Sau cái hôm mà Diệp Tư Vũ nhận cái áo ấy thì bỗng nhiên quán xuất hiện thêm một khuôn mặt thân quen, người đó không ai xa lại chính là Phong Dật Thần. Về phía Diệp Tư Vũ, cậu đã sớm nhận ra, nhưng cậu đã thật sự đã cắt dứt bỏ mối quan hệ xưa kia nên cũng chẳng thể hiện thái độ quá đặc biệt. Phong Dật Thần ngồi đấy, gọi món ra rồi cứ bỏ đó, mắt cứ dán chặt lên người cậu làm chính Diệp Tư Vũ lúc đầu bình thường cũng trở nên khó chịu.
Hắn cứ ngồi đó thẳng đến lúc tan tầm, vừa làm việc vừa nhìn ngắm cậu không biết chán. Nhìn lâu như vậy, Phong Dật Thần đương nhiên nắm rõ mọi thói quen của cậu trong ngày, nào là bồi bàn, rồi cứ tầm 10 giờ thì sẽ cùng Nhã Tịnh trò chuyện. Mọi thứ đều bình thường đến khi Phong Dật Thần nhìn đến phần bụng của cậu, hình như có hơi tròn... Bỗng một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu hắn: "Cậu mang thai!" Nhưng lại bác bỏ ý nghĩ này ngay sau đó, bởi cậu là đàn ông mà.
Đợi đến lúc cậu trở về nhà, Phong Dật Thần lại như một tên trộm lần mò theo sau cậu. Diệp Tư Vũ chịu từ sáng đến giờ thật sự đã đạt đến giới hạn rồi, cậu quay phắt người lại nhìn hắn: "Này, từ sáng đến giờ anh cứ bám theo tôi là vì mục đích gì? Tôi không thích bị theo dõi từng nhất cử nhất động như thế!"
Phong Dật Thần á khẩu không biết nói gì, lặng đi một chút rồi tiến về phía cậu: "Ở đây không tiện, chúng ta sang kia nói chuyện đi."
Diệp Tư Vũ: "Giữa chúng ta đâu còn gì để nói, phiền anh buông ra để tôi về nhà!" Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi, mặc kệ Phong Dật Thần đứng đó như một thằng ngốc. Hắn nghĩ rằng có lẽ cậu cần thêm thời gian để có thể tha thứ cho lỗi lầm của hắn.
————————
Diệp Tư Vũ về đến nhà thì mệt mỏi vô cùng, cả ngày làm việc khiến cột sống cậu một gãy đôi. Cậu nằm trên giường suy nghĩ vu vơ, rồi lại nhớ đến hắn. Nếu nói cậu dứt bỏ mối tình này hoàn toàn thì không đúng, cậu vẫn còn lưu luyến với Phong Dật Thần, cậu cũng muốn cho đứa bé trong bụng cậu có một mái ấm trọn vẹn,... Nhưng cậu ngốc một lần rồi, cậu không muốn lao đầu vào vòng vây khốn đốn không lối ra như thế nữa. Ít nhất thì cậu cũng hài lòng với những gì cậu đang có ở hiện tại.
Nằm đó một hồi cậu cũng ngủ mất, mãi đến lúc Tử Trạch về đến nhà gọi cậu mấy tiếng thì cậu mới thức dậy.
Diệp Tư Vũ: "A, tôi ngủ quên mất, anh đi tắm đi, tôi vào bếp nấu ít đồ ăn." Ở lâu với Tử Trạch, cậu cũng hiểu được khẩu vị của anh nên việc nấu nướng cũng thuận thục hơn không ít.
Sau khi dùng bữa xong thì ai lại về phòng nấy, riêng Tử Trạch vừa về phòng thì nhận được một tin nhắn từ Phong Dật Thần: "Này, A Vũ đang ở bên chỗ