Một tuần sau, khi đang ngồi tính toán việc làm kiếm tiền cho tư bản thì Tiêu Thư nhận được thư phản hồi của sư phụ.
Mặc dù không gặp nhau rất lâu nhưng thư từ qua lại vẫn có, nội dung đại khái cũng chỉ là mọi người rất nhớ nàng hỏi nàng có khoẻ không rồi thỉnh thoảng kêu nàng trở về.
Tiêu Thư cảm thấy cuộc sống nơi này có chút nhàm chán, ngồi nghịch nghịch chiếc bút trên tay, nàng ngước mặt nhìn về khoảng không bao la kia đăm chiêu suy nghĩ.
Bỏ chiếc bút xuống, Tiêu Thư lấy ra mấy tờ giấy viết thư hồi âm cho Mộc Thanh.
Nàng hứa nàng chơi chán rồi thì nàng sẽ trở về và không đi nữa đồng thời nhắn nhủ mọi người giữ gìn sức khoẻ.
Theo những gì tính toán được thì lợi nhuận được thu về tay của Tiêu Thư rất lớn, nếu thống kê đơn giản thì từ lợi nhuận hiện tại trong tay Tiêu Thư có thể tích trữ đủ để sống an nhàn từ giờ tới cuối đời.
Không chỉ vậy còn đủ để dưỡng lão cho cả Mộc Thanh.
Thật ra ý niệm lần này xuống núi không chỉ để làm giàu mà một phần cũng muốn tìm hiểu thân thế của Thịnh Ưu.
Trước khi rời đi Mộc Thanh đã bí mật đưa cho Tiêu Thư một túi gấm bên trên viết chữ Thịnh.
Lúc nhặt được Thịnh Ưu ở trước viện Mộc Thanh đã thấy chiếc túi gấm, bên trên là chữ Thịnh được thêu một cách kì công.
Mà cũng bởi lẽ đó mà Mộc Thanh mới lấy họ Thịnh đặt cho đứa nhỏ.
Ngẫm lại trong những ước muốn của Thịnh Ưu thì không có nhắc tới nửa chữ về việc tìm lại thân thế nên Tiêu Thư cũng chẳng để tâm.
Chỉ là Mộc Thanh đã muốn thì nàng cũng chẳng ngại mà đi tìm thử một phen.
Biết đâu chừng Thịnh Ưu lại là quý tộc gì đó bị ám sát nên bị vứt bỏ tại đấy nhằm giữ an toàn tính mạng.
Ngồi thẫn thờ một lúc, trong đầu Tiêu Thư chạy ra một loạt tình huống thân thế máu chó đến bản thân cô cũng thấy xàm.
Thở dài một hơi, Tiêu Thư cất bút bỏ thư vào phong bao rồi gửi đi.
Thời đại này không có điện thoại máy tính nên thật bất lợi.
Nàng ngẫm nghĩ về cuộc sống hạnh phúc thời hiện đại nhưng chợt gương mặt Tiêu Thư sượng lại, cô nàng đã rất lâu không sử dụng thiết bị điện tử nếu chẳng may lần sau về hiện đại thì cô có phải trở thành người tối cổ thật luôn.
Vỗ vỗ mặt mấy cái để thoát ra khỏi cái viễn tưởng đáng sợ kia, Tiêu Thư thầm nhủ cùng lắm thì học lại từ đầu cách sử dụng thôi.
Cười gượng mấy tiếng cho đỡ thấy mất mặt, cho thư vào ống trúc nhỏ Tiêu Thư gọi người đưa thư tới gửi đi.
Cứ vậy mà ngày tháng nhàm chán trôi qua.
Tiêu Thư tự nhủ hay là trở về nhà đi chứ nơi này quả thật quá ư là chán, nó còn không bằng cô nàng đi đào đất cuốc ruộng làm nông.
Quách Sinh sau khi thăm dò cũng chẳng thấy được manh mối nên cũng dần từ bỏ, y cảm thấy cô