Diệp Tư Vũ tỉnh dậy sau một đêm dài, thứ cậu phát hiện ra là cậu trễ giờ làm rồi.
"Chết rồi. Mới ngày thứ hai thôi." Diệp Tư Vũ hối hả chạy nhanh xuống giường, đến nỗi dép cũng quên mang vào. Vừa hay, Tử Trạch bước từ trong bếp ra, miệng cười niềm nở: "Chào buổi sáng, anh dậy rồi. Xuống dùng bữa sáng rồi đến chỗ làm."
Diệp Tư Vũ ngập ngừng: "Nhưng tôi trễ rồi. Phải đi làm ngay." Sau đó cậu chạy ngay vào nhà vệ sinh xử lý mọi thứ thật nhanh.
Thấy cậu hấp tấp, Tử Trạch cũng cảm thấy không ổn lắm. Anh hô lớn : "Thật ra đến 10h mới là ca của anh. Cứ từ từ đừng gấp. Bây giờ chỉ mới 8 giờ sáng." Đó thật ra là nói dối. Anh đã xin phép cho cậu đi trễ mấy hôm vì lí do sức khỏe yếu, tiền anh sẽ bù vô. Cùng lắm đòi lại tiền từ tên kia.
Diệp Tư Vũ vậy mà tin thật, cậu ngoan ngoãn nghe theo. Vì sinh linh bé nhỏ trong bụng, cậu sẽ cố chậm lại và nghĩ cho bản thân một chút.
Sau gần 15 phút vệ sinh sạch sẽ, cậu bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn hơi ẩm do lau quá là qua loa. Tử Trạch đang ngồi dùng bữa sáng, thấy cậu như thế vội trách mắng: "Dù trời nóng hay lạnh gì anh cũng phải sấy khô tóc rồi mới bước ra chứ. Để như vậy sẽ không tốt." Anh chạy vào nhà tắm lấy máy sấy ra và ra lệnh: "Ngồi xuống ghế dùng bữa đi, tôi sấy cho anh."
Diệp Tư Vũ vội lắc đầu lia lịa, cậu sao có thể để chủ nhà đi phục vụ một kẻ ở nhờ như cậu được: "Tôi tự sấy, anh vào bàn ngồi ăn đi. Như vậy thật không phải lễ."
Tử Trạch dù mới sống cùng cậu, nhưng anh ít nhiều gì cũng hiểu cái tính của cậu mất rồi. Diệp Tư Vũ luôn cố chối từ mọi sự giúp đỡ dù bình thường của mọi người, cậu còn sợ người lạ. Mấy ngày qua, anh cố trò chuyện vui đùa, làm trò các thứ, nhưng có lẽ bức tường ngăn cách cậu với mọi người nó dày quá.
Bây giờ anh thật tò mò, Phong Dật Thần đã làm cái gì khiến cậu trở thành bộ dạng như vậy? Hay từ khi chào đời thì bản chất đã tự ti như vậy rồi.
"Thôi vậy, anh sấy cho khô rồi hẳn ra ngoài. Nếu không, tôi sẽ... sẽ phạt anh. Rõ chưa? Đây là mệnh lệnh." Tử Trạch cứ nửa thật nửa đùa, mép trái cong vút lên một đường nét đẹp đẽ.
Nhưng thật bất ngờ, cậu ấy vậy mà vâng lời. Không chừng lại nghĩ linh ta linh tinh cho mà xem.
Lúc đang sấy nửa chừng, Diệp Tư Vũ bất ngờ nói: "Anh Tử Trạch, hôm nay anh nấu bữa sáng? Tôi dậy trễ không làm bữa sáng được. Xin lỗi..."
Tử Trạch nghe cậu chịu chủ động bắt chuyện, có hơi bất ngờ một chút, nhưng chỉ cần vài giây định thần. Anh trả lời: "Tôi biết nấu mà. Chỉ là không thích thôi. Đồ ăn tôi làm không ngon như anh, thông cảm cho tôi nha." À, còn một lí do khác nữa. Cậu bây giờ thích ăn chua, khẩu bị thay đổi, thành ra để cậu nấu chẳng khác nào bác sĩ sản khoa đi gặp bác sĩ đủ thứ khoa. (Ăn quá chua ảnh hưởng đến hệ miễn dịch, dạ dày, thận, xương, men răng.)
"Không sao đâu..." Giọng cậu nhỏ dần rồi mất hẳn, tiếng máy sấy át