt nó lên mặt có, tìm thảo dược xử lý miệng vết thương, thấy
vết thương không sâu mới yên lòng.
Đứa nhỏ chưa tỉnh, hô hấp đều
đều, ta múc nước lau khuôn mặt nhỏ nhắn, càng nhìn càng cảm thấy khuôn
mặt của nó giống ai đó đã từng quen, trong lòng chợt nảy ra một suy
nghĩ: "Thằng bé này không phải là con riêng của vị sư phụ vô tình vứt bỏ đồ nhi nhà ta đó chứ?"
Ý nghĩ này làm lòng ta rối loạn, liền
quyết định đợi nó tỉnh lại rồi hỏi, nếu như đứa nhỏ này thực sự là con
của sư phụ vậy hẳn là phải chất vấn hắn một phen cho rõ nguyên nhân hơn
một ngàn năm trước hắn bỏ lại ta biệt vô âm tín đến tột cùng là gì?
Đi chút lại ngừng, vất vả lắm mới tìm được một ngôi miếu Thành Hoàng hoang phế, thấy cửa sổ giăng đầy mạng nhên, màu sơn của tượng gỗ cũng đã phai màu, khắp nơi phủ đầy tro bụi. Ta che mũi, lấy khăn tay chà chà lau lau mãi, vất vả lắm mới xử lý xong cái ban thờ xập xệ, đặt đứa nhó lên
trên. Sau đó niệm chú, triệu hồi Thành Hoàng ở đây về.
Triệu
chán, đợi chán, Thần Thành Hoàng mới khoan thai đến chậm. Ta lạnh lùng
nhìn sang, lại thấy không phải là lão đầu râu tóc bạc phơ như thường lệ
mà là một thanh niên hai mươi tuổi, đầu không đội mũ, mặc hắc y mộc mạc, tướng mạo tuấn tú, trong mắt có phần lạnh lùng, trên tay còn dính vài
vết mực, hiển nhiên là tới vội vàng.
"Thượng tiên giá lâm, tại hạ đến chậm, chỉ là miếu nhỏ tiền ít, thật sự không đào đâu ra tới nửa
lạng bạc, xin thứ tội.... tiên nữ?" Hắn ngạc nhiên nhìn ta, nhanh chóng
sửa lại y phục, vỗ vỗ y phục trên người, có vẻ rất khẩn trương.
"Tiểu tiên ta cũng
không phải đến tống tiền." Thành Hoàng dưới hạ giới có địa vị thấp kém, còn phải hiếu kính tiên nhân hạ phàm trong suốt một thời
gian dài nên không lấy đâu mà giàu, hơn nữa hơn nửa là lão đầu râu bạc,
ta nhìn chàng trai trẻ thần thái hơi kì quái này, trong lòng hoang mang, nghi ngờ mình niệm sai khẩu quyết, lại triệu nhầm công tử nhà Diêm La
Vương đến thì... ta không khỏi có chút do dự.
Nam nhân lại chắp
tay lần nữa nói: "Tiểu thần tên là Nhạc Thanh, chính là Thành Hoàng ở
đây, không biết thượng tiên có gì phân phó?" Nói xong hắn nhìn ta chằm
chằm. Làm như ta là đồ chơi kì lạ quý hiếm lắm, xem ít một tí sẽ lỗ vốn
vậy,
Ta thấy hắn cực kỳ vô lễ, dùng ánh mắt tỏ rõ sự bất mãn của mình.
Hắn hiểu được, vội nói: "Tại hạ lần đầu tiên được nhìn thấy tiên nữ sống sờ sờ, thất lễ thất lễ..." Nói xong, thật kì quái, hắn lại càng đỏ mặt.
Tiên tử trên thiên giới rất ít khi hạ phàm, khó trách hắn chưa thấy qua. Ta
yên lòng, đáp lễ một chút, sau đó chỉ vào đứa bé kia nói: "Ta phát hiện
ra mấy thi thể ở phía bắc của khu rừng, chỉ có mỗi đứa bé này là còn
sống, muốn tới hỏi Thành Hoàng xem, thực ra đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại hạ cũng đang rất phiền não về chuyện này." Nhạc Thanh nhìn chằm chằm
vào mặt của ta, trả lời rất rõ ràng: "Mới đây có mười bảy du hồn tới chỗ ta kêu oan, đều là những văn nhân, thi nhân trong mấy huyện, nói là khi đến Tây Sơn chơi tiết thanh minh thì bị một nữ nhân giết hại, lại không nhớ nổi bộ dạng ả thế nào. Hôm nay đám văn nhân vẫn còn ở trong phủ
Thành Hoàng ồn ào không ngừng, luôn miệng gào lưới trời thưa mà khó lọt, muốn tại hạ tra xét nghiêm ngặt trả lại cho bọn họ một cái công đạo,
nhưng đây là chuyện yêu ma giết người, một Thành Hoàng ở tiểu miếu sao
có thể làm chủ, chỉ có thể lập hồ sơ báo cáo lên Thiên Đình, để bọn họ
phiền não đi."
Ta gật đầu hỏi tiếp: "Có biết lai lịch đứa nhỏ này không?"
Nhạc Thanh bấm đốt ngón tay, lại nói: "Người này không thuộc địa phận quản hạt của tại hạ, không biết lai lịch."
Người của Thiên Giới, tất nhiên sẽ không ghi lại trong sổ thế gian. Ta nhìn
đứa nhỏ kia, trong lòng kiên định thêm tám phần. Lập tức máu nóng toàn
thân đều ầm ầm xông lên đầu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không để ý
sạch bẩn, với tay vịn lấy cây cột trong miếu, điều hòa khí tức một khắc.
Nhạc Thanh thấy ta như thế, vươn tay ra định đỡ rồi lại lập tức rút tay về.
Đứa nhỏ bên cạnh dần dần tỉnh lại, mở to cặp mắt đen láy, sững sờ nhìn xung quanh đầy vẻ bất an, hệt như lúc Thỏ ngọc bị ta bắt trộm từ nhà Hằng
Nga về Giải Ưu Phong vậy.
Ta vội vàng nở nụ cười, tiến đến ân cần thăm hỏi: "Phụ thân ngươi ở đâu?"
Đứa nhỏ nháy nháy mắt, lắc đầu: "không biết!"
Ta sững sờ, hỏi lại: "Ngươi tên họ là gì?"
"Đau quá, đau đầu quá!" Đứa nhỏ ôm đầu, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, toàn
thân run rẩy, khổ sở không chịu nổi vẫn cố gắng hỏi: "Ta là ai, ta là
ai?"
Tiên nhân hạ phàm, pháp lực đều bị phong tỏa tám phần, lúc
này nhìn nó chịu thống khổ, ta lại không có cách nào giúp đỡ, trong lòng khó chịu lắm nhưng chỉ có thể ôm đứa nhỏ này vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, tay trái cố gắng rút ra ba sợi tơ hồn, thả vào trong đầu nó từ từ điều
tra, lại phát hiện ba hồn bảy vía của nó đã bị tổn hai tới hai hồn, mệnh thể suy yếu mới bị mất trí nhớ.
Đứa nhỏ vẫn khóc, ta không biết
làm sao, nhớ lại cách trước kia khi sư phụ dỗ ta đi ngủ, lấy bên hông
một chiếc sao ngọc, rót linh lực vào, thổi một khúc nhạc an thần, nhẹ
nhàng khẽ khẽ trấn an tinh thần cho nó.
Không biết được bao lâu, nó nghe tới si mê liền ngừng khóc, lau hốc mắt đỏ ửng, ngồi lặng bên cạnh, có chút bàng hoàng.
"Tiên tử thổi thật hay." Khúc nhạc vừa hết, Nhạc Thanh vẫn cúi đầu lập tức khen ngợi.
Đứa nhỏ cũng dừng khóc, nhưng lòng ta càng buồn thảm, không biết khắp trời
nam đất bắc này phải đi đâu mới tìm được tung tích của sư phụ ta?
Nhạc Thanh nghe chuyện của ta, đề nghị: "Không bằng thượng tiên biến thành
bộ dáng của tôn sư, nếu như đã có người gặp thì nhất định sẽ tới nhận
mặt."
Ta cảm thấy như thế có lý, lập tức làm theo.
Đứa bé kia quả không giống người thường, thấy ta biến thân, không hề sợ hãi, chỉ ngơ ngác nói: "Bộ dáng này cực kỳ quen thuộc."
Nhạc Thanh cũng nhìn kỹ một lát, bỗng nói: "Mấy ngày trước tại hạ có bái kiến tôn sư.:
Ta bất chấp dáng vẻ đoan trang, gần như là lôi kéo hắn, khẩn cầu hắn kể lại tỉ mỉ đầu đuôi.
Thân mình Nhạc Thanh cứng lại trong tích tắc mới nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay
ta, lui về sau hai bước nói: "Tại hạ tuần tra mấy huyện lân cận này
quanh năm, năm ngày trước ở Phượng Lai khách sạn trong trấn Lạc Thủy có
từng thấy qua nửa mặt của tôn sư, hắn hình như có tiên khí lại giả bộ
như phàm nhân, mang theo phu nhân cùng du ngoạn, tại hạ không được triệu hồi, không dám quấy rầy."
"Phu nhân của hắn? Phu nhân của hắn là ai?" ta níu lưỡi, sắp không nói được nữa.
"Sư mẫu của người mặc dù che mặt, nhưng phong độ tư thái khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa mặc một thân ngọc ngà châu báu, tuyệt đối không phải
người thường..." Nhạc Thanh đại khái là thấy bộ dáng ta đáng thương như
chết cha chết mẹ lập tức sửa vội: "Kỳ thật cũng không có gì đặc biết, có lẽ là tiêu chuẩn của sư phụ người không cao lắm."
Sư phụ độ hóa
một khối ngọc thạch là ta thành tiên, lại không chê ngu dốt sủng suốt
hai ngàn năm. Tiêu chuẩn của hắn rất cao, tiên tử bình thường hắn không
để vào mắt, hôm nay lấy được ý trung nhân, đúng là chuyện đại hỉ. Ta
thân là đồ đệ, hẳn là phải chúc hắn và sư mẫu uyên ương bích hợp, vĩnh
kết đồng tâm, há có thể giận dỗi?
"Sư mẫu được sư phụ nhìn trúng, nhân phẩm tướng mạo hẳn là độc nhất vô nhị, ta là mừng đến ngây người
rồi." Ta liều mạng nuốt nước mắt xuống, cố gắng nặn ra nụ cười. Một lần
nữa ôm chặt đứa bé nghi ngờ là con của sư phụ kia, dồn nén tất cả thương tiếc trong lòng, quyết định nếu tìm không được sư phụ sẽ đưa nó về Giải Ưu Phong chiếu cố cẩn thận, nhất định không dạy hắn lưu lạc thế gian.
Nhạc Thanh nhìn ta nửa ngày, do dự hỏi: "Thượng tiên là hạ phàm độ tình kiếp sao?"
Từ sau vụ tơ hồng đảo loạn nhân duyên Thiên Giới đã tạo nên vô số tình
kiếp ngàn kì vạn quái, cho nên rất nhiều tiên nhân đã bị ép hạ phàm chịu kiếp, Nhạc Thanh tiếp đón quanh năm, nghi ngờ như thế cũng chẳng có gì
lạ.
Ta nhớ tới chuyện Tuyết Yến tiên đồng xem bói, cười khổ lắc đầu, tự biết kiếp này Hồng Loan đã tận.
Chút tư tâm nhỏ nhoi kia, cứ vui sâu vào lòng đất vĩnh viễn đi thôi.
*súc địa thuật: là một trong những thuật di chuyển tức thời, còn có tên khác là Súc địa thành thốn thuật. Thuật này lấy cảm ứng từ địa khí, vận
chuyển địa khí, đạt đến cảnh giới “ta bất động, địa động”. Từ đó, dùng
thuật này, bước một bước đi ra thì vị trí hiện tại của mình trên mặt đất đã hoàn toàn thay đổi.
** Thanh quan nhi: đứa trẻ con nhà lành,
thường để chỉ những đứa bé nhà nghèo bị bán vào kĩ viện, được dạy dỗ
nuôi dưỡng thành hoa khôi.