“Không được, Ngâm Tuyết! Ta không quay về, ta muốn ở chung một chỗ với muội!” Trong lều, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt gào thét kháng nghị như heo bị chọc tiết, không khỏi hung hăng tàn phá màng nhĩ của những người khác.
“Huynh muốn ở cùng một chỗ với ta?” Nhếch mày, giống như nghiền ngẫm, đôi mắt sáng của Tống Ngâm Tuyết chuyển chuyển, cười nhạt nhìn Tống Vũ Kiệt.
“Đúng vậy a, Nguyệt Nguyệt đi theo muội, ta tự nhiên cũng muốn đi theo muội!” Mạnh mẽ gật đầu, Tống Vũ Kiệt thành thật nói, “Ngâm Tuyết, cả đời ta đây vẫn chưa được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng nào, vừa vặn có đại hội võ lâm lần này, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.”
“Huynh muốn đi võ lâm đại hội?” Nghe Tống lão lục nói vậy, nàng không khỏi cười cười, tiếp đó đảo mắt, chế nhạo trào phúng: “Lục ca ca, ta thấy huynh đang nghĩ một đằng, nói một nẻo a? Đại hội võ lâm này đánh đánh giết giết, huynh làm sao lại thèm để ý? Chỉ sợ thứ huynh chính thức để ý, là ‘ Túc Nguyệt Phường ’ ở Đại Lương a. . . . . .”
“Ha ha, ha ha ha ha. . . . . .” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết nói vậy, Tống lão lục đầu tiên là cười ngây ngô một hồi, sau đó dùng mắt vụng trộm liếc nhìn biểu lộ của Kỳ Nguyệt bên cạnh, tiếp đó ngượng nghịu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Ha ha, quả nhiên người hiểu ta chỉ có Ngâm Tuyết . . . . . .”
Bị mình nói một lời liền đoán trúng, Tống Ngâm Tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ, vì vậy sau khi nhìn sang người trước mặt, nàng liền quay đầu không muốn để ý đến hắn nữa.
Nàng biết Tống lão lục này là thật tâm yêu mến Kỳ Nguyệt, bằng không với tính cách của hắn, làm sao lại cẩn thận nhìn trước ngó sau như vậy? Chính là hắn yêu mến Kỳ Nguyệt, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đi yêu thích người khác, như là Kiều Mạt Nhi lúc trước a, Khiên Ngưu a, chỉ cần là hắn xem vừa mắt, cảm thấy có thể, hắn sẽ nghĩ phương pháp đoạt tới tay.
Biết nàng xem thấu tim đen của mình rồi, Tống lão lục cười cười mở miệng giải thích: “Ai nha, Ngâm Tuyết! Muội đừng nghĩ ta thành như vậy a, ta kỳ thật không có muốn làm gì, chỉ là nghe người ta nói ‘ Túc Nguyệt Phường ’ kia rất nổi bật, cho nên muốn đi thăm thú một tí! Mặc kệ, mặc kệ, dù sao lần này ta nhất định bám theo muội, muội chớ nghĩ tới việc bỏ rơi ta.”
Triển khai thế công vô lại ngang ngược, tựa hồ còn có một chút làm nũng, Tống lão lục bày ra vẻ mặt đáng thương, thiếu điều vẫy vẫy đuôi như chó Nhật nữa thôi.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói gì, sau khi hai mắt quét quanh một vòng, mở miệng chậm rãi nói: “Trở về thu dọn đồ đạc đi, sáng mai chúng ta xuất phát.”
“A!” Vừa nghe lời này, Tống Vũ Kiệt lập tức xoay người đi ra, tâm tình sung sướng vội vàng đi phân phó, mà những người khác ở phía sau hắn, Vô Song, Minh Tịnh, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, sau khi liếc nhìn người ngọc một cái thật sâu, cũng cùng đi ra ngoài.
Đứng tĩnh lặng, nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chậm rãi nhắm mắt lại. Kỳ thật làm sao nàng lại không rõ sự nghi ngờ của bọn hắn ? Chỉ là đại chiến sắp tới, bất kể thế nào, đi Đại Lương Quốc so với ở đây cũng an toàn hơn.
. . . . . .
Đi vào trong trướng, đây là do bộ hạ của Tống Vũ Kiệt dựng, vì không muốn thân phận của mình lộ ra ngoài, hôm nay bọn họ đều bị phái trở về nước.
Đối với một điểm này, Tống Vũ Kiệt coi như cũng hiểu chuyện, nhưng nếu muốn giải thích mấy chữ tỉ mỉ cẩn trọng cho hắn. . . . . . Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, bộ dạng không muốn bình luận gì thêm.
“Tuyết Nhi.”
Vừa mới vừa vào trong, thân thể, liền ngã vào một vòng tay ấm áp, mùi thuốc nhàn nhạt từu người Vô Song tản ra, gắt gao quanh quẩn trên người nàng.
“Vô Song, chàng đã thu dọn xong?” Trở tay ôm lại, cười nhàn nhạt, trong lòng ngọt ngào. Khí tức trên người Vô Song, luôn có thể làm nàng cảm thấy an bình, dù trong đầu đầy suy nghĩ lộn xộn, vẫn có thể bảo trì sự thanh tỉnh.
“Ừ, chúng ta cũng không mang gì nhiều, chỉ có một mình Lục điện hạ là tương đối nhiều.” Cười nhạt hồi tưởng tình cảnh Tống Vũ Kiệt nhờ bọn họ hỗ trợ, nhưng mà không ai thèm để ý tới, Vô Song nhẹ nhàng nói: “Xem ra tiên đế Đại Tụng đem thân phận đứng đầu {ám vệ} giao cho hắn, thật đúng là một lựa chọn sáng suốt! Bởi vì hắn căn bản là không cần tận lực ngụy trang, vẫn có thể diễn vô cùng tốt, không làm cho bất cứ ai hoài nghi.”
Nhớ ngày đó lúc mới biết thân phận đích thực của Tống Vũ Kiệt thì hắn quả thực có chút kinh ngạc nói không nên lời, thực sự ứng với câu”Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu”.
“Ừ, nếu bản tính hắn không như thế, phỏng chừng hắn cũng sẽ không bình yên sống đến hiện tại mà vẫn chưa bị Tống Vũ Thiên phát hiện.” Đáp lời Vô Song, Tống Ngâm Tuyết cười nói. Gần đây nhờ ký ức của Nhữ Dương, nàng cũng có thiện cảm với Tống lão lục hơn.
“Tuyết Nhi, lực lượng {ám vệ} kia, có thật sự quan trọng không?”
“Quan trọng. Bởi vì nó là lực lượng âm thầm tương đương với một phần tư binh lực Đại Tụng, hơn nữa loại lực lượng này, Tống Vũ Thiên hắn nhìn không thấu.”
“Thì ra là thế.” Gật gật đầu, Vô Song lại hỏi: “Tuyết Nhi, Tống Vũ Thiên một mực cố gắng liên lạc với Vân Độc Nhất, có phải là. . . . . .”
“Chàng thả tin tức ra đi, lúc này, cũng có thể cho hắn biết tình huống thực tế rồi.” Đứng thẳng thân thể, rời khỏi vòng tay của Vô Song, mặc dù vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh, nhưng ở sâu trong đôi mắt nàng , lại hiện lên những tia sáng mơ hồ.
“Tuyết nhi nàng là muốn. . . . . .”
“Ừ! Ta chính là muốn hắn tự rối loạn!” Tống Ngâm Tuyết phúc hắc, tính toán mà thong thả nói ra. Thấy vậy, Vô Song không nói gì thêm, chỉ vươn tay nắm lấy tay của nàng, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay.
“Tuyết Nhi, nàng ở đâu?” Lúc này, khi hai người đang nhìn nhau, ngoài trướng vang lên giọng nói của Minh Tịnh.
“Ở đây.” Co tay lại vén rèm lên, người ngọc đi ra, chống lại người một thân hắc y, đôi mắt
sáng rọi như sao đứng ở cửa ra.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ thong dong kia, đôi mắt thâm thúy chỉ cần liếc một cái liền có thể nhiếp hồn người, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt, mở miệng hỏi: “Chuyện gì vậy, Minh Tịnh?”
“Bên ngoài có hai người, một người tên là Trữ Tiêu Băng, một người tên là Dực Tu, nàng có muốn đi qua nhìn một cái hay không?”
“Là bọn hắn. . . . . .” Nhẹ gật đầu, nàng nghe vậy nhấc chân đi ra, mà sau lưng, thân ảnh Vô Song cũng đi ra theo.
“Ngươi là cố ý .” Mắt nhìn Minh Tịnh đang cười thong dong, Vô Song bất mãn nói.
Thấy vậy, Minh Tịnh không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lập lờ nước đôi nói: “Có người tìm đến, ta chỉ truyền lời mà thôi.”
“Đúng lúc như vậy sao?”
“Ừ.” Chống lại ngữ khí hoài nghi của Vô Song, Minh Tịnh tự nhiên trả lời, chính là chỉ có trong lòng hắn mới hiểu được, rốt cuộc sự thật có phải là “Trùng hợp” không? Chuyện này chỉ sợ còn phải do hắn định đoạt.
. . . . . .
“Điện hạ, hết thảy công việc của đại hội võ lâm cơ bản đã bố trí thỏa đáng, hiện tại chỉ đợi người của mọi tầng lớp trong võ lâm đến thôi.” Trong một gian phòng tại hoàng cung Đại Lương, Cầm Tâm ăn mặc kiểu thị nữ hộ vệ cung kính nói với Quân Tử Sở trên chỗ ngồi.
“Biết rồi, ngươi đi xuống đi.” Nhàn nhạt, cơ bản không có biểu lộ gì, sau khi nghe hồi báo, đôi mắt Quân Tử Sở cũng không giơ lên chỉ lạnh lùng phân phó.
Thấy vậy, trong lòng Cầm Tâm hơi lo lắng, chỉ thấy nàng giật giật môi, giãy dụa một lúc, cuối cùng nói ra lời nói bị đè nén đã lâu trong lòng.
“Điện hạ, nô tỳ biết ngài không muốn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế là vì sợ các điện hạ khác cười ngài không có năng lực, chỉ biết phụ thuộc vào sự sủng ái của Thánh Thượng, chính là bản thân điện hạ như thế nào chính ngài rõ ràng nhất, không phải sao? Ngài căn bản không phải là không có năng lực, mà chỉ là khinh thường biểu hiện loại năng lực này ra ngoài. Hôm nay Thánh Thượng giao công việc chuẩn bị đại hội võ lâm lần này cho điện hạ hỗ trợ, là muốn cho điện hạ có cơ hội biểu hiện, chỉ cần chúng ta làm tốt là có thể hãnh diện, cũng để cho các điện hạ khác câm miệng, không dám tùy ý xem nhẹ chúng ta.”
Cầm Tâm bàn tính làm sao để đoạt được vị trí hoàng để, bởi vì nàng thật sự cảm thấy bất mãn với việc Tử Sở cứ cự tuyệt ngôi vị hoàng đế.
Nghe xong lời nàng nói, Tử Sở cũng không biểu hiện gì, hắn chỉ trầm mặc xem sách trên bàn, nhìn vào tờ giấy gì đó, ngưng thần thật lâu.
“Điện hạ!” Không muốn mình lại bị coi như người vô hình, cũng không muốn mọi dụng tâm lương khổ của mình đều bị người khác coi như rác rưởi, Cầm Tâm quyết tâm, gia tăng âm lượng.
Nàng hôm nay đã triệt để hiểu ra, nàng vốn cho rằng Tam điện hạ thích Kiều Mạt Nhi, cho nên nàng một mực đề phòng cô ta, nhưng khi tất cả chân tướng đều vạch trần, nàng mới thình lình phát hiện, hóa ra trong bất tri bất giác, nữ nhân gọi là Tống Ngâm Tuyết kia, đã chậm rãi chui vào lòng của hắn, đến khi nàng phát hiện đã không thể xoay chuyển tình thế, dù đẩy như thế nào cũng đẩy không ra!
“Điện hạ, ngài không cần phải nhìn nữa, nàng ta đã chết rồi, nàng ta không đáng cho ngài trầm mê, cần phải tỉnh lại đi, suy nghĩ đại sự mới đúng a!”
Nhìn bóng hình ngọc thụ lâm phong trước mắt , trên lông mày đẹp mắt lại ngưng đọng nỗi ưu sầu nhàn nhạt, trái tim vừa Cầm Tâm phẫn nộ, vừa không nỡ.
“Đại sự? Đại sự gì? Chẳng lẽ Tam điện hạ của chúng ta cũng sẽ có đại sự cần làm sao? A ~ ta hiểu rồi, không phải là phụ hoàng bất công, đem trách nhiệm tổ chức đại hội võ lâm giao cho ngươi sao? Haiii, cũng phải thôi, cái chuyện đơn giản như vậy, đối với loại người không có năng lực như ngươi mà nói, quả thực cũng phải coi là đại sự!”
Một tiếng chế nhạo vang lên, một nam tử rất vô lễ cũng từ ngoài cửa bước vào, sau đó thẳng tắp đứng lại ở trong phòng, trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc nói.
“Đại điện hạ, tại sao ngài không cho hạ nhân thông báo trước mà đã trực tiếp tiến vào?” Vừa thấy Đại điện hạ Quân Tử Dạ bình thường luôn diễu võ dương oai mà đến, thái độ Cầm Tâm không khỏi kém vô cùng.
“Thông báo? A! Bổn điện hạ muốn vào, còn cần mấy con chó bên ngoài kia sủa hai tiếng sao? Quả thực đáng chê cười!”
Mắt liếc ngang, tướng mạo Quân Tử Dạ coi như cũng xuất chúng liếc xéo thấy Cầm Tâm đứng một bên, liền mê đắm nói: “Tiểu nha đầu, nếu muốn khiến cho bổn điện hạ hứng thú thì phải đổi chiêu lại đi, phải biết rằng bổn điện hạ vốn không thích nữ nhân quá hung hãn . . . . . .”
Cước bộ, từng bước một đi đến hướng Cầm Tâm, sau đó vươn tay muốn sờ mặt của đối phương, thấy vậy, Cầm Tâm kinh hãi, vội vàng lấy tay ngăn cản, đúng lúc này, bàn tay vốn là vuốt ve đột nhiên lại tăng thêm lực đạo, một cái đập nặng nề lập tức hung mãnh bổ về hướng Cầm Tâm, cùng lúc đó, Quân Tử Dạ còn giơ chân đạp một cái thật mạnh.
“Xú nha đầu, sờ ngươi đó là để mắt đến ngươi, cư nhiên còn dám không biết tốt xấu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com