Tinh tường hiểu được mình đã trầm luân, thật sự cảm thụ được trái tim của mình, hôm nay đã không chịu nhảy theo ý mình nữa! Minh Tịnh giờ phút này, trong mắt đầy phức tạp, nhìn vẻ mặt nàng vẫn vui vẻ nhẹ nhàng như trước, trái tim gắt gao co rút lại!
Lần đầu tiên, hắn thẳng thắn đối mặt với tình cảm của mình như vậy, thừa nhận kỳ thật hắn vẫn luôn yêu nàng!
Chính là, vì cái gì hắn trầm luân rồi, mà nàng vẫn có thể không tim không phổi, tiêu sái tự tại vui đùa như cũ?
Trong nội tâm mơ hồ có chút bất bình, nhìn dung nhan xinh đẹp vạn phần, khiến hắn say mê không thôi kia, Minh Tịnh cố ý mạnh mẽ thu hồi biểu lộ, ngữ khí bình tĩnh mà hơi nghiền ngẫm nói: “Thật sự không thể tưởng tượng được, thì ra võ công của quận chúa đúng là tốt như vậy! Minh Tịnh theo người nhiều năm qua, một chút cũng chưa từng phát giác ra. . . . . .”
Trong lời nói của Minh Tịnh, tựa hồ tràn đầy khiêu khích cùng chất vấn.
Bất quá sau khi nghe vậy, lại cảm thấy hắn không có việc gì kiếm chuyện bới móc chơi, Tống Ngâm Tuyết hơi chuyển mắt, vẻ mặt vui vẻ châm chọc nói: “A, phải vậy không? Nói như vậy, chỉ có thể chứng tỏ hai chuyện: thứ nhất, là ta quá thông minh! Thứ hai, là ngươi quá đần độn!”
“Qủa thực, quận chúa quá thông minh. . . . . .” Nghe xong mấy lời châm chọc trắng trợn của Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh bình tĩnh nghiêm mặt, đôi mắt sáng sâu không thấy đáy nói, ngữ khí sâu xa.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhún vai, không chút khách khí tỏ vẻ mình đã tiếp nhận sự tán dương của hắn rồi, tiếp đó nhướng mày, vẻ mặt trêu tức nói: “Không tệ lắm, Minh Tịnh! Khó có khi ngươi chịu nói mấy lời như vậy! Ha ha, bất quá chuyện này nói tới nói lui, mục đích ngươi tới lần này, chung quy cũng nên nói ra một chút đi! Bằng không ta thật sự ngộ nhận là ngươi trèo non lội suối, vượt qua bao gian khổ, chỉ vì nói câu tán dương chân thật đến không thể chân thật hơn này với ta đấy.”
Luôn thích dát vàng lên mặt mình và châm chọc đả kích người khác. Tống Ngâm Tuyết nói lời này, nếu như là lúc trước, nhất định có thể khiến Minh Tịnh khó chịu.
Nhưng mà hôm nay khác rồi! Bởi vì tâm tình không giống với lúc trước, cảm nhận cũng thay đổi! Ví dụ như hiện tại, nếu là hắn trước kia, nhất định sẽ cảm thấy nàng thô bỉ không chịu nổi, ngang ngược xúc phạm. Nhưng mà bây giờ. . . . . . nhìn gương mặt vô cùng linh động kia của nàng, hắn lại thấy trong lòng yêu mến xiết bao.
Tại sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Trợn to mắt, bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Minh Tịnh giờ phút này, tùy ý để sự ngọt ngào từ đáy lòng tràn ra vây quanh lấy hắn, sững sờ không nói được một câu phản bác.
Tống Ngâm Tuyết cũng kỳ quái với phản ứng của hắn giờ phút này, phải biết rằng Minh Tịnh luôn cao ngạo phúc hắc, có khi nào nguyện ý khuất phúc người khác? Thuận theo mặc người ta châm chọc như vậy?
“Này, ngươi không sao chớ? Không phải là gặp bản quận chúa lần nữa, cao hứng đến ngớ ngẩn rồi chứ? Đừng a, đừng a, mọi người đã quen lâu như vậy rồi, như vậy xấu hổ lắm đó! Nói đi, lần này ngươi tới, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Tống Ngâm Tuyết nàng cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không ngây thơ cho rằng lần này là một cuộc gặp gỡ xinh đẹp lãng mạn!
Có thể chuẩn xác như vậy, thời gian địa điểm tốt như vậy, hơn nữa khi xuất hiện còn phong lưu như thế, hết thảy những dấu hiệu đều thể hiện, Minh Tịnh đã đứng sẵn ở đây chờ nàng tới!
Chờ nàng đến? Tại sao vậy chứ! Nếu như nàng không nhớ lầm, nàng cùng hắn, đã không có bất cứ cái quan hệ gì nữa rồi. Cho đến nay, hắn không phải luôn muốn thoát khỏi nàng, triệt để đạt được tự do, từ nay về sau không tiếp tục liên quan đến nhau sao? Tại sao hiện tại đã chiếm được rồi, lại còn muốn chạy tới cùng nàng dây dưa không thôi? Có chút kỳ quái.
Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại vui vẻ nhẹ nhàng. Từ biệt ba tháng, Minh Tịnh hắn có chút gầy đi rồi, chính là hắn gầy hay không gầy có quan hệ gì đến nàng?
Giương mắt, thẳng tắp nhìn hắn. Thấy vậy, Minh Tịnh cũng không trực tiếp trả lời nàng, mà dùng mắt liếc qua Dực Tu phía sau nàng, tiếp tục mở miệng, giống như thật mà không phải thật, giống như giả mà không phải giả lập lờ nước đôi nói: “Tịch Mặc Lương đâu rồi, hắn không có đi theo quận chúa sao?”
Chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra, Dực Tu hắn cũng không phải là Tịch Mặc Lương. Bởi vì trên người hắn không có khí phách lãnh khốc trong truyền thuyết, hơn nữa tướng mạo cũng không tuấn mỹ như trong tưởng tượng.
Hắn không phải Tịch Mặc Lương, bởi vì hắn không phù hợp với chút điều kiện trong truyền thuyết kia. Nếu quả thật muốn nói có ai phù hợp, nam tử hắn gặp trong tửu lâu ngày đó, lại cực kỳ phù hợp.
Nam tử này đã không phải Tịch Mặc Lương, vậy thì hắn là ai? Minh Tịnh âm thầm tự hỏi, sóng ngầm trong mắt bắt đầu khởi động, không ngừng biến hóa.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: “Minh Tịnh, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Sao lại cảm thấy hắn ta đang bắt bẻ nàng, hình như hắn cũng không phải là cái gì của nàng nha!
“Minh Tịnh không muốn nói cái gì cả, chỉ là trước đây nghe đồn quận chúa bị Tịch Mặc Lương bắt làm tù binh, trong lòng thật sự rất lo lắng, cho nên lúc này mới mở miệng hỏi, xem quận chua có bị thương gì không.”
Không hổ là cực phẩm phúc hắc nam! Rõ ràng lời nói ra cũng không phải ý này, nhưng hắn vẫn có bản lĩnh tự nhiên bẻ qua một tầng ý tứ khác, điểm này, lại rất giống Tống Ngâm Tuyết.
“A, thì ra là ý này a? Ha ha, đa tạ quan tâm, bất quá Tiểu Lương Lương hắn đã đi rồi, hôm nay cũng không ở chỗ này. Hơn nữa ngươi yên tâm đi, cho dù hắn ở đây, ta cũng sẽ không bị thương, bởi vì chúng ta rất thân quen.” Biết rõ hắn là đang chơi chữ với mình, Tống Ngâm Tuyết cố ý gọi thật thân mật để chế nhạo hắn.
Bất giác, nghe được ba chữ “Tiểu Lương Lương” kia, trên mặt Minh Tịnh lập tức hiện lên một tia không hài lòng, ngay sau đó sắc mặt cũng trở nên có chút âm trầm.
Đã từng, hắn đã tận mắt nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết đùa giỡn Thượng Quan Huyền Ngọc thế nào. Tiếng” Tiểu Ngọc Ngọc” tràn đầy vui vẻ cùng sức cuốn hút, làm hắn đến nay còn khó quên.
Nàng đẹp như vậy, trong vẻ đẹp mang theo
hấp dẫn, khiến người ta kìm lòng không được muốn tới gần. Mà Tịch Mặc Lương kia, có danh xưng băng mỹ nam đệ nhất thiên hạ, trình độ tuấn mỹ cũng có thể đoán được. Hai người như thể ở cùng một chỗ, có thể xảy ra tình huống lửa gần rơm hay không? Minh Tịnh có chút lo lắng.
” Người quen của quận chúa, có vẻ rất nhiều a!” Câu nói hình như có chút mùi giấm, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Thấy vậy, cũng không để ý tới ánh mắt Minh Tịnh, Tống Ngâm Tuyết bắt đầu đặt câu hỏi lần thứ ba: “Nhiều hay không, cũng không liên quan gì đến ngươi, Minh Tịnh, chúng ta người quang minh không nói chuyện mờ ám, ngươi tới đây, rốt cuộc là có cái mục đích gì?”
“Cái mục đích gì? Chẳng lẽ quận chúa không biết sao?” Rốt cục cũng chính diện trả lời vấn đề này, Minh Tịnh giờ phút này, cao giọng hỏi lại, đôi mắt sáng thâm thúy.
“Không biết!” Nhíu mày, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong đáy lòng mình, nghe vậy, hai mắt Minh Tịnh nhìn thẳng, sắc mặt u ám.
“Quận chúa, người che dấu bộ mặt thật bao lâu nay, Minh Tịnh đã bị người lừa bao lâu, trò đùa bỡn này, cũng có chút lớn . . . . . .”
“Đùa bỡn?” Vừa nghe một từ này, nàng quả thực có chút kinh ngạc. Trừng mắt nhìn, bộ dạng Tống Ngâm Tuyết có chút dở khóc dở cười nhìn hắn, cảm thấy kinh ngạc: cái này. . . . . . Đây là Minh Tịnh sao? Tại sao hắn luôn cao ngạo như vậy, giờ phút này lại nói ra những lời gượng ép, thậm chí có chút vô lại như vậy? Kỳ quái!
” Minh Tịnh, đừng nói lung tung! Ta khi nào thì đùa bỡn ngươi?”Cường điệu hai chữ “Đùa bỡn” kia, nhớ lại từng màn ngày xưa, hình như chỉ có hắn áp bách nàng, nàng thật đúng là chưa từng đùa bỡn hắn lần nào a.
Tống Ngâm Tuyết giương mắt khiêu khích nhìn hắn, nhìn Minh Tịnh cố ý trầm mặc không nói chuyện, sau đó bất giác ngẩng đầu nhìn trời, thấy Thải nhi thỉnh thoảng bay qua trên đỉnh đầu, bộ dạng thúc giục, vì vậy nàng đưa tay ngăn hắn lại, vẻ mặt không muốn cãi cọ thêm nữa nói:“Được rồi, cứ cho là ta đùa bỡn ngươi! Nhưng giữa chúng ta, đã sớm giải quyết rõ ràng rồi, không phải sao? Ngươi cầm bách hợp đan, từ nay về sau kết thúc khế ước sinh tử, cái này đối với ngươi, cũng đã là đền bù tổn thất tốt nhất! Chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy thêm cái gì từ ta đây sao?”
Tống Ngâm Tuyết nói thẳng ra, một bộ dáng muốn mau chóng tống tiễn hắn. Thấy vậy, mày kiếm Minh Tịnh chau lại, vẻ mặt không đồng ý.
“Minh Tịnh, ta và ngươi, nếu hôm nay đã không còn quan hệ khế ước chủ, căn bản là không còn gì có thể cho ngươi rồi! Cho nên nhân lúc còn sớm mời ngươi trở về đi.”
Một câu”Căn bản không còn gì có thể cho ngươi.” của Tống Ngâm Tuyết, làm cho Minh Tịnh cảm thấy cay đắng, sắc mặt cũng không nhịn được lập tức biến đổi. Kỳ thật hắn rất muốn nói với nàng: cái gì ta cũng không cần,chỉ muốn đợi bên cạnh nàng thôi!
Chính là một câu đơn giản này, lại nghẹn trong cổ họng hắn, làm thế nào cũng nói không ra lời.
Biểu hiện quái dị của Minh Tịnh, làm cho Tống Ngâm Tuyết có chút khó hiểu, bất quá nàng không muốn hiểu, càng không suy nghĩ theo hướng kia. Chỉ thẳng tắp vượt qua hắn, muốn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đã không nói, vậy mình cũng không cần hỏi làm gì, giờ phút này Tống Ngâm Tuyết bởi vì vội vã muốn đi giải quyết chuyện Vô Song, cho nên quyết định không để ý tới Minh Tịnh nữa.
“Quận chúa phải đi rồi sao?” Một phát bắt được cánh tay của nàng, gắt gao nắm trong tay. Trong lòng Minh Tịnh giờ phút nàyvô cùng kích động : thứ nhất, là bởi vì rốt cụôc hắn đã được chạm vào nàng lần nữa; thứ hai, bởi vì nàng không thèm chú ý đến hắn.
“Buông ra!” Giọng nói không khỏi trở nên có chút lạnh lùng, đối với sự dây dưa phiền toái của Minh Tịnh lúc này, Tống Ngâm Tuyết bắt đầu cảm thấy có chút bất mãn.
Nàng híp mắt, ngoái đầu nhìn hắn, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Thấy vậy, Minh Tịnh có chút chua chát, nhưng miệng lại tự nhiên vô cùng: “Quận chúa, tuy ta và người không còn là quan hệ khế ước, nhưng Minh Tịnh vẫn luôn luôn là cận vệ của người, bảo hộ an toàn của người, trước mắt nhìn người tựa hồ có việc gấp, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Không bằng để ta đi theo giúp các ngươi a.”
“Ngươi?” Nghe xong lời ấy, Tống Ngâm Tuyết ngước mắt, sau một lát suy nghĩ, ý vị sâu xa cười cười, gian trá giống như hồ ly.
” Minh Tịnh, ngươi đang chơi trò gì? Chẳng lẽ Tinh sát các ngươi rất rảnh rỗi sao? Rảnh rỗi đến một kẻ đường đường là Tinh chủ như ngươi lại chạy tới xung phong nhận việc làm hộ vệ của ta sao?”
Một câu nói toạc ra thân phận của hắn, không khỏi làm cho Minh Tịnh ngẩn người, nhưng rất nhanh liền hồi phục.
“Quận chúa cũng biết thân phận Minh Tịnh, quả nhiên là thâm tàng bất lộ. Xem ra Minh Tịnh ở bên cạnh quận chúa ngoại trừ bảo vệ sự an nguy của quận chúa, còn có thể học được không ít thứ hữu dụng.”
“Tùy ngươi.” Nghe Minh Tịnh nói vậy, Tống Ngâm Tuyết cười thâm ý, ném ra những lời này, sau đó xoay người không chút chần chừ nhảy tới phiá trước.
Minh Tịnh, ngươi đang mưu đồ gì đây? Ta mỏi mắt mong chờ a. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com