Giống hệt như bao ngày, Diệp Tư Vũ sau khi về đến nhà vẫn ngồi trong phòng khách đợi bóng hình của ai kia, dù biết là kiểu gì cũng bị đánh, rồi mắng.
Nhưng cậu lo, rồi một ngày Phong Dật Thần cũng sẽ rời đi đột ngột như người đó.
Ít ra ngồi chờ như vậy cậu sẽ an tâm hơn.
Trong không gian tịch mịch ưu buồn chỉ có một mỹ nam cùng căn phòng vô tri ấy, bỗng dưng có tiếng người khác phá hủy đi bức họa âm trầm.
Quần áo kẻ đó lôi thôi lếch thết, người nồng nặc mùi rượu cùng nước hoa, mặt nhiễm sắc đỏ vì cơn say.
Đúng, cái tên đó không ngoài dự đoán là Phong Dật Thần, người mà Diệp Tư Vũ cậu chờ mong.
Lạ thật, hôm nay hắn về một mình, không có bất kì ai, hay nói cách khác là không có cô gái nào.
Diệp Tư Vũ bị dọa muốn đứng tim, với tình trạng say không biết trời biết đất thế này mà hắn còn lái xe được, may là không bị gì.
Theo như thường lệ, thấy Phong Dật Thần về rồi, cậu sẽ an phận trở về cái phòng rách nát kia, vì hắn...vốn đã có người lo cho rồi.
Riêng hôm nay thấy hắn một thân một mình đi về tới nhà, không một ai lo nên cậu đỡ hắn về phòng mới định đi.
"Ưmm~ A Thuần, em...đó sao?" Ánh mắt hắn mơ màng nhìn cậu, Diệp Tư Vũ... quá giống người trong lòng hắn.
Diệp Tư Vũ lòng trầm xuống, cậu không phải người đó.
Đưa Phong Dật Thần vào trong phòng rồi, cậu nán lại giúp hắn gỡ giày cùng áo vest ngoài, để hắn ngủ được thoải mái hơn.
"Ưmm~ A Thuần, đến, cùng anh được không?" Hắn đưa ánh mắt ham muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ đang run sợ của Diệp Tư Vũ.
Cậu cũng cố gắng không khóc, nhẹ nói : "Chị ấy mất rồi."
"Không, không bao giờ, em im miệng cho tôi!" Phong Dật Thần không biết đào đâu ra sức lực, hắn quật cậu ngã ngược xuống giường.
Do không cận thận, đầu Diệp Tư Vũ va vào thành giường, đau tới nỗi cậu kêu ra tiếng, nhưng hắn nào có quan tâm.
Tay hắn mơn trớn khắp da thịt cậu, cánh tay hư hỏng xé rách cái áo mỏng của cậu, khí lạnh tràn vào làm cơ thể vốn đang run rẩy của Diệp Tư Vũ co rúm lại.
Cậu đưa ánh mắt van cầu nhìn con sói hung tàn không có chừng mực kia, hắn hạ một nụ hôn mạnh bạo không nhân tính xuống cái miệng nhỏ đang liên tục bảo : "Tôi không phải!"
Răng bị va vào nhau, Diệp Tư Vũ "A" một tiếng bất lực, chiếc lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi cậu, tham lam hút hết dưỡng khí làm đôi má cậu đỏ bừng cả lên.
Nghẹn khí đến chịu hết nổi, tay cùng chân Diệp Tư Vũ ra sức chống cự, cậu không muốn bị làm chết ngay trên giường, thật xấu hổ.
Hắn biết người dưới nín thở sắp chịu không nổi rồi mới luyến tiết rời đi, còn không quên cắn mạnh vào môi dưới đến ra máu, coi như phạt cậu vì dám phản kháng hắn.
Diệp Tư Vũ sau khi được buông tha, cậu ra sức mà thở.
Trong giây phút lơ mơ, cậu loạng choạng ngồi dậy, lại sơ xuất thế nào bị cái tên vô nhân tính kia đè xuống một phần nữa.
Hắn phủ lên môi cậu một nụ hôn, rất sâu, và cũng rất lâu nữa. Lưỡi không yên vị, nhanh chóng len vào khoang miệng Tư Vũ, ngang nhiên khuấy đảo bên trong.
Ngạt thở, ngạt thở chết mất. Cái tên này, hắn ta đang làm cái quái gì vậy??!! Khốn nạn!
Lại nói đến, ông trời vốn chẳng công bằng tí nào cả. Cậu và Phong Dật Thần đều là con trai, nhưng sức cậu so với sức hắn chẳng khác nào lấy trứng đem chọi đá. Cố vùng vẫy đẩy hắn ra, nhưng tất cả đều.... vô vọng! Cái con người kia, hắn rất khỏe, và còn rất khốn nạn nữa.
Ừ đó, bảo khốn nạn như thế nào thì.... xin thưa, tay ra sức lách trên luồn dưới, sờ soạng khắp cả người Diệp Tư Vũ. Vân vê hai nụ hoa nhỏ nơi cậu, thi thoảng lại ra sức véo nhẹ, biến thái đến thế là cùng.
"PHONG DẬT THẦN!!! Khốn khiếp, anh bỏ cái tay ra, tôi không phải là cô ấy!"
-"IM MIỆNG!!!"
Cậu hét, to thật to, cứ ngỡ sẽ làm cho con người đó tỉnh mộng. Nhưng không, hắn ta đáp lại, chất giọng còn cao, còn đáng sợ hơn cả cậu.
"Xoạc!"
Từng mảnh vải trên người, lần lượt bị xé không thương tiếc. Diệp Tư Vũ bất giác run lên vì sợ, hắn ta... sẽ làm gì cậu tiếp theo?
Tự hỏi bản thân như vậy, rồi rất nhanh sau đó, hắn cũng có cho mình câu trả lời. Hắn, quả thật là một con sói già, chỉ trong nháy mắt đã áp cậu nằm dưới thân của mình.
Tình hình mỗi lúc một tệ, Diệp Tư Vũ muốn thoát xem ra còn khó hơn lên trời. Cậu chỉ biết cuộn người lại, mắt nhắm nghiền.
Sợ lắm! Thực sự, rất sợ!
Lại nói tới Phong Dật Thần, hắn gấp rút giữ chặt lấy hai chân cậu, cố mất cũng không nhúc nhích nổi.
Con thịt ấm nóng nhanh chóng tiến sâu vào bên trong, cảm giác ê buốt lập tức truyền khắp thân thể cậu.
"A!"Đau chết đi được.
Chất lượng cậu nhỏ của Phong Dật Thần có lẽ ít ai sánh được mà hậu huyệt của cậu vừa khít vừa bé tẹo, làm sao mà vừa.
Một hàng nước mắt khẽ chảy ra từ khoé mắt đỏ, vừa đau vừa xót, khó