" Sư phụ, con nghĩ chúng ta nên tự trồng tự nuôi để tự cung tự cấp.." Tiêu Thư nói bằng giọng ngây ngô.
Xoa xoa đầu đứa nhỏ Mộc Thanh khẽ giải thích " Chúng ta không thể tự cung tự cấp theo cách con nói được, đất đai ở trên núi cằn cỗi cách xa nguồn nước tưới tiêu rất khó để nuôi trồng."
Bản thân Mộc Thanh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại giải thích kĩ càng như vậy với một đứa nhỏ bốn tuổi nữa.
Sau một hồi im lặng thì Thịnh Ưu lại lên tiếng " Việc này có gì khó, chỉ cần cải tạo đất và tích trữ lượng nước.."
Nghe giải thích từ một đứa bé đang ngồi trên đùi mình Mộc Thanh có chút quay cuồng.
Đây có còn là một đứa trẻ nữa hay không hoặc chăng là do làm việc quá sức nên nàng mới sinh ra ảo giác.
Vì Tiêu Thư nói rất chính xác và độ thực hiện rất cao, ngay ngày hôm sau Mộc Thanh cho đệ tử còn lại xuống núi để xin những con giun đất.
Đạo sĩ đi xin giun đất? Lần đầu tiên thấy chuyện khó hiểu như vậy khiến không ít thôn dân náo nào hỏi chuyện.
Không chỉ thôn dân mac những đệ tử được phái đi cũng khó hiểu.
"Tam sư tỉ, sư thúc bảo chúng ta làm vậy để làm gì?" một nữ đệ tử thắc mắc.
Vị tam sư tỉ kia cũng chính là người tới báo cho Mộc Thanh chuyện sắp hết lương thực cũng bày ra một mặt không biết chỉ giải thích qua loa cho sư muội.
Sau một ngày hôm đấy, đệ tử xuống núi đào được rất nhiều giun đất.
Họ theo sự chỉ bảo của sư thúc đào tơi các mảnh đất xung quanh bãi cỏ, vừa dọn cỏ vừa thả giun xuống để giải quyết tạm thời.
Sáng hôm sau, thay vì đào giun như hôm trước thì công việc trở nên nặng nhọc hơn.
Các đệ tử tập trung xử lí vùng đất tốt cỏ để thả giun và gieo trồng những hạt giống có sẵn.
Mộc Thanh không phải chỉ đứng ra chỉ đạo mà ban hành một loạt nhiệm vụ rồi cũng làm công việc của mình.
Tiêu Thư theo những gì nhớ lại của rất lâu trước kia tạo ra một bản vẽ xấu khủng khiếp.
Nhìn thấy bản vẽ đó Mộc Thanh có chút muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng theo lời đồ nhi nói thì đã phác thảo xong việc cần làm.
Mộc Thanh cảm thấy vô cùng khó hiểu, đồ nhi này của mình chẳng bao giờ đi đâu xa sao lại biết những thứ mà cả nàng cũng không biết.
Gặng hỏi rất nhiều lần thì chỉ nhận được lời giải thích mập mờ kiểu như do con mơ thấy, do con nghe kể...!Mặc kệ cho lí do là gì nhưng cảm thấy điều này rất thiết thực.
Trong vòng một tuần thì thiền viện đã đào được một chiếc hồ rất to chứa nước.
Nhưng khổ nỗi mùa mưa đã qua giờ chuẩn bị tới mùa hanh thì kiếm nước kiểu gì.
Tiêu Thư không để ý chuyện này nên có chút khó xử.
Nhớ lại ở trên một số vùng cao có sử dụng gùi nước nhưng bao nhiêu gùi mới đủ.
Những hạt giống kia cũng sắp nảy mầm cũng cần rất nhiều nước.
Suy nghĩ một hồi lâu Tiêu Thư nghĩ ra cách dẫn nước vào