Có lẽ không có quá nhiều lời để nói…, chỉ bao hàm vô hạn tình ý, một câu”Ngâm Tuyết” kia, Tử Sở đã nói ra tâm sự mà lòng hắn chất chứa nhiều tháng qua, tính cả nỗi nhung nhớ cùng thống khổ, chua xót cùng chân thành tha thiết đều biểu hiện ra, khiến mọi người ở đây, đều đau buồn trong lòng. . . . . . . . . . . .
Một hồi hỗn loạn qua đi, hết thảy đều quy về bình tĩnh, mọi người trong Túc Nguyệt Phường đều bỏ đi, chỉ có một mình lão nô Lý Triệu Lương, tiến lên một bước, hành đại lễ với người ngọc đứng phía trước cửa sổ, cúi người thật sâu.
“Quận chúa, lão nô có lễ.”
“Đứng dậy nhanh đi, Lý tổng quản.” Một bả nắm lấy tay Lý Triệu Lương, chậm rãi nâng hắn dậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Lý tổng quản, những ngày này, Ngâm Tuyết khiến tổng quản tủi thân rồi.”
“Không, quận chúa đừng nói như vậy. Có thể làm việc cho quận chúa, đó là phúc khí của cả đời lão nô, không dám nói đến hai chữ‘ tủi thân ’. Nhớ ngày đó khi Vương gia giao phó quận chúa và Vương Phủ, lão nô đã gật đầu đáp ứng, nhất định sẽ tận trung với quận chúa, công tác đến một khắc cuối cùng!”
Lý Triệu Lương nắm tay Tống Ngâm Tuyết thật chặt, tuy hắn biết thế này rất mạo muội, nhưng nhìn đến tiểu quận chúa mà hắn từ nhỏ đã nhìn nàng lớn lên, hôm nay đã biến thành người vững mạnh để người khác có thể dựa vào như thế, hắn vừa kích động vừa cảm thấy vui mừng thay cho Nhữ Dương Vương gia đã mất.
“Lý tổng quản, dù tổng quản có cảm thấy tủi thân hay không, một câu nói kia, Ngâm Tuyết thủy chung vẫn muốn nói.” Trở tay cầm chặt lấy tay Lý Triệu Lương, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn người trước mặt, sau đó vẻ mặt kiên định chậm rãi gật nhẹ đầu.
Nhớ ngày đó lúc nàng mới tới đây, hết thảy cũng còn chưa rõ ràng sáng tỏ, Lý Triệu Lương là người đầu tiên tiếp xúc với nàng, làm cho nàng cảm nhận được sự bất phàm của Nhữ Dương quận chúa.
Đó là một buổi tối nàng xuyên không đến chưa bao lâu, khi đó trong lòng còn đang ưu phiền với tình cảnh gian nan trước mắt, thân ảnh Lý Triệu Lương, lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt của nàng.
Không ý thức được sự dị thường của nàng, chỉ âm thầm giảng giải tình thế trước mắt, an bài mỗi một bước nên đi, ngay lúc đó, mặc dù Tống Ngâm Tuyết không rõ nguyên nhân trong đó, nhưng người thông minh như nàng, làm sao lại không biết bất động thanh sắc mà âm thầm tiếp ứng? Vì vậy tiếp đó liền có một màn đoạt quyền xét nhà kia. . . . . .
Ngay từ đầu, Tống Ngâm Tuyết chỉ dựa theo con đường mà Lý Triệu Lương cùng Tống Nhữ Dương sắt đặt từ trước mà làm việc, mà khi hắn chính thức bắt đầu tiếp nhận Túc Nguyệt Phường, cũng là lúc hắn chuẩn bị cho đại sự, nàng lại khôi phục trí nhớ.
“Quận chúa, tuy lão nô rời xa Đại Tụng, rời xa Nhữ Dương Vương phủ đã sống từ trước tới nay, nhưng lão nô cũng không cảm thấy hối hận, quận chúa tin tưởng lão nô như vậy, đem trọng trách lớn như vậy giao do lão nô, cho nên cho dù muốn lão nô tan xương nát thịt, lão nô cũng không chối từ.”
Lúc trước, khi Lý Triệu Lương phát hiện Tống Vũ Thiên cố ý bắt đầu muốn bắt tay âm thầm ngầm chiếm sản nghiệp Nhữ Dương Vương, hơn nữa còn muốn hạ độc thủ với hắn, người nắm rõ sản nghiệp vương phủ nhiều năm, muốn thừa cơ rối loạn mạch máu kinh tế của Vương Phủ thì Tống Nhữ Dương liền muốn tìm một cái cớ đưa Lý Triệu Lương ra ngoài, sau đó tiện thể di dời tài sản của Nhữ Dương Vương phủ đi. Chỉ có điều ý nghĩ này còn chưa kịp thực hành, nàng đã đi đời nhà ma trong tiếng thét kinh hãi của Khiên Ngưu.
“Lý tổng quản, tổng quản đừng nói như vậy.” Nàng hoàn thành chuyện Tống Nhữ Dương vẫn chưa làm xong, thậm chí nghĩ ra phương pháp bỏ chạy mà lúc ấy nàng ta vẫn chưa thể nghĩ đến, khiến cả kế hoạch chó ngáp phải ruồi này, hoàn thành một cách hoàn hảo.
“Không, quận chúa, đương nhiên lão nô phải nói như vậy! Lúc ấy nếu không có quận chúa cơ linh tài trí, Tống Vũ Thiên làm sao có thể buông tha lão nô, làm sao lại để cho chúng ta có cơ hội từng bước một di dời tài sản đi, làm cho cuối cùng hắn chỉ nhận được một Vương Phủ rỗng không?”
Lý Triệu Lương tán thưởng nhìn nàng, không ngừng gật đầu, như là thay thế Nhữ Dương Vương gia đã mất, vui mừng cảm thụ được tiền đồ của con gái mình ngày hôm nay.
“Quận chúa thật không hổ là kỳ tài trời sinh, quả thực trò giỏi hơn thầy, sóng sau xô sóng trước.”
Những lời này của Lý Triệu Lương, là đang khen mưu tính của Tống Ngâm Tuyết, sau khi bị tống xuất, hắn vốn theo như kế hoạch sớm định ra ở trong núi tu dưỡng một thời gian ngắn, chính là không nghĩ tới không lâu sau, hắn lại được nàng đưa tới nơi này, để cho hắn chưởng quản mặt hàng sản xuất mới của Nhữ Dương Vương phủ.
Túc Nguyệt Phường này, tuy biểu hiện ra nhìn như là một thanh lâu, tuy nhiên nó là chỗ tụ tập luân chuyển những nguồn tài chính dưới cờ Nhữ Dương Vương phủ, tầm quan trọng của nó, đủ để phá vỡ kinh tế của cả Đại Tụng!
“Quận chúa, hôm nay thời cơ đã chín muồi, chúng ta hẳn là nên. . . . . .”
Tiến lên một bước, lời nói trầm thấp, chờ đợi nhiều năm, rốt cuộc lần đầu tiên Lý Triệu Lương không hề cố kỵ mở rộng cửa lòng, trong mắt để lộ ra khát vọng muốn báo thù chân thật.
“Có lẽ cũng nên . . . . . .” Trầm giọng, người ngọc nghe vậy nhẹ giọng nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nàng thâm thúy, đáy mắt để lộ ra một loại sáng rọi không muốn người khác biết.
“Không biết quận chúa muốn làm thế nào?” Rốt cuộc chờ đến giờ khắc này, Lý Triệu Lương lên tiếng hỏi.
Thấy vậy, nàng kín như bưng, khẽ nhếch khóe miệng, trong miệng chậm rãi hộc ra bốn chữ: “Hiệu ứng bươm bướm.”
“Hiệu ứng bươm bướm?” Đây là cái gì? Lý Triệu Lương có chút không rõ nhìn nàng, trên mặt lộ vẻ khó hiểu nghi hoặc.
Thấy vậy, nàng cũng không trực tiếp trả lời, mà khóe miệng giương nhẹ chậm rãi vươn tay ra, thuận tay đè lại một mảnh lá rụng, vuốt ve trong lòng bàn tay, sau đó trầm giọng nói ra: “Chính là ta ở đây vỗ vỗ cánh, liền khiến hắn ở Đại Tụng sóng to gió lớn. . . . . . “
Lời nói hàm chứa sự tự tin quyết tuyệt…, nghe vậy Lý Triệu Lương cảm thán trong lòng, tuy không hiểu được vỗ vỗ cánh và sóng to gió lớn rốt cuộc có quan hệ gì đến nhau? Nhưng hắn tin tưởng người trước mắt, bởi vì trên người nàng, có một loại mị lực, làm cho người ta bất giác muốn tin cậy, muốn dựa vào!
Xoay người, không hỏi nhiều hơn nữa, Lý Triệu Lương chỉ mỉm cười lui ra, không có nói gì thêm. Thấy
vậy, thân ảnh nàng tiến đến gần cửa sổ, trong màn đêm hiện ra vẻ thanh lệ tuyệt trần, trong đôi mắt sáng chói như sao là một mảnh thâm trầm.
Dực Tu đã nói toàn bộ sự tình cho nàng, hôm nay hết thảy tên đã lên dây, chỉ đợi đến ngọn gió Đông* đại hội võ lâm năm ngày sau. . . . .
*Gió Đông: Trong trận Xích Bích, Thục và Ngô hợp quân đánh Ngụy, Gia Cát Lượng muốn dùng hỏa công để đánh Ngụy, quân Ngô không đồng ý vì ngược gió, lửa sẽ thổi về hướng liên quân, Gia Cát Lượng cam đoan sẽ có gió Đông thổi vào lúc giao chiến. Mọi thứ đều sẵn sàng chỉ chờ một cơn gió Đông này.
“Thánh Thượng bớt giận!”
Trên đại điện, Lễ bộ Thị lang Tả Tồn Qúy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dùng tay áo lau giọt mồ hôi trên trán mình, sợ hãi mà u oán kêu lên.
“Thánh Thượng, thần thật sự đã dốc hết lực rồi, chính là Ngũ điện hạ hắn căn bản là không hề có ý bất bình a?
Mặc thần châm ngòi như thế nào, nói đến toạc mồm, hắn vẫn vui tươi hớn hở, còn luôn mồm bảo thần chuyển tạ long ân của Thánh Thượng, làm cho hắn có thể ôm mỹ nhân như thế về nhà!”
Tả Tồn Qúy run run nói, chống lại gương mặt sáng tối bất định của minh hoàng, thân thể không khỏi có chút co rụt lại.
“Thánh Thượng, thần thật sự đã tận lực, thần ——” Tả Tồn Qúy còn muốn nói tiếp cái gì, chính là lúc này, minh hoàng Tống Vũ Thiên không cho phép hắn tiếp tục, trực tiếp nghiêm nghị ngắt lời nói:”Đủ! Ta không muốn nghe lời giải thích vô vị!”
“Thánh Thượng. . . . . .”
Vẻ mặt Tả Tồn Qúy yếu ớt đau khổ, thân thể thiếu chút nữa liền áp vào trên mặt đất, thấy vậy, Tống Vũ Thiên mở to con mắt luôn luôn khép hờ kia, vẻ mặt hung ác nói: “Phế vật, ngươi còn có thể làm được gì? Còn không cút cho ta ——”
“Dạ! Dạ! Thần cút! Thần lập tức cút ngay!” Vừa nghe đến lời này, cảm giác như được đại xá, Tả Tồn Qúy vắt chân lên cổ chạy đến cửa đại điện.
“Đợi một chút!” Lúc này, giọng nói của Tống Vũ Thiên lại vang lên lần nữa, ngay sau đó liền trông thấy một đôi giày màu vàng sáng đi đến trước mặt.
“Tả Tồn Qúy, lần này ngươi có trông thấy lão Lục không?”
“Khải bẩm Thánh Thượng, lần này Lục điện hạ hắn cũng không xuất hiện ở biên ngoại, cho nên thần ——”
“Cút!” Một cước hung hăng đá vào trên người Tả Tồn Qúy, Tống Vũ Thiên không đợi hắn hoàn toàn nói xong đã mạnh mẽ trở mặt.
“Ôi!” Kêu một tiếng thê lương, Tả Tồn Qúy ngã sấp trên mặt đất, trong lòng biết vì hai chuyện này đều không hoàn thành mà khiến cho minh hoàng tức giận, hắn cũng không dám lần chần, trực tiếp chịu đựng đau đớn trên người, nhe răng trợn mắt bụm lấy chỗ đau, khập khiễng đi ra ngoài.
Không thèm nhìn đến thân ảnh chật vật trước mặt , Tống Vũ Thiên khép hờ đôi mắt, trong lòng âm trầm: “Lão Ngũ, không nghĩ tới ngươi rõ ràng lại chịu đáp ứng lấy Kiều Mạt Nhi? Rốt cuộc trong lòng ngươi có mục đích gì. . . . . .”
Ánh mắt biến thành sâu thẳm, một tay Tống Vũ Thiên khẽ nắm lại, lông mày gắt gao nhíu chặt.
Sự dị thường của Lão Ngũ, làm cho hắn có chút nghĩ không thông, mà thân ảnh của lão Lục, lại vẫn chậm chạp không thấy. Trong lòng luôn có một loại cảm giác là lạ, giống như lần trước hắn phát hiện ra lực lượng {ám vệ}, không biết vì cái gì, trong lúc vô hình hắn luôn cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ, hơn nữa sự hiện hữu của bọn họ, vẫn có quan hệ với lão Lục.
Lão Lục? Lão Lục ngu ngốc cả ngày chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi như vậy, hắn sẽ có cái dạng quan hệ gì với {ám vệ} ? Chẳng lẽ hắn. . . . . .
Không, không có khả năng! Cách lão Lục làm người, hắn rất là tinh tường, nhiều năm như vậy, bản tính của hắn cũng không phải một sớm một chiều là có thể ngụy trang diễn kịch ra, cho nên lão Lục hắn, tuyệt đối không thể.
Tống Vũ Thiên kết luận như vậy, mày nhíu sâu lại, những ngày này, tuy hết thảy đều gió êm sóng lặng, chính là hắn luôn cảm giác được khí tức bão tố sắp nổi lên, thậm chí có lúc, hắn còn ngửi được mùi âm mưu.
Rốt cuộc vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì. . . . . .
Tống Vũ Thiên suy ngẫm, nắm tay chậm rãi đập vào trên ghế rồng sau lưng, mà đang lúc này, một thị vệ từ ngoài điện đi vào sau khi hai tay ôm quyền,
chậm rãi đi đến bên người Tống Vũ Thiên, kề vào tai hắn lặng lẽ nói mấy câu.
“Ngươi nói cái gì? Vân Độc Nhất chết rồi!”
Vừa nghe lời mà thị vệ nói…, Tống Vũ Thiên kinh ngạc mạnh mẽ giương mắt, sau đó tại dừng lại mấy giây, vẻ mặt am hiểu nói: “Biết là ai làm không?”
“Thuộc hạ vô năng, trước mắt còn chưa điều tra rõ.” Thị vệ cúi đầu, thân thể cúi xuống.
Thấy vậy, Tống Vũ Thiên nhếch miệng, biểu lộ sáng tối bất định trầm tư một chút, tiếp đó đưa tay lên lắc nhẹ, mở miệng ra hiệu: “Chuyện này ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, về phần nguyên nhân, ngươi hãy toàn lực tra xét.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui!”
Thân ảnh đứng thẳng lĩnh mệnh lui về sau, xoay người bước ra cửa đại điện, nhìn thấy tình cảnh như thế, Tống Vũ Thiên gắt gao nắm tay lại, bộ dạng tức giận không biết trút vào đâu.
Mà lúc này, khi tất cả mọi người vì biểu lộ âm trầm của minh hoàng mà cảm thấy sợ hãi thì trong trong phòng đột nhiên đi ra một thân ảnh màu hồng phấn, cất giọng xinh đẹp mà ngọt ngào kêu nhỏ: “Thiên. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com