Ngồi Hưởng Tám Chồng

Kỳ Nguyệt Bỏ Trốn


trước sau

“Tuyết Nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng. . . . . .”

Nhíu mày lại, nghiêm túc chưa từng có, cho tới nay, trên mặt Mặc Lương, ngoại trừ sự lạnh lùng, hoàn toàn không có biểu lộ gì khác, lúc này đây, lần đầu tiên hắn biểu hiện ra một loại trạng thái không giống bình thường.

“Được!” Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết gật nhẹ đầu, dùng sức rút tay khỏi lòng bàn tay Lâm Phong, sau đó đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.

“Chuyện gì.” Lặng im nhìn qua, vẻ mặt lạnh nhạt, Tống Ngâm Tuyết mở miệng, trong lời nói có chút nghi vấn. Nàng cũng không phải là người thích soi mói, nhưng đối với biểu hiện của Tịch Mặc Lương giờ phút này, nàng có chút tò mò.

“Tuyết Nhi, ta có chuyện. . . . . . cần rời đi một thời gian.” Do dự, Mặc Lương nói ra câu này, dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút kiên định, xem ra, trong lòng hắn hẳn là không muốn, nhưng tình thế lại không thể không đi.

“. . . . . .”

Nghe xong những lời này, Ngâm Tuyết đầu tiên là trầm mặc, sau đó ngẩng đầu, thâm ý nhìn hắn, chậm rãi mà hỏi: “Chuyện gì, có tiện nói cho ta biết không?”

Cho tới nay, đối với Mặc Lương, những gì nàng biết, chỉ là thiên hạ đệ nhất sát thủ, làm người lạnh lùng và thích sạch sẽ mà thôi. Không biết vì cái gì, người luôn làm việc cẩn thận như nàng, đáy lòng lại không tận lực phòng bị Tịch Mặc Lương, dù nàng cũng không hiểu rõ về hắn.

Lòng tin của nàng dành cho hắn, không có lý do, nhưng thật sự xuất phát từ đáy lòng.

Nàng rất ít khi lỗ mãng như vậy, nhưng đối với Tịch Mặc Lương, lại là ngoại lệ, cứ như có một loại trực giác đã dẫn dắt nàng.

Nàng cũng không biết nhiều về Tịch Mặc Lương, cho nên khi nghe hắn nói có việc muốn đi, liền vô thức hỏi ra tiếng: “Chuyện gì, có tiện nói cho ta biết không?”

Câu nói bình tĩnh, không có chút gợn sóng, Tịch Mặc Lương yên lặng nghe, chỉ thấy hắn nghe xong, sau một hồi trầm mặc, chậm rãi lắc đầu, nặng nề nói: “Tuyết Nhi, tha thứ cho ta, chuyện này, tạm thời ta vẫn không thể nói cho bất cứ ai, bởi vì đây là lời thề của ta. Nhưng nàng yên tâm, chuyện ta muốn làm, tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ đến nàng, sẽ không gây nguy hiểm cho nàng.”

Ánh sáng kiên định, ẩn chứa quyết tâm hiện ra trong đôi mắt Tịch Mặc Lương, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không nói gì thêm, chỉ là khẽ gật đầu, trầm tĩnh.

“Tuyết Nhi, đây là sứ mạng của ta, ta không thể không đi làm, nhưng ta cam đoan, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta và nàng, sẽ không còn bất cứ bí mật gì nữa. . . . . .”

Có lẽ là Tịch Mặc Lương lo lắng nàng suy nghĩ lung tung, cho nên mới mở miệng giải thích.

“Ta hiểu.” Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, đảo mắt nhìn vào đôi mắt hắn, mở miệng mà nói. Nàng biết với tính cách của Mặc Lương, tuyệt đối sẽ không nói dối hay lừa gạt nàng, cho nên mỗi người đều có chỗ khó xử riêng, nàng cũng không tiện cưỡng cầu.

“Vậy ngươi chuẩn bị khi nào thì khởi hành?”

“Ngay bây giờ.”

Lẳng lặng nói ra hai chữ này, trên mặt Tịch Mặc Lương có chút xúc động, một tay kéo lấy Tống Ngâm Tuyết ôm vào trong ngực, trên gương mặt lạnh lùng tuấn tú, là nỗi đau lòng khó nén.

Hắn không muốn rời đi, nhưng hắn lại, không thể không rời đi. . . . . .

“Tuyết Nhi, chờ ta, ta sẽ trở lại rất nhanh. . . . . .” Một tay gắt gao ôm lưng nàng, Mặc Lương tham lam hô hấp hương thơm đặc biệt thuộc về nàng, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, vừa nói, vừa không ngừng vuốt ve mái tóc nàng, thần sắc điềm tĩnh, an bình.

Tống Ngâm Tuyết không nói gì, chỉ mặc hắn ôm như vậy, trong lòng không biết nghĩ cái gì, biểu lộ trên mặt lại làm cho người ta không thể đoán nổi.

. . . . . .

Hồi lâu sau, khi Tịch Mặc Lương dứt khoát xoay người, đứng dậy biến mất thì Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó lập tức xoay người, đẩy cửa vào phòng.

Lâm Phong trên giường còn chưa tỉnh, xem ra một kiếm này của Điệp Vũ, xác thực đã làm tổn thương không ít nguyên khí của hắn, Tống Ngâm Tuyết nhìn sắc mặt Lâm Phong vẫn còn tái nhợt, chậm rãi ngồi xuống trên cái ghế đối diện.

Có chút hỗn loạn, có chút mờ mịt, đối với tình cảm, ở kiếp trước nàng cũng chưa từng trải qua, cho nên cho dù nàng làm việc rất đa mưu túc trí, thành thạo chu đáo, nhưng đối với chuyện này, nàng đúng là vụng về, kém cỏi, không biết làm sao.

Nàng không hề muốn dính vào một đống lớn nợ đào hoa như vậy, nàng đến từ hiện đại, trong xã hội phong kiến nam tôn nữ ti này, còn chưa kịp tự hỏi mình có muốn kiếm phu quân, hai người bên nhau cả đời không, thì đã có Vô Song và Minh Tịnh bên cạnh rồi.

Nàng không háo sắc, nhìn thấy mỹ nam cũng chỉ hơi hoa tâm một chút, đối với đống nam tử quay chung quanh mình, nàng thật sự không biết nên xử trí như thế nào.

Đuổi sao? Có vẻ cả đám bọn họ đều rất thâm tình. Thu nhận? Chính nàng lại cảm thấy không thỏa đáng. . . . . . Đúng là “Tương vương có ý, thần nữ vô tâm” *, Tống Ngâm Tuyết khẽ thở dài một cái, quyết định không suy nghĩ nữa, chuyện tình cảm, ai cũng không thể khống chế, cứ đi bước nào tính bước nấy a.

(* Tương Vương cố ý, Thần nữ vô tâm: Câu này dựa theo một tích cổ. Vào thời Chiến quốc thì Vu Sơn thần nữ ái mộ Sở Tương Vương, lén xuống phàm trần gặp gỡ, Tương Vương vừa thấy nàng liền giật nảy mình, muốn kết duyên vợ chồng, nhưng tiên phàm cách trở, không thể như nguyện. Sau khi Tương Vương hồi cung vẫn vẫn nhớ mãi không quên thần nữ, Vu Sơn thần nữ vì giải mối tình si của Tương Vương, mới vào trong mộng kết hợp cùng Tương Vương, sau đó tặng ngọc bội chia tay. Sau này Tương Vương lại đến Vu Sơn, xa lánh các giai nhân khác, thần nữ hiện thân, giải thích tiền duyên đã hết, xin Sở Vương hãy quên chuyện cũ, chuyên tâm vì xã tắc, rồi từ biệt trở về Thiên Đình.)

Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết âm thầm suy nghĩ, ngoài cửa, thân ảnh Lãnh Hoài Vũ đi đến, “Quận chúa.”

“Có việc gì?”

Đứng lên, Tống Ngâm Tuyết chuyển mắt nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt.

“Về chuyện Điệp Vũ, ta đã phế đi võ công của nàng, nhốt nàng lại cả đời, cho nên quận chúa không cần lo lắng nàng ta sẽ để lộ bí mật.”

Nhìn người ngọc, Lãnh Hoài Vũ chậm rãi nói.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết gật nhẹ đầu, đáp: “Kỳ thật, ta cũng không lo lắng nàng ấy sẽ để lộ bí mật, bởi vì từ trong ánh mắt của nàng, ta có thể nhìn ra, nàng rất thanh cao, cho nên cho dù trong lòng nàng hận không thể giết chết ta, nhưng cũng sẽ không dùng những thủ đoạn đáng khinh để đối phó ta.”

Tống Ngâm Tuyết khẳng định nói, Lãnh Hoài Vũ nghe vậy thưởng thức gật nhẹ đầu, mở miệng: “Nhãn lực của quận chúa thật tốt, liếc mắt liền có thể xem thấu tâm tư của người khác. Điệp Vũ quả thực là người như vậy, cho nên hôm qua, ta mới bảo nàng tự động trở về thỉnh tội.”

“Ta biết! Nếu không, lúc ấy ta cũng sẽ không để nàng đi. . . . . .”

Nhẹ nhàng đáp lời, Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh nói, lúc này loại ánh sáng tự tin, chói mắt lại xuất hiện trên người của nàng.

Lãnh Hoài Vũ bình tĩnh liếc nhìn người ngọc, sau khi dừng lại một lát, mở miệng mà hỏi: “Kế tiếp, quận chúa có tính toán gì không? Phải đi tìm Niệm Vũ?”

“Ừ, cần phải đi, ta phải thỏa thuận được với Ngũ ca trước khi Tống Vũ Thiên hành động bước tiếp theo.”

“Đúng vậy a, Tống Vũ Thiên đã bắt đầu hành động, điều này nói rõ mặc kệ như thế nào, hắn đã hoài nghi thân phận của Niệm Vũ, cho nên muốn mượn cơ hội này, thêu dệt kiếm cớ.”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lãnh Hoài Vũ nhàn nhạt mà nói, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ, nghiền ngẫm một chút rồi đáp lời: “A! Tống Vũ Thiên muốn mượn chuyện tứ hôn Kiều Mạt Nhi để cố ý bức bách Ngũ ca ca, sau đó nắm lấy điểm yếu của hắn. Nếu như Ngũ ca ca vui vẻ tiếp nhận, thì gió êm sóng lặng, bình an vô sự, nhưng hắn đã định liệu người như Ngũ ca, tuyệt đối sẽ không đáp ứng, cho nên chỉ cần Ngũ ca biểu hiện ra một chút thái độ bất mãn hoặc phản kháng, hắn sẽ mượn cơ hội này gây chuyện cố ý định tội hắn, sau đó danh chính ngôn thuận túm lấy một phần tư binh quyền.

Chiêu một hòn đá ném hai chim này của Tống Vũ Thiên, dùng thật sự rất cao minh! Hắn mượn danh nghĩa Đại Tụng có lỗi với Kiều Mạt Nhi, muốn đền bù để tứ hôn, sau đó lại lấy lý do cho đến nay Ngũ ca ca vẫn chưa có chính phi, thay hai người xây cầu dắt mối, bày tỏ ý tốt. Mục đích của hắn, kỳ thật chính là lập sẵn một cái bẫy, chờ mục tiêu tự động nhảy vào!”

Châm chọc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng Tống Ngâm Tuyết khẽ giương lên, vẻ mặt thâm sâu.

Nghe vậy, Lãnh Hoài Vũ bình tĩnh ngoái đầu nhìn nàng, không nói gì. Tựa hồ như không cần nói lời nào, mọi người đã hiểu ý nhau.

“Phong thế nào rồi?” Chuyển đề tài, đi đến bên giường, nhẹ nắm tay Dạ Lâm Phong, Lãnh Hoài Vũ thấp giọng mà nói.

“Không có gì đáng ngại, chính là mất máu quá nhiều, phỏng chừng phải an dưỡng mười ngày nửa tháng mới có thể xuống giường.”Cười khẽ đáp, Tống Ngâm Tuyết cũng tiến lên.

Lúc này, Lãnh Hoài Vũ yên lặng buông tay ra, xoay người về hướng Tống Ngâm Tuyết: “Quận chúa, Lâm Phong là thật tình. Ta chưa từng thấy hắn chấp nhất với một người như vậy, cho nên. . . . . .”

Câu nói kế tiếp, Lãnh Hoài Vũ cũng không tiếp tục nói nữa, hắn biết với đầu óc của Tống Ngâm Tuyết, nhất định biết rõ ý tứ hắn muốn biểu đạt.

Tống Ngâm Tuyết đương nhiên biết rõ hắn muốn nói điều gì, bất quá nàng cũng không tiếp lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ đã hiểu tâm ý của nàng, nên cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ hơi khom người chắp tay, lạnh nhạt rời đi.”Quận chúa, đã sắp rời đi, Hoài Vũ sẽ đi chuẩn bị hết thảy cho quận chúa.”

“Đa tạ Cần vương!” Gật đầu ra hiệu, cũng không đưa tiễn, khi Tống Ngâm Tuyết thấy thân ảnh Lãnh Hoài Vũ biến mất ở cửa sau, nàng nhàn nhạt lên tiếng, nói với người trên giường: “Ngươi đã tỉnh?”

“Ngươi đã tỉnh?”

“Ừ, tỉnh. . . . . .”

Khẽ mở mắt phượng, Lâm Phong nhíu mày, giờ phút này, bởi vì tác động miệng đến vết thương mà hắn cảm thấy hơi đau đớn.

“Ngươi đừng lộn xộn, thân thể như thế này, ngươi tối thiểu cũng phải nằm mười ngày nửa tháng.” Xoay người ngồi xuống đối diện giường, Tống Ngâm Tuyết nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, Lâm Phong kinh ngạc hô ra tiếng: “Mười ngày? Vậy chẳng phải là. . . . . .”

“Ta đi một mình.” Biết rõ hắn muốn nói điều gì, Tống Ngâm Tuyết đáp lời, vô cùng bình tĩnh.

“Tuyết Nhi, ta. . . . . .”

“Lâm Phong, ta biết rõ ý của ngươi, nhưng mà, ta vẫn muốn đi một mình.” Cắt ngang lời hắn, Tống Ngâm Tuyết nhìn thẳng, chậm rãi nói: “Chuyện ngày hôm qua, ta rất cảm tạ ngươi, có lẽ trước đây ta còn chưa rõ tâm ý của ngươi, nhưng hiện tại, ta cũng đã hoàn toàn rõ ràng.”

“Lâm Phong, ngươi yêu thích ta, điểm này, ta không nghi ngờ, nhưng hiện tại ta không có tâm tư đi lo những chuyện này, cho nên cũng không thể đáp lại ngươi. Ngươi cũng không hiểu gì về ta, có lẽ sự yêu mến ngươi dành cho ta, cũng chỉ là vì sau khi biết được gương mặt thật của ta, dưới sự kích thích mãnh liệt mới tạo ra hiệu ứng tương phản, chính là trên thực tế, đáp án cũng không hẳn như vậy.”

” Ngươi đã từng chán ghét ta, không phải vì ta có tiếng xấu, háo sắc thành tánh sao? Bởi vì ngươi thân là Vương gia cao cao tại thượng, ngươi sẽ không cho phép người mình hợp ý, có một thân thể bất trinh. Khi ở trên vách núi, nghe được lời ta nói với Lăng Mị, biết ta cũng không giống như trong truyền thuyết, cho nên ngươi mới thay đổi cách nhìn về ta, nhưng sau đó thì sao, ngươi biết thêm được gì về ta?”

“Bên cạnh ta có Vô Song và Minh Tịnh, thậm chí nghiêm khắc mà nói, còn có một Thượng Quan Huyền Ngọc, ta như thế, ngươi tiếp thụ được sao? Ai, ta không cho rằng người thanh cao kiêu ngạo như ngươi, lại thật sự có thể tiếp nhận tình huống một thê đa phu vô cùng buồn cười châm chọc như thế . . . . . .”

Tống Ngâm Tuyết nói đến đây, thâm ý dừng lại một chút, tiếp đó cũng không tiếp tục nữa, mà chỉ cười nhạt, lẳng lặng nhìn hắn.

Thấy vậy, Lâm Phong không nói lời nào, hắn yên lặng nằm ở trên giường, sắc mặt trắng nhợt, sau khi nghe nàng nói, trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt chậm rãi hiện ra một nụ cười: “Tuyết Nhi, nàng thật sự cho là ta không biết những chuyện này sao? Tuy ta không rõ tại sao bên cạnh nàng lại có Minh Tịnh và Vô Song, có lẽ còn có Thượng Quan Huyền Ngọc, nhưng ta lại tinh tường biết rõ kiếp này người có được Tuyết Nhi, không phải chỉ một mình Lâm Phong ta.”

“Tuyết Nhi, nàng cho rằng ta nói những này mà chưa nghĩ kỹ, bất kể hậu quả tùy tiện tỏ tình với nàng sao? Không, ta không có. Kỳ thật nếu nói là hoàn toàn không chú ý, đó là gạt người, chính là ta không ngại việc đó, so sánh với việc hoàn toàn mất đi nàng, thì nó không có ý nghĩa gì cả, cho nên, ta không thèm để ý, chỉ cần
cuộc đời này có thể ở cùng Tuyết Nhi, những chuyện khác, ta cũng không để ý. . . . . .”

Nằm ở trên giường, dậy không nổi, cũng không nhúc nhích được, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hai mắt người ngọc, Lâm Phong thâm tình mà thổ lộ.

Nghe lời này, Tống Ngâm Tuyết có chút ngoài ý muốn, nàng thật không ngờ Lâm Phong có thể nói như vậy, nàng nói chuyện này ra, vốn là muốn hắn từ bỏ ý định, không ngờ kết quả lại. . . . . .

“Lâm Phong, ngươi hãy dưỡng thương đi a, ta sẽ không mang ngươi đi, hơn nữa, thân thể của ngươi cũng không cho phép.” Không trực tiếp trả lời Lâm Phong, Tống Ngâm Tuyết đứng lên, chắp tay, cúi đầu im lặng.

Thấy vậy, Lâm Phong cũng không cưỡng cầu, lúc nàng rời đi, chỉ nhàn nhạt mở miệng thầm thì: “Kỳ thật, chuyện này cũng không có gì. . . . . .”

. . . . . .

Có câu “Đời người lúc hợp lúc tan”, trong phủ Cần vương Tây thần, từ sau khi Mặc Lương rời đi, sau đó Kiều Mạt Nhi cũng nghênh ngang cùng Phùng Tử Chương trở về, hôm nay, chỉ còn lại Tống Ngâm Tuyết, một người một ngựa, đứng ở cửa lớn Cần vương phủ, nói lời từ biệt.

“Cần vương dừng bước thôi, không cần tiễn nữa.” Xoay người chắp tay, làm lễ nói lời từ biệt.

“Được, quận chúa đi đường chú ý, gặp Niệm Vũ thì chớ quên thay ta gửi lời thăm hỏi.” Thấy vậy cười nhạt, Lãnh Hoài Vũ cũng chắp tay, vẻ mặt lặng yên bình tĩnh.

“Nhất định!” Gật đầu ra hiệu, nhảy lên ngựa, khi Tống Ngâm Tuyết định kéo cương ngựa, một đóa hoa bách hợp trắng noãn được đưa đến trước mặt nàng, tiếp theo, liền nghe thấy tiếng Lãnh Hoài Vũ giải thích: “Quận chúa, Lâm Phong không thể ra tiễn, chỉ bảo ta giao cái này cho quận chúa, hắn còn có một câu, nhờ ta chuyển lại. . . . . .”

Cái gì? Ngồi trên lưng ngựa, Tống Ngâm Tuyết nhếch mày, không nói gì, chỉ mím môi lẳng lặng chờ đợi.

Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ mỉm cười, hắn lui ra phía sau một bước, thần sắc yên lặng, gằn giọng từng chữ từng câu dùng khẩu khí của Lâm Phong nói: “Tống Ngâm Tuyết, có một số việc, Vô Song có thể, Minh Tịnh có thể, Dạ Lâm Phong ta, cũng có thể. . . . . .”

Dạ Lâm Phong ta , cũng có thể?

Một câu như thế, Tống Ngâm Tuyết nghe xong, nhắm mắt lại, trên gương mặt tuyệt mỹ có một tia kinh ngạc, thấy vậy, mặt Lãnh Hoài Vũ giãn ra cười cười, khôi phục khẩu khí của mình, chậm rãi mà nói: “Quận chúa, tin rằng ý tứ của Lâm Phong, quận chúa nhất định có thể hiểu được, cho nên những lời khác, ta cũng không cần nói nhiều nữa, bảo trọng!”

“Bảo trọng!” Giương cương ngựa lên, nàng đã hiểu, bất quá cũng không nhiều lời, chỉ hơi gật đầu, sau một khắc liền phóng ngựa đi.

Sau lưng, Lãnh Hoài Vũ yên lặng nhìn thân ảnh người ngọc rời đi, trong đôi mắt là sự trầm tĩnh, hắn vẫn đứng tại chỗ, thẳng đến cuối cùng bóng dáng nàng chậm rãi nhỏ đi, sau đó, biến mất không thấy gì nữa. . . . . .

. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết giơ roi giục ngựa chạy trên quan đạo, phương hướng của nàng, là biên ngoại nước Đại Tụng. Bất quá đã đi mấy ngày, xem ra cũng sắp đến rồi.

Đường xá ở cổ đại không theo đường thẳng, cho dù là con đường thông giữa các quốc gia, cũng đều cua phải rẽ trái, vòng núi tránh rừng.

Tống Ngâm Tuyết cưỡi ngựa trên đường, đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, sau đó từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng đợi người đằng sau chạy tới.

Trên con đường sau lưng, một thân ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo, gian nan nằm ở trên lưng ngựa, cố hết sức chạy nhanh về phía trước, nhìn dáng vẻ của hắn, nhất định có việc gì vội vàng, bằng không với khả năng cưỡi ngựa vừa nhìn đã biết là tồi tệ vô cùng kia, chắc chắn sẽ không chạy nhanh như yế.

Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nghe tiếng móng ngựa tới gần, lúc con ngựa ở sau sắp tiếp cận mình, tiêu sái rút ây quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy.

Lúc này, trong xóc nảy, người trên lưng ngựa vừa nhìn thấy nàng dừng lại, hắn cũng vô thức ghìm chặt cương ngựa, muốn dừng lại theo.

Chính là bởi vì kỹ thuật của hắn quá tồi, mà lại tốc độ con ngựa lại quá nhanh, cho nên hắn tuột tay, con ngựa lại cất vó, hắn kinh hô một tiếng, sau đó xoay người lăn xuống dưới.

Một thân tro bụi, mặt đầy bụi đất, nam tử ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía thân ảnh vận áo trắng phe phẩy quạt trước mắt, miệng chần chờ nói: “Quận chúa. . . . . .”

“Ứng Thư Ly, ngươi vẫn một mực đi theo ta sao?” Thu hồi cây quạt, Tống Ngâm Tuyết mở mắt ra nhìn Thư Ly ngồi trên mặt đất, mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Thư Ly định há miệng nói, chính là lời nói đến bên miệng, lại chuyển biến: “Ta, ta không hề đi theo nàng, ta chỉ vừa vặn cũng đi đường này, trùng hợp đụng phải mà thôi.”

Không dám nói là mình đi theo nàng, sợ bị cự tuyệt lần nữa, Ứng Thư Ly tùy tiện lấy một cái cớ, đau đớn vỗ vỗ bụi đất, từ trên mặt đất bò lên.

“A, trùng hợp đụng phải sao? Thì ra là như vậy. Vậy thì tiếc quá, ta còn tưởng rằng ngươi đi theo ta, đang nghĩ có nên mời ngươi cùng đi không, bất quá đã như vầy, ta cũng không tiện kỳ kèo nữa, cáo từ.”

Chấp cương một cái, sau khi buông lại một câu nói nghiền ngẫm, nàng nhanh chóng giục ngựa mà đi, không hề để ý tới người sau lưng. Vốn đã vô tâm, chẳng qua là định trêu đùa một phen, bây giờ mục đích đã đạt được, cũng nên đi rồi.

“Quận chúa —— quận chúa ——”

Nhìn thấy người ngọc bỏ đi, Ứng Thư Ly hoảng hốt vội vàng, hắn liều mạng chịu đựng sự đau đớn, luống cuống leo lên ngựa, chật vật cố gắng =chạy tới trước, một lòng truy đuổi người trong lòng của hắn . . . . . .

Lúc này, lại nói đến một đầu khác, khi Ứng Thư Ly cố gắng đuổi theo bóng dáng của Tống Ngâm Tuyết, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt cũng đang ở trên sơn đạo, liều mạng đuổi theo Tiêu Kỳ Nguyệt .

“Kỳ Nguyệt, ngươi dừng lại, ngươi dừng lại đi! Ngươi chạy không thoát đâu!” Cỡi ngựa, dẫn đầu xông lên phía trước, ở sau lưng Tống Vũ Kiệt là một đám thị vệ líu ríu đi theo, lớn tiếng kêu gọi Kỳ Nguyệt.

“Thật không nghĩ tới, tiểu tử này là một kẻ thư sinh văn nhược, công phu cưỡi ngựa cũng không kém cỏi chút nào.”

Khổ sở đuổi theo người thương mãi mà không được, Tống Vũ Kiệt không ngừng nói thầm, kỳ thật hắn nào biết đâu rằng, Kỳ Nguyệt không giống Thư Ly, tuy hắn là một kẻ nho sinh, nhưng hắn cũng có sở khích tràn đầy huyết khí phương cương của đàn ông, mà sở thích của hắn, chính là cưỡi ngựa.

Kỳ Nguyệt cỡi ngựa, có lẽ cũng không phải rất tốt, nhưng so với người bình thường, đã hơn xa, mà thực tế đối phương lại là Tống lão lục ngồi không mà hưởng, thân thể cồng kềnh, sự chênh lệch này quả thực rất rõ ràng.

“Kỳ Nguyệt, ngươi dừng lại, ngươi dừng lại đi!” Nhìn Tiêu Kỳ Nguyệt trước mặt càng chạy càng nhanh, trong bụi đất đã sắp không nhìn thấy bóng dáng của hắn, Tống Vũ Kiệt buồn bực hét lớn.

Lúc này, một phó tướng bên cạnh hắn giục ngựa tới gần nói: “Lục điện hạ, muốn dùng tên bắn hay không?”

“Bắn cái đầu của ngươi a! Nếu ngươi dám thương làm hắn bị thương, ta sẽ hỏi tội cả nhà các ngươi!” Vừa nghe thấy muốn dùng tên bắn, Tống Vũ Kiệt khiển trách ầm ĩ, mặt đầy vẻ giận dữ.

Thấy vậy, phó tướng tủi thân nói: “Lục điện hạ, mạt tướng biết ngài không đành lòng làm tổn thương tới Kỳ Nguyệt công tử, ý của mạt tướng chỉ là dùng tên bắn ngăn ngựa của công tử lại mà thôi.”

“Bắn ngựa? Cái chủ ý này hay đó! Tại sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, Tống lão lục vỗ đùi, hai mắt lập tức phát sáng, ra lệnh chuẩn bị.

“Dạ!” Sau khi nghe vậy, đám thị vệ lĩnh mệnh, giục ngựa nâng cung tiễn lên.

Kỳ Nguyệt kéo cương ngựa, liều mạng chạy trốn, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm trọng, giờ phút này, trong lòng của hắn, ngoại trừ suy nghĩ chạy trốn không muốn để cho Tống Vũ Kiệt bắt được ra, thì không có gì khác.

“Phóng!”

Ra lệnh một tiếng, tên cũng đồng thời rời cung, bay về hướng con ngựa phía trước, lúc này, bởi vì đường đi bị ngăn cản, con ngựa chấn kinh, hí dài một tiếng, chổng vó lên, mang theo người cưỡi ngựa nhảy lên.

“Hô ——” một tiếng thét kinh hãi vang lên, Kỳ Nguyệt không chú ý, nhẹ buông tay, liền từ trên lưng ngựa té xuống, ngã trên mặt đất, trong khoảnh khắc, liền bị đám truy quân vây quanh.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không có bị thương chứ?” Tống Vũ Kiệt thấy người thương ngã sấp xuống, đau lòng vội vàng xuống ngựa chạy đến xem. Chính là vừa thấy hắn đến, Kỳ Nguyệt phẫn nộ vọt đứng lên, trên gương mặt lạnh lùng tuấn tú lộ vẻ tức giận.

“Tống Vũ Kiệt, chẳng lẽ ngươi đã quên mình từng thề cái gì sao!”Mặt lạnh, Kỳ Nguyệt lên tiếng, hai đấm không khỏi nắm chặt lại.

Thấy vậy, Tống lão lục khó xử gãi gãi đầu, do dự nói: “Nguyệt Nguyệt, ta chưa quên a! Chỉ là hôm nay Ngâm Tuyết mất, một mình ngươi cơ khổ đáng thương, ta làm ca ca, cũng không thể trơ mắt mặc kệ a? Cho nên ngươi đừng chạy trốn nữa, ngoan ngoãn theo ta hồi phủ, để ta chiếu cố ngươi.”

“Không cần!”

Nghe Tống Vũ Kiệt ngụy biện, Kỳ Nguyệt lạnh như băng lập tức cự tuyệt, sau đó cước bộ không khỏi chậm rãi lui về phía sau.

Tống Vũ Kiệt chưa từ bỏ ý định, vẫn đang tiếp tục dây dưa, hắn nhíu chặt mày, mặt tràn đầy đau lòng, dùng một loại ngữ điệu như là đang lừa gạt thê thiếp của hắn nói: “Nguyệt Nguyệt, đừng náo loạn nữa, theo ta trở về đi! Ngươi xem ngươi đã lấy nghiên mực đập vỡ đầu ta, cơn tức trong lòng ngươi, cũng nên tiêu tan a?”

Chỉ chỉ miệng vết thương đến nay còn băng bó, Tống Vũ Kiệt vừa tủi hờn vừa đáng thương nói, nghe vậy, Kỳ Nguyệt xấu hổ mà giận dữ, mạnh mẽ hất tay áo lên, “Nằm mơ!”

Không muốn nói nhảm, cũng không muốn bị hắn bắt trở lại, Kỳ Nguyệt xoay người nhanh chóng chạy tới phía trước.

Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt kêu to, vội vàng nhấc chân đuổi theo: “Trở về, ngươi trở lại cho ta!”

Thân thể nhanh chóng tiến lên, bởi vì Kỳ Nguyệt bị thương chạy không nhanh, Tống Vũ Kiệt dùng hết toàn lực đuổi theo hắn, sau đó muốn túm hắn trở về.

Chính là Kỳ Nguyệt không chịu nghe, liều mạng giãy dụa, vì vậy trong lúc hai người lôi lôi kéo kéo, Kỳ Nguyệt xẩy chân một cái, cả người liền quay cuồng rơi xuống sườn núi.

“Kỳ Nguyệt ——”

Vừa thấy như thế, Tống Vũ Kiệt nhanh chóng kêu to, lập tức sai người xuống sườn núi tìm kiếm,”Nhanh! Nhanh tìm Kỳ Nguyệt trở về cho ta! Không muốn thấy thây, chỉ muốn thấy người!”

“Dạ!” Mọi người lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy xuống tìm kiếm, mà bản thân Tống Vũ Kiệt, cũng vội vàng chạy khắp mọi nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện