Trong màn đêm, Vô Song đang ở phòng thuốc, ngưng thần cúi đầu tự hỏi phương pháp giải độc, dược thảo nắm trong tay, vô thức rung rung.
Trước mắt, không ngừng hiện lên các loại ánh mắt của Tống Ngâm Tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng, quyết liệt hung ác, quật cường, giảo hoạt . . . . . . Đan vào nhau trên gương mặt tuyệt mỹ không nhiễm chút bụi trần, không ngừng hấp dẫn hắn.
Tuyết Nhi, ta sẽ không để cho nàng chết! Tuyệt đối sẽ không! Nàng đã từng, liều mạng bảo hộ mình như thế, chính là lúc này đây vì ta, thật không ngờ nàng lại mạo hiểm, cho nên bất luận như thế nào, ta nhất định sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì! Dù cho ta phải trả giá bằng tánh mạng của mình. . . . . . Tay bắt đầu không ngừng lục lọi tìm kiếm thảo dược, dựa vào kinh nghiệm, dựa vào trực giác. Vô Song lúc này, không biết cuối cùng hắn có thể thành công không, nhưng bất luận như thế nào, hắn cũng không buông tha muốn thử một lần.
Cố gắng hồi tưởng lại những loại độc mà bình thường Vân Độc Nhất thích sử dụng nhất, dựa theo quan hệ hỗ trợ lẫn nhau giữa dược vật mà sắp xếp. Lúc này, khi Vô Song hết sức chăm chú suy nghĩ, sau lưng, cửa bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
“Vô Song. . . . . .” giọng nói của Vân Độc Nhất, không khỏi nhẹ nhàng vang lên, nàng không khống chế nổi cước bộ của mình, đi vào trong phòng.
Nàng biết, đêm nay hắn nhất định sẽ ở trong này, cho nên, nàng đến đây. Kỳ thật vừa rồi ở bên ngoài, nàng vẫn đứng thật lâu, vốn chỉ định tùy tiện coi trộm một chút, xem thử giờ phút này hắn đang làm cái gì? Nhưng ai biết nhìn một lúc, nàng liền kìm lòng không được.
Khuôn mặt của Vô Song, tuấn mỹ làm cho nàng trầm mê, bất luận là từ góc độ nào, đều có được sự cuốn hút mãnh liệt làm cho người ta không cách nào kháng cự, hấp dẫn khiến nàng muốn tới gần.
“Vô Song. . . . . .” Si mê không thôi, vẻ mặt quyến luyến, Vân Độc Nhất nhất đứng ở sau lưng Vô Song, nhẹ nhàng mở miệng.
“Ngươi tới đây làm gì vậy?” Không quay đầu lại, vẫn sửa sang dược liệu trong tay, Vô Song trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, bộ dạng xa cách như muốn đẩy người ta cách xa ngàn dặm.
Thấy vậy, thần sắc Vân Độc Nhất không khỏi tối sầm, chần chờ nói:“Ta. . . . . .”
“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Từ chối trắng ra, không lưu một chút tình cảm, Vô Song hết sức chuyên chú cúi đầu xem dược liệu, thần sắc lạnh lùng.
“Ngươi!”
Thương tâm! Thật là thương tâm! Nhìn Vô Song như vậy, chăm chú chỉ vì muốn tìm thuốc giải cho Tống Ngâm Tuyết, trong nội tâm Vân Độc Nhất, tràn đầy phẫn nộ ghen ghét cùng nồng đậm căm hận.
“Chàng không cần tìm, có tìm chàng cũng tìm không ra! Ta hạ độc, trình tự vĩnh viễn cũng chỉ có một mình ta biết! Dù thiên phú chàng có cao tới đâu, dù cho trực giác tốt thế nào, kết quả cũng chỉ là công cốc!”
Dùng sự ngoan độc để võ trang chính mình, kẻ đáng thương vĩnh viễn không được yêu, khi một tấm chân tình của mình bị giẫm đạp thì chỉ có thể giống như con nhím dựng thẳng bộ lông của mình lên, thương tổn người khác để giảm bớt sự cô đơn trong lòng mình.
“. . . . . .”
Nghe nàng hung ác nói như vậy, Vô Song không nói gì, tuy hắn biết những lời Vân Độc Nhất nói hết thảy đều là sự thật, nhưng giờ phút này, hắn vẫn không muốn cúi đầu trước nàng ta.
“Vô Song, thật sự không cần tìm nữa, vô dụng thôi! Ta vốn không phối độc theo lẽ thường, có thể khiến máu chồn độc như thế cũng chỉ là ngẫu nhiên, cho nên ta dám xác định, cái trình tự ở giữa này, dù chàng nghĩ như thế nào, cũng sẽ không nghĩ ra!”
Có chút buông nhuệ khí của mình xuống, cơ hồ là dùng ngữ khí chân thành mà khuyên bảo, Vân Độc Nhất lúc này, đứng ở sau lưng Vô Song, nhìn thân ảnh tu mỹ cao ráo kia, trong lòng rung động ấm áp.
“Vô Song, thành thân cùng tỷ tỷ không tốt sao? Ta yêu chàng như vậy, chắc chắn sẽ đem những thứ tốt nhất trên đời này cho chàng, khiến chàng trở thành người hạnh phúc nhất! Chỉ cần chàng nguyện ý, sau này ta bất luận cái gì tất cả đều nghe theo chàng, ngoan ngoãn ở bên cạnh chàng nhìn chàng là được rồi!”
“Vô Song, cùng tỷ tỷ thành thân a! Tỷ tỷ biết Vô Song trách ta hại chết cha mẹ, chính là ta cũng là không có cách nào khác! Ai bảo bọn họ tìm mọi cách ngăn cản ta, không cho ta và chàng ở cùng một chỗ. . . . . .”
“Vô Song, ta yêu chàng như vậy, toàn tâm toàn ý. Ta biết chàng thích Tống Ngâm Tuyết, nếu không thì như vậy đi? Chỉ cần chàng chịu thật tình thành thân với ta, ta cam đoan cho nàng ta giải dược, cả đời cũng không thương tổn nàng ta nữa, hơn nữa thân phận của nàng, cũng không nói nữa chữ với Tống Vũ Thiên! Còn có Vô Song, chàng không phải muốn hỏi ta tại sao phải giúp đỡ Tống Vũ Thiên làm việc đấy sao? Chỉ cần chàng đáp ứng giao dịch giữa chúng ta rồi, hết thảy chuyện này, ta sẽ nói cho chàng biết! Chàng cảm thấy thế nào?”
Vân Độc Nhất thành khẩn nói điều kiện với Vô Song, lòng tràn đầy vui sướng cho là hắn sẽ đáp ứng, thậm chí có chút càng nghĩ càng kích động bước về phía trước.
Vô Song nghe nàng nói mấy lời này, liền trầm mặc, trong lòng không ngừng mâu thuẫn giãy dụa. Trong lòng hắn, hắn trăm ngàn lần không muốn có một chút quan hệ nào với Vân Độc Nhất, nếu như có thể, lúc này hắn thật muốn lập tức phất tay áo rời đi! Chính là nếu hắn đi, Tuyết Nhi làm sao bây giờ? Tuyết Nhi của hắn, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Cho nên bất luận như thế nào, hắn cũng không thể đi. . . . . . Vân Độc Nhất lúc này, vừa thấy Vô Song không tỏ vẻ từ chối, trong lòng tràn đầy vui mừng cho là hắn chấp nhận, hắn đã đáp ứng! Vì vậy nàng bắt đầu có chút không khống chế nổi tâm tình chính mình, tiến lên từ sau ôm lấy Vô Song, gắt gao, không chịu buông tay.
“Vô Song, Vô Song, rốt cục ta đã ôm được chàng, Vô Song!” Kích động gọi, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Thấy vậy, Vô Song xanh mặt, mạnh mẽ chán ghét đẩy nàng ra, lực đạo hơi lớn làm cho nàng lùi lại mấy bước.
“Cút cho ta!”
Mặt lạnh lùng, phẫn nộ cực độ gào thét, Vô Song giờ phút này, một tay chỉ vào cửa ra vào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng quỷ mị như Tu La.
“Ngươi!”
Chưa từng bị người khác ghét bỏ vũ nhục như vậy, Vân Độc Nhất lúc này mặt tràn đầy vẻ tức giận, trên dung nhan diễm lệ là sự âm trầm dọa người.
“Vô Song, chàng sẽ hối hận! Ta thương lượng với chàng, chẳng qua là cho chàng cái bậc thang xuống, không phải thật sự cầu chàng! Cho nên ngày mai, mặc kệ chàng đáp ứng? Hay là không đáp ứng? Chỉ cần chàng không muốn Tống Ngâm Tuyết chết, như vậy cái hỉ đường này, chàng nhất định phải bái rồi! Ha ha ——”
Âm hiểm cười nhìn Vô Song một chút, cuối cùng khiêu khích mà nói!Sau khi Vân Độc Nhất hung hăng trừng mắt liếc hắn, hất một ống tay áo lên, tiếp đó nhấc chân phóng ra, mạnh mẽ lớn tiếng đẩy cửa đi xa, chỉ để lại một mình Vô Song, lẳng lặng , hai mắt nhìn phía trước, vẻ mặt đăm chiêu.
Tron phòng thuốc, lạnh lùng đối chiến, mà lúc này trong sương phòng, lại lạnh như băng. Vào nửa đêm, lúc hàn khí nặng nhất, người ngọc trên giường, không khỏi ôm chăn, gắt gao cuộn cong thân thể lại, toàn thân cao thấp đều chảy một tầng mồ hôi hơi mỏng.
“Lạnh quá. . . . . . Đau quá. . . . . .” Lời nói, đứt quãng vang lên, vô cùng yếu ớt. Ngữ điệu nặng nề cắn ra từng chữ.
“Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết!” Vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô lực của nàng lúc này, trong nội tâm Minh Tịnh đau nhức một hồi, không khỏi vươn tay kéo nàng vào lòng.
Hắn, rốt cụôc đã ôm được thân thể mà mình nhớ nhung như điên trong vòng ba tháng này!
Cái thân thể này, tuy hắn đã từng trông thấy nhiều lần, đã từng ôm chầm nhiều lần. Nhưng chưa bào giờ giống như lúc này, mang theo thương tiếc, mang theo ý nghĩ yêu thương như vậy!
Hắn trước kia, xem không hiểu nàng, nhìn không thấu nàng? Kỳ thật, thật sự xem không hiểu? Nhìn không thấu sao? Chỉ sợ chưa hẳn a!
Thông minh như Minh Tịnh, phúc hắc như Minh Tịnh, nếu quả thật muốn nhìn thấu một người, chỉ sợ cũng không phải việc gì khó a? Chỉ tiếc chính là, hắn không vào một thời gian chính xác, dùng phương thức chính xác, đối đãi một người chính xác.
Cho tới nay, hắn đều khư khư giữ ấn tượng ban đầu, không phải hắn xem không hiểu, mà là hắn căn bản không có xem!
Hắn độc đoán phong bế lòng mình, che mắt mình lại, hiểu theo cách hắn muốn hiểu, nghĩ theo cách hắn muốn nghĩ, thẳng đến một khắc cuối cùng, thân ảnh tươi mát tuyệt mỹ trên vách núi, rơi rụng giữa không trung, kinh tâm động phách, thẳng tắp đánh thức linh hồn hắn, đánh thức thật sâu.
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Nắm thật chặt cánh tay nàng, khiến cho thân thể càng thêm tới gần nhau hơn, muốn dùng cách này đến ôn nhu an ủi thân thể lạnh như băng, giảm bớt sự thống khổ của nàng.
“Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết. . . . . .” Trong miệng, không ngừng trầm giọng nỉ non, chưa có lần nào như bây giờ, hắn tùy ý phóng túng tình cảm của mình như thế, thì thầm nói cho nàng sự nhung nhớ của bản thân.
Trong ngực, cảm giác được rõ ràng nàng đang run rẩy, nhưng mà giống như kiệt lực ẩn nhẫn, Minh Tịnh lúc này, không khỏi cười vô lực, cảm giác cay đắng, không khỏi khuếch tán trong lòng hắn.
Trong vô thức, nàng vẫn ẩn nhẫn chính mình như vậy! Ngâm Tuyết, rốt cuộc trong lòng nàng, có bao nhiêu khổ sở?
Chậm rãi, dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng, tiện đà đi xuống phía dưới, đi vào hai cánh môi tái nhợt, nhẹ nhàng, chậm rãi xẹt qua dọc theo đường cong mềm mại.
Nàng biết không, Ngâm Tuyết? Đôi môi yêu kiều này, đã từng khiến ta khát vọng chạm vào cỡ nào sao? Chỉ là, ta không dám. . . . . . Bởi vì ta vẫn nhớ một lần, khi xúc động qua đi, là ánh mắt phẫn nộ của nàng. Nàng bảo ta không được có lần tiếp theo, cho nên từ đó về sau, ta liền khắc chế không dám hôn nàng. . . . . . Trong nội tâm Minh Tịnh, chậm rãi hiện lên từng ly từng tý lúc hai người bọn họ ở chung, phân cao thấp, tranh đấu, tính toán lẫn nhau, phúc hắc với nhau. . . . . . Đột nhiên phát hiện, hai người bọn họ, vốn là như thế, quả thực phù hợp như tri kỷ.
“Ngâm Tuyết, ta sẽ không để cho nàng có chuyện gì, nhất định sẽ không để cho nàng có chuyện . . . . . .” Nhẹ nhàng, trầm giọng nói, chậm rãi nâng bàn tay lạnh buốt của nàng lên Minh Tịnh đặt nó ở trên mặt, không ngừng giữ ấm.
“Cha. . . . . . Cha. . . . . .” Tựa hồ cảm nhận được một tia ấm áp, người ngọc giờ phút này nhíu mày, miệng khẽ lẩm bẩm.
“Cha, Tuyết Nhi đã thề, kiếp này những người làm tổn thương ta, ta chắc chắn một tên cũng không chừa.”Lời nói kiên định, mang theo nghiêm túc, chậm rãi từ trong miệng nàng phát ra.
Nghe vậy, Minh Tịnh dừng lại, không rõ nàng vì sao lúc này nàng lại nói chuyện này? Bất quá tuy không rõ, nhưng nghe ngữ khí thê lương, lạnh lùng hung ác của nàng, lòng của hắn, không khỏi gắt gao co rút lại.
Đây mới là nàng, mới là diện mục đích thực nàng không muốn người khác biết! Thì ra đúng là, thâm trầm như vậy. . . . . . Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ cố gắng áp chế, trái tim Minh Tịnh tan nát, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, rốt cuộc không thể tìm đầy đủ trở về.
“Ngâm Tuyết, nàng chờ một chút, chờ ta dẫn độc cho nàng, chỉ cần dẫn độc, nàng sẽ không đau đớn nữa.” Ánh mắt, chậm rãi rơi vào cổ tay trắng noãn mềm mại, cuối cùng sau khi cúi đầu, Minh Tịnh thầm quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com