Trong rừng cây, Tống Vũ Lăng đứng yên, mím môi, hai mắt không khỏi quét khắp mọi nơi.
Truy đuổi đến tận đây, liền mất tung tích của người áo trắng kia, bất quá hắn cũng không cho rằng người vừa rồi có chủ tâm muốn giết hắn, cho nên hắn cũng chỉ lặng im chờ đợi, không tản mát ra sát khí.
“Các hạ có thể hiện thân rồi chứ? Các hạ tốn một phen tâm tư dẫn ta tới đây, chắc hẳn không chỉ muốn cùng ta chơi trốn tìm.” Nhàn nhạt, bình tĩnh, chậm rãi mà nói, sau khi Tống Vũ Lăng nói xong lời này, đơn giản là thu tay lại, nhẹ nhàng chắp sau lưng.
Trong nhất thời, trong rừng cây vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc khi gió thổi qua lá cây, trừ nó ra, liền không còn tiếng động gì nữa.
Một tiếng chim tước kêu, đột nhiên vang lên trong rừng, nương theo tiếng hót, một con thải tước hiếm thấy, vỗ cánh bay cao giữa không trung. Thấy tình cảnh như vậy, Tống Vũ Lăng ngẩng đầu mà nhìn, lúc này, sau lưng hắn, một hồi khí lưu bắt đầu khởi động, ngay sau đó một thân ảnh vận bạch y thanh lệ xuất hiện, nhẹ nhàng phi thân, tập kích về hướng người đang đứng trên mặt đất.
Cảm giác được sau lưng có người, Tống Vũ Lăng nhanh chóng cảnh giác nghiêng thân, phát hiện một chiêu kia cũng không phải quá hung mãnh, sau đó đề khí vận lực, ra tay giao thủ.
Từng chiêu từng thức, một chưởng một quyền thi nhau thi triển, thân ảnh bạch y cười nhẹ, còn Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng, trong khi giao đấu, lại không khỏi hơi nhíu mày.
Người là ai vậy này? Võ công cao đến như thế! Hơn nữa hắn còn chưa dùng hết toàn lực, chỉ là đang tiện tay thử ta? Rốt cuộc hắn làm như thế, là có ý gì?
Tống Vũ Lăng cau mày, giao thủ quyền cước với người vận bạch y cũng không tính là chu toàn.
“Các hạ, rốt cuộc là ai?” Hỏi thăm một câu, hai người đang đối chưởng, đột nhiên phân ra. Sau đó chỉ thấy người mặc bạch y kia đứng yên bất động, mà Tống Vũ Lăng lại bị chưởng lực chấn động đến loạng choạng vài cái, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Dừng thân thể lại, Tống Vũ Lăng càng thêm nghi hoặc, không khỏi lạnh giọng hỏi.
Thấy vậy, người kia khẽ cười, thẳng tắp nhìn nhau, đôi mắt to tinh linh tuyệt mỹ như phóng ra những ý tứ sâu xa không rõ.
“Ngũ ca ca, đã lâu không gặp.” Một lời nói lạnh nhạt…, chậm rãi vang lên. Nghe vậy, thân thể Tống Vũ Lăng mạnh mẽ khẽ giật mình, cố gắng lục lọi trong trí nhớ tìm xuất xứ của những lời này.
Là ai? Là ai đã từng đã từng kêu tên hắn như vậy? Ngũ ca ca? Hắn rốt cuộc là ai. . . . . .
“Ngươi là ai?” Trong nhất thời, hắn nghi hoặc khó hiểu, nhìn thân ảnh tuyệt lệ xuất trần trước mắt, Tống Vũ Lăng mê man. Ngũ ca ca? Trong trí nhớ, hình như chỉ có tiểu cô nương kia đã từng kêu tên hắn như vậy, chính là hôm nay, nàng đã chết rồi, câu Ngũ ca ca này, sẽ không có ai kêu lên nữa. . . . . .
Nhất thời hơi trố mắt, không biết nên làm gì, mà Tống Ngâm Tuyết thấy như thế , trong lòng hiểu được người trước mặt đang rất kinh ngạc, cười cười phẩy phẩy hàng mi cong dày, nghiền ngẫm mà nói: “Thế nào, Ngũ ca ca? Chẳng lẽ huynh đã quên muội nhanh như vậy sao?”
Bàn tay thon dài, nhanh nhẹn nhấc cái khăn che mặt lên, lộ ra khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Có thể nói gương mặt này, là gương mặt tuyệt mỹ nhất mà hắn đã từng gặp, sạch sẽ không có một chút tạp chất, hoàn mỹ không có một tỳ vết nào, thật là xứng với tám chữ khuynh quốc khuynh thành, độc nhất vô nhị.
“Ngươi. . . . . .” Trong nhất thời, Tống Vũ Lăng nói không nên lời, hắn nhìn nàng, cảm thấy có loại cảm giác đã từng quen biết, nhưng cụ thể gặp ở đâu, hắn lại nói không ra.
Tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài chơi đùa cùng hắn khi còn bé, hôm nay nàng đã mất, cho nên người trước mắt này là ai, lại có thể mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy?
“Vẫn nhận không ra sao? Ha ha, không thể tưởng tượng được từ biệt mấy năm, Ngũ ca ca đã đã hoàn toàn quên Ngâm Tuyết rồi. . . . . .”
Thấy Tống Vũ Lăng không nói lời nào, Tống Ngâm Tuyết tự giới thiệu nhắc nhở, nghe vậy, giống như một đạo kinh lôi giáng xuống bình địa, Tống Vũ Lăng khẽ há miệng, khuôn mặt tràn đầy nỗi khiếp sợ và không dám tin, “Chuyện này, chuyện này sao có thể. . . . . .”
“Ngũ ca ca, năm đó dưới cây hoa lê, mỗi người một tay, huynh bảo Ngâm Tuyết không được quên, tại sao hiện tại, huynh lại quên sạch sẽ rồi?”
Nhàn nhạt nhắc lại tình cảnh lúc hai người chia lìa năm đó, ngoéo tay làm chứng, hai người ước định với nhau.
Thấy vậy thân thể Tống Vũ Lăng mạnh mẽ chấn động, sau đó không hề do dự thốt lên: “Muội là Ngâm Tuyết!”
Những lời này, là sự khẳng định kiên quyết đến không thể kiên quyết hơn, bởi vì chuyện năm đó chỉ có hai người bọn họ biết, ngoài ra, sẽ không còn người thứ ba, nói như vậy, người trước mắt này, thật sự là cái kia, cái kia. . . . . .
Tựa hồ có điểm kích động, nhưng nhờ có sự trầm ổn cùng nội liễm nhiều năm lãnh binh chiến đấu, khiến hắn không còn là một người đơn giản vui buồn hiện rõ trên nét mặt, cho nên lúc này, sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, Tống Vũ Lăng chịu đựng cơn xúc động muốn tiến lên, lẳng lặng đứng tại chỗ, chậm rãi hỏi nàng: “Ngâm Tuyết, không phải muội đã rơi xuống vực sao? Tại sao lại. . . . . .”
“Ngũ ca ca, có người muốn muội chết, muội sẽ chết cho hắn xem, nhưng về phần muội có thật sự chết hay không, quyền quyết định, cuối cùng vẫn nằm trên tay muội.”
Một câu trêu chọc giả giả thật thật, hơi có thâm ý nhưng mà cũng đã đúng mực giải thích nguyên do trong chuyện này, tin rằng người thông minh như Tống Vũ Lăng, chắc sẽ không đến nỗi nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng.
Tống Vũ Lăng im lặng suy nghĩ, mắt thoáng nhìn qua tình cảnh hiện tại, liền lập tức hoàn toàn hiểu ra, vì vậy hắn tiến lên, đứng lại trước mặt người ngọc, hai mắt gắt gao đánh giá nàng, miệng thấp giọng nói:“Ngâm Tuyết, thì ra những năm này. . . . . .”
Tựa hồ cũng đã hiểu tường tận những lời đồn đãi nhảm nhí kia, Tống Vũ Lăng còn chưa nói hết thì đã dừng lại, trực tiếp trầm giọng thở dài: “Ngâm Tuyết, muội chịu khổ rồi. . . . . .”
“Không khổ! Chỉ cần trong lòng có động lực, khó khăn bao nhiêu cũng không thấy khổ.” Cười lắc đầu, hiểu được đối phương muốn ám chỉ cái gì, Tống Ngâm Tuyết nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt hiện lên vẻ tán thưởng, Tống Vũ Lăng nhẹ gật đầu theo, lúc này, hắn nhớ tới hành trình lần này, lập tức mở miệng hỏi
: “Ngâm Tuyết, lần này muội tới tìm ta, mục đích là. . . . . .”
“Hổ Phù của huynh!”
“Hổ Phù của ta?” Lông mày, hơi hơi nhăn lại, khi nghe nàng nói vậy, trong lòng Tống Vũ Lăng có chút phòng bị.
“Ngâm Tuyết, ý của muội là ——”
“Ngũ ca ca, ý của muội rất đơn giản, lần này muội đến đây, không có mục đích gì khác, chỉ muốn lấy Hổ Phù trong tay huynh.” Không đợi đối phương nói xong, Tống Ngâm Tuyết lập tức đáp lời, bởi vì nàng biết rõ ý tứ của hắn, cho nên không cần uyển chuyển.
“Ngũ ca ca, Tống Vũ Thiên muốn giết muội, không phải là nhằm vào mảnh Hổ Phù của Nhữ Dương Vương phủ sao, hôm nay hắn lại bắt đầu có kế hoạch mới, muốn dùng cớ tứ hôn Kiều Mạt Nhi để bức huynh phản kháng, sau đó đợi huynh có chút dị động, sẽ mượn cơ hội trị tội huynh.”
Phân tích trắng ra tình thế trước mắt, Tống Ngâm Tuyết đảo mắt nhìn Tống Vũ Lăng, sau đó tiếp tục cười nói: “Ngũ ca ca, Tống Vũ Thiên muốn binh quyền của huynh, huynh tuyệt đối sẽ không cho, cho nên lúc này, muội liền mặt dày mở miệng xin huynh.”
“Ta sẽ không cho nhị ca, nhưng muội làm sao khẳng định ta nhất định sẽ giúp muội?” Bàn bạc việc công, không mang theo một chút tình cảm, nắm chắc binh quyền, đó là chức trách căn bản nhất của một người tướng lãnh, cho nên những lời này, hắn nhất định phải hỏi.
“Ngũ ca ca, kỳ thật huynh không có lựa chọn, ngày mai Tả Tồn Qúy sẽ đến, cái thánh chỉ này, nếu như huynh không tiếp, lập tức bị định tội là kháng chỉ, nhưng nếu như huynh tiếp, không nói đến việc huynh cùng bộ hạ của huynh không chịu được cơn tức này, chính là tình hình gần đây có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng trong lòng muội và huynh đều hiểu được, loại sự tình này, thoát được mồng một, không thoát mười lăm, Tống Vũ Thiên đã muốn binh quyền của huynh, vậy hắn nhất định sẽ trăm phương ngàn kế tìm cớ cho bằng được!”
Mỗi chữ mỗi câu đều trần thuật quan hệ lợi hại trong đó, Tống Ngâm tuyết nhàn nhạt nói, thấy vậy, Tống Vũ Lăng cười khẽ một tiếng, mở miệng nói: “Nói thì nói như thế, nhưng việc này cũng không đại biểu ta nhất định phải giao binh quyền ra? Cùng lắm thì liều một phen cá chết lưới rách thôi.”
“Huynh sẽ không, Ngũ ca ca.” Kiên định, nàng nói ra.
Nghe vậy, Tống Vũ Lăng nhíu mày nói: “A?”
Hắn không biết nàng biết bí mật của hắn, cho nên vẫn cố sống cố chết khăng khăng vặn hỏi, dù cho người kia là người bạn chơi chân thành của hắn khi còn bé, hắn cũng không thể nói cho nàng biết.
Lý giải được cách làm của hắn, Tống Ngâm Tuyết cũng không quanh co , mà trực tiếp cười sáng lạng, đi thẳng vào vấn để: “Ngũ ca ca, cho tới nay, huynh luôn có một chuyện rất quan trọng muốn làm, mà chuyện đó, hôm nay chỉ có muội có thể giúp huynh, cho nên. . . . . .”
“Muội có thể giúp ta?”
“Dạ!”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì. . . . . . Lãnh Hoài Vũ.”
“Rốt cuộc muội muốn nói cái gì?” Đang một hỏi một đáp, nàng đột nhiên ném ra ba chữ “Lãnh Hoài Vũ”, vừa nghe cái tên này, Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng nghiêm túc hơn. Trong ánh mắt nhìn về phía nàng, cũng không chỉ đơn giản là phòng bị.
“Ngâm Tuyết, rốt cuộc muội biết được bao nhiêu?”
“Cái gì muội cũng biết, Ngũ ca ca. Kể cả mục đích của huynh, kể cả thân thế của huynh, còn kể cả cái tên ‘ Lãnh Niệm Vũ ’ của huynh. . . . . .”
“Muội!” Bí mật động trời bị người khác biết được, Tống Vũ Lăng cả kinh trong lòng, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, bình tĩnh nhìn thẳng nàng.
Thấy vậy, nàng cũng không để ý, chỉ cười cười giương mắt lên nói: “Ngũ ca ca, huynh không cần quá kinh ngạc, chỉ cần nhìn ngoại hình không có gì sai biệt của huynh và Lãnh Hoài Vũ, suy luận ra quan hệ giữa các hai người cũng không phải là việc khó, hơn nữa muội tin tưởng lần này Tống Vũ Thiên làm khó dễ, có lẽ hắn cũng đã đoán ra điểm này.”
“Không gạt Ngũ ca ca, huynh yên tâm, dù cho muội biết thân thế Lãnh Niệm Vũ của huynh, muội cũng sẽ không gây bất lợi gì cho huynh, mà trái lại, muội còn giúp huynh.”
“Giúp ta? Ta dựa vào cái gì để tin muội!” Giọng nói có chút lạnh lùng, bởi vì sự tình thật sự liên lụy quá nghiêm trọng, cho nên bất đắc dĩ, hắn nhất định phải cẩn thận.
“Bằng cái này.” Tay, lấy ra miếng bạch ngọc hình nước mắt, chậm rãi đưa đến trước mặt đối phương, thấy vậy, trên gương mặt tuấn tú của Tống Vũ Lăng tràn đầy khiếp sợ, trong ánh mắt mở to cũng tràn ngập sự kinh ngạc.
“Làm sao muội lại? Làm sao có thể. . . . . .” Có chút không dám tin tưởng vươn tay ta nắm lấy khuyên tai ngọc, sau khi liếc sơ liền biết nó là thật, đồng thời Tống Vũ Lăng khẳng định nói: ” Muội đã gặp Hoài Vũ.”
“Muội mới từ Tây thần đến đây.” Giao khuyên tai ngọc cho Tống Vũ Lăng, Tống Ngâm Tuyết than nhỏ: “Ngũ ca ca, bởi vì khối khuyên tai ngọc này, huynh có thể hoàn toàn tin tưởng muội, bởi vì muội từng hứa với Lãnh Hoài Vũ, sau khi đại sự thành công, sẽ làm cho huynh đệ ngươi hai người quen biết nhau một cách quang minh chính đại!”
“Quang minh chính đại quen biết nhau. . . . . .” Đây là tâm nguyện, cũng là mục tiêu nhiều năm, lúc này Tống Vũ Lăng nghe Tống Ngâm Tuyết nhận lời như thế, trong lòng bỗng rung động thật sâu.
“Vâng, đây là lời thề của muội! Muội đã từng nói với Lãnh Hoài Vũ, hôm nay, cũng nói với huynh!”
“Muội chuẩn bị làm như thế nào?”
Nghe người ngọc nói xong, nhìn biểu lộ kiên định và tự tin của nàng, Tống Vũ Lăng không khỏi mở miệng hỏi. Bởi vì chuyện khó như vậy, nếu như lấy thân phận
nữ tử của nàng đi thực hiện mà nói, sợ là rất khó a! Tuy nàng rất thông minh, biết ẩn nhẫn che dấu, tuy nàng cũng rất giảo hoạt, biết diễn trò giả chết, nhưng nói cho cùng, trong xã hội nam tử vi tôn này, chỉ bằng sức lực nho nhỏ của một mình nàng, làm sao thực hiện chuyện còn khó hơn lên trời này?
Tống Vũ Lăng hơi ngơ ngẩn, hình như có chút hoài nghi, Tống Ngâm Tuyết hiểu được tâm tư của hắn, khẽ cười nhạt, mở miệng mà nói:“Ngũ ca ca không tin muội có thực lực này? Ha ha, huynh yên tâm đi! Từ mười tuổi muội đã mưu đồ đến nay, nếu như không hoàn toàn nắm chắc, tuyệt đối sẽ không tùy tiện hành động.”
Cái gì? Mười tuổi! Đây không phải là năm Nhữ Dương hoàng thúc qua đời sao? Chẳng lẽ từ lúc kia, nàng đã. . . . . .
Đáp án dĩ nhiên là khẳng định, nội tâm rung động, Tống Vũ Lăng không nói lời nào, hai mắt chỉ chăm chú nhìn nàng.
“Ngũ ca ca, ngày mai Tả Tồn Qúy sẽ đến tuyên chỉ, đến lúc đó, huynh hãy tạm thời tiếp chỉ trước, chuyện kế tiếp, toàn bộ giao do Ngâm Tuyết làm a.”
“Muội muốn làm như thế nào? Chuyện này, mặc kệ nhìn từ phương diện nào, đều không có đường chuyển biến. Tống Vũ Thiên chỉ dùng Kiều Mạt Nhi để bức bách ta, mà Kiều Mạt Nhi mang xú danh như vậy, nàng ta chỉ ước gì được gả tới đây, cho nên bất luận thế nào, đều không tiện ra tay.”
Giống như sớm đã phân tích tình hình trước mắt, Tống Vũ Lăng khẳng định nói, thấy vậy, nàng nghiền ngẫm cười cười, mở miệng trêu đùa:“Vậy cũng chưa hẳn! Tuy tâm tư Tống Vũ Thiên đã định, nhưng không phải có câu ‘ lòng của nữ nhân, như kim dưới đáy biển ’ sao? Ai có thể cam đoan vị Kiều tỷ tỷ này của chúng ta, nàng sẽ không thay đổi tâm tư nửa đường? Từ Kiều quốc đến biên ngoại Đại Tụng, ở giữa phải đi qua Đại Lương, chính là hai ngày nữa muội cũng muốn đi Đại Lương, cho nên bất luận nói như thế nào, biên ngoại Đại Tụng này, nàng ta sẽ không tới được.”
Tự tin nắm chắc nói với Tống Vũ Lăng, nàng xoay người, đáy mắt tràn đầy thâm ý, lúc này, thấy bộ dạng nàng bày mưu nghĩ kế như vậy, đáy lòng Tống Vũ Lăng chấn động, đồng thời cũng có sự nghi hoặc thật sâu: rốt cuộc là cái gì, làm cho thiếu nữ nhìn có vẻ nhỏ bé, yếu ớt trước mắt này lại có tâm cơ sâu nặng, quyết tâm mạnh như vậy? Rốt cuộc nàng đã trải qua cái gì? Và đã cảm ngộ cái gì? Mới biểu hiện ra sự quật cường chấp nhất như thế?
Tâm tư không ngừng xoay chuyển, Tống Vũ Lăng khẽ nắm tay lại, biết rõ ý nghĩ của hắn, Tống Ngâm Tuyết chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt trầm tĩnh chậm rãi nói: “Ngũ ca ca, huynh đang nghi hoặc vì cái gì muốn muốn đi đến một bước này đúng không? Muội kể cho huynh một câu chuyện xưa nhé, một chuyện xưa không muốn để ai biết, về Đại Tụng tiên đế cùng Nhữ Dương Vương. . . . . .”
“Hai mươi sáu năm trước, khi một vị quốc chủ ở Đại Tụng sắp sửa băng hà, hắn truyền lệnh sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho thứ tử Nhữ Dương Vương Tống Dật Huân của hắn, nhưng lúc bấy giờ gian thần hoành hành, hơn nữa đại hoàng tử Tống Dật Minh dã tâm bừng bừng, cho nên dưới sự thao túng âm thầm, cuối cùng đại hoàng tử Tống Dật Minh trèo lên được đế vị.”
“Chuyện này, mọi người trong triều lúc ấy đều biết, kể cả Nhữ Dương Vương Tống Dật Huân bị đoạt ngôi vị hoàng đế! Bất quá lòng ông vốn cũng không tha thiết ngôi vị hoàng đế lắm, cho nên cũng không thèm để ý.”
“Chính là tuy quân tử vô ý, nhưng tiểu nhân lại cố tình, Tống Dật Minh đoạt được đế vị, bởi vì vốn là danh bất chính, ngôn bất thuận, không chiếm được sự ủng hộ của nguyên lão trong triều lại thêm đệ đệ của hắn trước nay vẫn luôn mạnh hơn hắn, cho nên dưới sự lo sợ, lo lắng đệ đệ không cam lòng, một ngày kia cuối cùng sẽ mưu phản, cho nên liền một mực âm thầm lặng lẽ bắt đầu bố cục mưu hại đệ đệ.”
“Đối với tâm tư cùng âm mưu hãm hại của ca ca mình, ngay từ đầu Nhữ Dương Vương cũng không đặc biệt để trong lòng, chính là cuối cùng có một ngày, khi người ông thương yêu bởi vì bị ông liên lụy mà phải chịu thương tổn, lòng của ông, đã phẫn nộ rồi.”
“Đại Tụng lúc đó, trong triều do Mạc thừa tướng làm chủ, sai đâu đánh đó, dưới gối Mạc thừa tướng không có con trai, chỉ có hai nữ nhi hắn hết mực yêu thương. Tỷ tỷ Mạc Lâm, muội muội Mạc Ngọc, hơn kém nhau không đến một tuổi, đều là mỹ nữ tuyệt sắc kinh động Đại Tụng lúc ấy, mà thứ nữ Mạc Ngọc lại tình đầu ý hợp với Nhữ Dương Vương Tống Dật Huân, hai người đã tính chuyện chung thân đại sự.”
“Bởi vì Tống Dật Minh nhiều lần âm thầm hãm hại thân đệ đệ của mình không thành, liền chuyển mũi dùi, vào một đêm đen, phái vài tên nam tử đến phủ Thừa Tướng, cưỡng hiếp Mạc Ngọc lúc ấy đã có hôn ước với Nhữ Dương Vương.”
“Mạc Ngọc bị làm nhục, toàn thành oanh động, lời đồn đãi châm chọc tuôn ra không dứt, làm cho nàng lúc ấy bị đả kích mạnh gần như muốn chết. Thấy người trong lòng như thế, Nhữ Dương Vương giận dữ phái người đi tra xét, nhưng khi chân tướng máu chảy đầm đìa xuất hiện trước mặt, cảm xúc phẫn nộ tự trách, đã làm cho ông thay đổi!”
“Ông không ham muốn vương vị, kiếp này sẽ không tạo phản, nhưng mà ông cũng không cho phép người bên cạnh mình, phải chịu thương tổn lần nữa! Ông bắt đầu biến thành cường đại, cường đại đến bất luận kẻ nào cũng không thể động đến ông được, tuy trên danh nghĩa ông chỉ là Vương gia Đại Tụng, nhưng thực lực của ông, đã vượt qua người ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia!”
“Tuy thế lực đã xây, nhưng người con gái bởi vì ông mà bị liên quan lụy kia, nàng đã bị thương tổn quá lớn, vĩnh viễn không có cách nào đền bù! Nàng bắt đầu cự tuyệt không muốn nhìn thấy ông, thậm chí muốn hủy hôn, nàng không dám gặp người, cả ngày tránh ở trong phòng, trầm mặc không nói.”
“Nhữ Dương Vương đau lòng, dùng tất cả các biện pháp muốn lay chuyển nàng, chính là Mạc Ngọc một mực tránh né, làm cho ông bó tay vô sách. Lúc này, có một người đứng dậy, nàng dùng hành vi của nàng, cải biến hết thảy tình huống.”
“Mạc Lâm, một nữ tử tỷ muội tình thâm với Nhữ Dương Vương phi, khi nàng biết được hết thảy chân tướng, nàng đã lựa chọn hành vi trả thù cực đoan!”
“Từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng và muội muội của mình đều yêu Nhữ Dương Vương sâu sắc, nhưng khi nàng biết người kia, hắn hợp ý với muội muội của mình, nàng đã hoàn toàn buông tay.”
“Nhìn muội muội mình thương yêu nhất bị hủy cả đời, lòng của nàng, đã phẫn nộ rồi! Nàng dùng thủ đoạn dụ dỗ hoàng đế Tống Dật Minh, làm cho hắn lấy nàng làm phi, tuy nhiên vào một đêm trước đại hôn, nàng chuẩn bị một phương thuốc cỗ truyền có thể mê hoặc nam tử, sau đó dùng danh nghĩa Mạc Ngọc mời Nhữ Dương Vương đến, sau khi hạ thuốc mê làm cho ông chóng mặt, dưới tình huống khiến Nhữ Dương Vương nghĩ lầm mình là Mạc Ngọc, đã xảy ra quan hệ.”
“Sau đó, lúc hai người thanh tỉnh lại, trước khi đi, nàng nói với ông“Tống Dật Huân, ta không phải vì yêu chàng, mà ta muốn báo thù cho Mạc Ngọc. Tống Dật Minh đã có thể phái người dấy bẩn tấm thân xử nữ của muội muội, ta đây liền muốn làm cho hắn nếm thử tư vị phu nhân của mình bị người ta đoạt mất sự trong sạch! Hơn nữa không chỉ như thế, ta còn muốn làm cho hắn nuôi con thay người khác, thậm chí chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác!”
“Mạc Lâm nói được thì làm được, nàng dùng thủ đoạn của nàng, thành công lừa gạt Tống Dật Minh, đêm tân hôn không hề nhận ra nàng thất trinh, hơn nữa còn thuận lợi sinh ra Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền, trở thành phi tử tiên đế Tống Dật Minh sủng ái nhất lúc ấy!”
Tống Ngâm Tuyết nói đến đây, đảo mắt chậm rãi nhìn người bên cạnh, khi nàng chứng kiến Tống Vũ Lăng vẻ mặt khiếp sợ, thần sắc đờ đẫn kinh ngạc thì trầm giọng thì thầm: “Hóa ra Tam ca. . . . . .” Lúc này, nàng mỉm cười kiên định mà nói: “Đúng, huynh ấy là thân ca ca của muội!”
“Thân ca ca? Thì ra là thế! Thì ra là thế. . . . . .” Bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra tất cả, sự kiên định, sự tự tin của nàng, hết thảy đều biến thành rõ ràng vào giây phút thân phận Tống Vũ Huyền được vạch trần.
Lúc này, Tống Ngâm Tuyết nghiêng người, đưa lưng về phía Tống Vũ Lăng, đồng thời lại mở miệng chậm rãi nói: “Ngũ ca ca, huynh cảm thấy mình đã hiểu hất tất cả phải không? Không, kỳ thật chuyện xưa của muội, còn chưa kể hết. . . . . .”
“Mạc Lâm sinh hạ Tam hoàng tử, đã trở thành Lâm quý phi tiên đế sủng ái nhất, mà trong lúc này, được sự hy sinh của tỷ tỷ chấn động cùng thâm tình của Nhữ Dương Vương cảm động, rốt cuộc Mạc Ngọc buông tha sự cố chấp, thử đi ra khỏi bóng tối, kết duyên cùng Nhữ Dương Vương Tống Dật Huân. . . . . .”
” Thế lực Nhữ Dương Vương càng lớn, tiên đế Tống Dật Minh đã trải qua các loại đả kích âm thầm cũng dần dần không dám manh động nữa. Tình cảnh vốn gió êm sóng lặng, bình an vô sự, chính là tự nhiên trong nội cung bởi vì ghen ghét mà tung ra tin đồn Tam hoàng tử cũng không phải là con thân sinh của tiên đế, làm cho Lâm quý phi tự sát, sau đó hết thảy thế cuộc cân bằng, đều tan vỡ.”
“Ái phi chết! Khiến cho tiên đế vô cùng đau lòng Tam hoàng tử, đem tất cả tình yêu thương đều cho hắn! Tuy nhiên chính là bởi vì như thế! Hắn lại không có khả năng truyền ngôi vị hoàng đế cho Tam hoàng tử! Thứ nhất là bởi vì lo lắng Tam hoàng tử trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thứ hai cũng là sợ hãi không có lửa thì sao có khói, chuyện kia chưa hẳn không phải là sự thật. . . . . .”
“Tam hoàng tử vô duyên với ngôi vị hoàng đế, lại lợi cho Tống Vũ Thiên lòng lang dạ thú, sau khi hắn thành công mưu hại đại hoàng tử, dùng thân phận người thừa kế thứ nhất đoạt được vị trí thái tử.”
“Tống Vũ Thiên thượng vị, giết chóc hắc ám bắt đầu, hắn gấp rút tìm cách khiến cha mình bệnh chết, sau đó trăm phương ngàn kế âm thầm hại chết Nhữ Dương Vương, mưu đồ lâu như vậy, chính là vì để một ngày, hắn có thể chân chân chính chính nắm giữ thực quyền cả Đại Tụng, thỏa mãn dục vọng đam mê quyền lực không ngừng bành trướng . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com