Ngồi Hưởng Tám Chồng

Tâm Kế Của Tuyết Nhi


trước sau

“Ngươi! Là các ngươi. . . . . .”

Kiều Mạt Nhi hoa dung thất sắc, sau khi khiếp sợ, nương theo mà đến là cừu hận nồng đậm cùng nỗi căm giận sâu sắc!

Nàng nháy cũng không nháy mắt, đứng thẳng nhìn chằm chằm những người kia, thần sắc hung ác đáng sợ tựa hồ muốn nuốt sống những kẻ trước mặt, không còn bảo trì nửa điểm thong dong bình thản.

“Là các ngươi! Là các ngươi!”

Cước bộ, tiến lên từng bước một, nhìn thẳng về phía trước, Kiều Mạt Nhi nhăn nhó, hàm răng thù hận không khỏi cắn “ken két”.

Không phải ngụy trang, mà là không tự chủ được, khi nhìn thấy mấy người ẩn vào trong đám người kia thì thân thể của nàng, kích động phẫn nộ đến run rẩy!

Một nữ tử, bất luận bản tính nàng ta như thế nào, mặc kệ nàng ta có bỉ ổi không chịu nổi hay không, nhưng đối với những kẻ đã từng xâm phạm nàng, cường bạo thân thể nàng, cả đời nàng cũng sẽ không quên, mặc dù đối phương có hóa thành tro bụi!

Đúng vậy! Kiều Mạt Nhi kích động, đó là bởi vì trong lúc vô tình, nàng đã nhìn mấy tên hạ nhân từng cưỡng hiếp nàng trong phủ Nhữ Dương Vương, mấy kẻ đáng chết khiến cho danh dự nàng ra rác, mất sạch danh vọng.

Chẳng qua là tùy ý nhìn quanh, không nghĩ lại nhìn thấy một màn khiếp sợ như thế, tuy mấy người nàng nhìn thấy trước mắt, cũng không phải đầy đủ hết tám người kia, nhưng chỉ cần có một người trong bọn chúng, lòng nàng đã tràn ngập căm phẫn, lửa giận sôi trào!

Kiều Mạt Nhi chậm rãi tiến lên một bước, thân thể run rẩy, hai mắt phát hung quang, như hai lưỡi kiếm sắc bén, gắt gao đâm vào thân thể của đối phương.

Mấy người kia cũng rõ ràng cảm thấy hận ý của Kiều Mạt Nhi, nhưng bọn họ chỉ khẩn trương sợ hãi nhìn, không có đào tẩu, cũng không có bất kỳ động tác gì.

Trong lúc nhất thờ,i mọi người rất kỳ quái với phản ứng của Kiều Mạt Nhi, cũng không lên tiếng chỉ yên lặng theo dõi, muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì, mà ở phía sau nàng, Tử Sở, Cầm Tâm, Tống lão lục, Trữ Tiêu Băng, còn có Phùng Tử Chương đang nhíu mày, thần sắc đều có chút khó hiểu giương mắt nhìn.

Tống Ngâm Tuyết mây trôi nước chảy nhìn một màn trước mắt này, nhẹ phe phẩy cây quạt, an tĩnh ngồi tại chỗ, thản nhiên cười nhạt không bị ảnh hưởng chút nào, thần sắc tựa hồ như hết thảy mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay nàng.

“ Lễ vật của Tuyết Nhi . . . . . .”

Một câu đầy thâm ý vang lên, đôi mắt sáng như sao của Minh Tịnh, sau khi đảo mắt nhìn người ngọc, trên khuôn mặt tuấn tú thong dong bình tĩnh, chậm rãi xuất hiện một nụ cười vui vẻ.

“Minh Tịnh có ý gì vậy?” Cười khẽ đáp lời Minh Tịnh, ngón tay xinh đẹp trắng nõn, chậm rãi thu hồi quạt xếp, không ngừng vuốt vuốt trong tay.

“Ta rất tò mò ngày đó trên ngọn núi tại biên ngoại, rốt cuộc Tuyết Nhi đã nói gì với bốn tên sơn tặc? Bất quá hôm nay, ta đã hoàn toàn hiểu được. . . . . .”

Giương mắt chậm nhìn bốn gã sơn tặc trà trộn trong đám người, sau khi vuốt cằm, đảo mắt nhìn Kiều Mạt Nhi giờ phút này đang trợn mắt căm hận nhìn mấy kẻ kia, hết thảy quan hệ cùng nguyên do, đều rõ ràng thông suốt vào thời khắc này.

“Tuyết Nhi vĩnh viễn vẫn khó đoán như vậy, phỏng chừng phần đại lễ này của nàng, Kiều Mạt Nhi khó mà nuốt trôi . . . . . .”

Trong lời nói của Minh Tịnh, tràn đầy sự khâm phục và tán thưởng đối với Tống Ngâm Tuyết, trong đó còn có chút nồng đậm quyến luyến, nghe xong lời này, Vô Song, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, trong lòng bọn họ cũng đồng thời cảm động lây, trong sự quyến luyến vô hạn, càng bao hàm một phần đau lòng cùng thương tiếc đối với người yêu.

Tuyết Nhi của bọn hắn, từ lúc nhỏ như vậy đã phải thừa nhận gánh vác hết thảy, loại trưởng thành thống khổ từ kinh nghiệm cùng nghịch cảnh này, quả thực làm trái tim bọn hắn đau đớn như xoắn lại.

Sẽ không để cho nàng chịu bất cứ thương tổn nào nữa, bọn họ âm thầm thề! Minh Tịnh thâm sâu, Vô Song thanh nhã, mà ngay cả Thư Ly phong dật, Kỳ Nguyệt tuấn tú, cũng như thế.

Cảm nhận được tình yêu thương nồng đậm phát ra từ người bên cạnh, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ hơi nhắm mắt lại, vẻ mặt an bình thản nhiên.

Bên này gió trăng vô hạn, mà dưới đài vẫn là sóng to gió lớn, Kiều Mạt Nhi không khống chế được đi về phía trước, căm hận quát: “Là các ngươi! Đúng là các ngươi rồi!”

“Mạt Nhi, nàng làm sao vậy?” Kéo cánh tay của nàng ta lại, Phùng Tử Chương khó hiểu, hắn không muốn Kiều Mạt Nhi lại tiếp tục gây chuyện, chỉ mong trước khi mọi chuyện quá ầm ĩ, có thể mau chóng rời đi.

“Là bọn hắn! Là bọn hắn!”

Giống như bị kích thích, Kiều Mạt Nhi không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này, trong biểu lộ hung ác của nàng, Phùng Tử Chương thấy được sự nghiêm túc.

“Bọn họ? Bọn họ là ai?”

Trầm giọng mà hỏi, rõ ràng không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện gì xảy ra, Phùng Tử Chương cố ý thấp giọng xuống, chính là Kiều Mạt Nhi cũng không hiểu ý, nỗi uất ức đột nhiên bộc phát, cao giọng hét toáng lên, thái độ hung mãnh: “Là bọn hắn! Là bọn hắn từng cưỡng hiếp ta ở phủ Nhữ Dương Vương!”

“Oanh ——” lời vừa nói ra, toàn trường không còn rì rầm xôn xao nữa, mà chấn động lớn tiếng nghị luận, trình độ nghị luận nhiệt liệt, còn ầm ĩ hơn cả sóng thần.

“Ông trời a, mọi người xem! Nữ nhân không biết xấu hổ kia, lại công nhiên nói chuyện xấu xa bỉ ổi như vậy ở trước mặt mọi người, quả thực là đồi phong bại tục tới cực điểm!”

“Đúng! Kéo nàng ta vào lồng heo, để sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục đi!”

“Cái đồ đê tiện không biết xấu hổ này! Cư nhiên còn không biết nhục nhã vạch áo cho người xem lưng? Nếu ta là nàng ta, đã sớm treo cổ rồi, không sống trên đời để mất mặt xấu hổ thêm nữa!”

“Đúng vậy!”

“. . . . . .”

Mọi người không ngừng chửi rủa, phẫn nộ gần như muốn đi lên đánh Kiều Mạt Nhi! Chính là cuối cùng trên đại hội võ lâm thần thánh, ai nấy đều muốn tranh đoạt vị trí minh chủ, nên cũng không muốn vì loại nữ tử như thế mà làm mất thân phận của mình!

Cho nên nguyên một đám vẫn ngồi yên trên chỗ ngồi, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau!

Lỡ miệng khiến nhiều người tức giận như thế, nếu là Tống Ngâm Tuyết, có lẽ còn có cách xử lý ôtn thỏa, nhưng đối với Kiều Mạt Nhi, lại là chuyện khó hơn lên trời, căn bản là nằm mơ.

Phùng Tử Chương thấy tình hình này, hai mắt lập tức khẽ đảo qua mọi người, ngẩng đầu lên, hận không thể kiếm lỗ nào mà chui vào! Tmd coi như là hắn không may! Đưa ai không đưa, lại đi đưa cái thứ ngu ngốc không biết giữ mồm giữ miệng này!

Cảm thấy tức giận lùi xa vài bước, quyết định không để ý tới Kiều Mạt Nhi nữa, dù sao đã mất mặt tới mức này, cũng không sợ mất mặt hơn nữa.

Giận dữ không thôi, muốn rời đi càng xa càng tốt, không ngờ Phùng Tử Chương vừa mới nghĩ đến đây, Kiều Mạt Nhi liền không làm hắn thất vọng tiếp tục hành động.

Thấy mọi người trước mắt đã phỉ nhổ khinh bỉ mình tới cực điểm, Kiều Mạt Nhi cũng không trông nom đến thể diện nữa, đơn giản nhào người tới phía trước.

Nếu không thể phản kháng, thì nàng trút giận cái đã!

Một cỗ căm hận thúc giục nàng chạy về phía trước, không thèm lo lắng, Kiều Mạt Nhi mạnh mẽ túm lấy một người trong số đó đấm đá một hồi!

“Hỗn đản! Vương bát đản! Đi chết đi!”

Quyền đấm cước đá, phát tiết lửa giận trong lòng, Kiều Mạt Nhi không thèm giữ hình tượng, la hét như lên cơn động kinh, thoạt nhìn như một người đàn bà chanh chua khóc lóc om sòm.

“Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!”

Người nọ sợ hãi kêu lên, bị Kiều Mạt Nhi cào xé, hắn liên tục kêu to, kể cả mấy người đứng bên cạnh, tuy bọn họ cũng không bị đánh, nhưng cũng liên tục xin tha tội.

Kỳ thật nhắc tới việc này cũng kỳ quái, rõ ràng là mấy đại nam nhân, tay chân cũng không bị trói, hà tất lại sợ một Kiều Mạt Nhi chân yếu tay mềm? Trước mặt mọi người lại bày ra tư thế cầu xin tha thứ, quả thực mất hết thể diện.

Vô Song lẳng lặng nhìn một màn này, trên gương mặt tuấn nhã là nụ cười mơ hồ, hắn rũ mắt xuống, chống lại người ngọc bình tĩnh ưu nhã, trêu đùa nói: “Ta đang thắc mắc tại sao mấy người kia không phản kháng? Hóa ra là trúng ‘ Nhuyễn gân tán ’ của ta. Tuyết nhi thật đúng là nghịch ngợm, lại cầm thuốc của ta đi chơi khắp nơi. . . . . .”

” Thuốc của Vô Song, không phải vốn là để cho ta chơi sao? Hơn nữa, ta nói muốn tặng lễ vật cho Kiều Mạt Nhi, nếu như không làm cho nàng vui vẻ, làm sao xứng với hai chữ ‘ lễ vật?”

Trong đôi mắt to của Tống Ngâm Tuyết, mơ hồ để lộ ra một tia tinh quái, sau khi nhìn về hướng Kiều Mạt Nhi đang điên cuồng mà đấm đá, liền trêu chọc nói: “Mấy người kia, nói thế nào cũng đã từng cũng phạm lỗi, hôm nay để cho người ta đánh đá trút giận? Cũng là chuyện đương nhiên . . . . . .”

Thần sắc trêu tức, biểu lộ lạnh nhạt, ngón tay nhỏ nhắn của Tống Ngâm Tuyết nhẹ chơi đùa cây quạt, khi có khi không chuyển động.

Ánh mắt Vô Song tràn đầy sủng nịch. Cười cười ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nàng lần nữa, tuy hắn cũng biết là nên giáo huấn những kẻ cưỡng hiếp nữ tử kia một chút, nhưng đối với Kiều Mạt Nhi, hắn cũng không nghĩ Tuyết Nhi sẽ thực sự có lòng tốt như thế. . . . . .

Mọi người há hốc mồm nhìn một màn hành hung trước mắt, sau khi thấy Kiều Mạt Nhi đánh mấy người kia xong, trong lòng mơ hồ giận dữ.

Con người, có đôi khi chính là như vậy, mặc kệ nguyên do sự việc như thế nào, chỉ tin vào những chuyện xảy ra trước mắt! Giống như hiện tại,nếu nói đúng sai, rõ ràng chính là mấy hạ nhân cưỡng hiếp nữ tử kia không đúng, nhưng bởi vì đây là nước nam quyền, ấn tượng của mọi người đối với Kiều Mạt Nhi cũng không tốt, cho nên khi nhìn thấy nàng công nhiên đánh đá nam tử như vậy, trong lòng liền bắt đầu oán nộ.

“Tmd tiện nhân kia, nàng nghĩ mình là ai! Cư nhiên dám dẫm nát tôn nghiêm của nam tử chúng ta dưới chân? Quả thực tội đáng chết vạn lần!”

“Đúng, tội đáng chết vạn lần!”

Lòng người thay đổi, bầu không khí cũng sôi sục lên, bởi vì người đến đại hội võ lâm đa số là nam tử, cho nên trong nhất thời tất cả mọi người đều giơ nắm tay lên cao hò hét.

Tử Sở hơi nhíu mày, thân là chủ quản của đại hội lần này, hắn không thể nhìn thấy tình hình như thế mà còn ngồi xem không thèm để ý tới, vì vậy hắn thấp giọng phân phó Cầm Tâm, bảo nàng bắt tay vào xử lý việc này.

Miệng Tống lão lục há hốc, kinh ngạc đến trợn lồi cả mắt, hắn vừa giơ ngón tay, vừa liên thanh kêu lên: “Mẹ, cọp mẹ!”

May quá, may quá! Ngày đó tại Nhữ Dương Vương phủ thì hắn không có hoàn toàn cưỡng hiếp nàng ta,
bằng không nhìn tình hình hiện tại, phỏng chừng. . . . . . Chứng kiến thủ pháp hành hung rất tàn độc của Kiều Mạt Nhi, Tống lão lục không tự chủ được lấy tay bảo hộ trước đũng quần của mình, sợ hãi giật giật khóe mắt, sau lưng cảm thấy gió lạnh thồi”Vù vù”.

May mà nàng còn không dám đánh hắn, bằng không mấy cước này mà thật sự đá xuống, hắn tàn phế là cái chắc!

Một giọt mồ hôi, từ cái trán chậm rãi chảy xuống, dừng lại một chút trên gương mặt mập ú, cuối cùng “tóc” một tiếng nhỏ rơi xuống trên mặt đất, khiến Trữ Tiêu Băng bên cạnh mãnh liệt trợn trắng mắt, không nói gì xoay người bỏ đi, trở về trong đội ngũ.

“Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng! Chúng tiểu nhân cũng chỉ là bị người ta sai bảo, không phải thật sự có ý muốn cưỡng hiếp ngài!” Quỳ rạp trên mặt đất, mấy tên nam tử vô lực không thể đánh trả, đương nhiên cũng không dám đánh trả kêu la, bởi vì bọn họ biết mình trúng độc, nếu như giờ phút này không ngoan ngoãn nghe lời, kết cục chỉ có một con đường chết.

“Ta biết! Các ngươi là bị tiện nhân Tống Ngâm Tuyết kia chỉ thị! Hừ, tiện nhân chết tiệt, nếu nàng còn sống, ta sớm đã đem nàng ra bầm thây vạn đoạn rồi! Bất quá chỉ tiếc là, hôm nay nàng ta đã chết rồi, cho nên hết thảy mọi chuyện, các ngươi phải tự gánh chịu!”

Dứt lời lại là một cước, hung hăng đá vào hạ thân đối phương, mấy tên hạ nhân đau đớn hét thảm một tiếng. Bất quá nói lại, chết tử tế không bằng còn sống, cho dù hôm nay bọn họ thành thái giám, chung quy cũng còn hơn mất mạng a.

“Không phải, không phải, công chúa ngài lầm rồi! Chúng tôi không phải do quận chúa phái đi ra tay với ngài, chúng tôi là phụng lệnh Mị chủ tử làm cho ngài thân bại danh liệt !”

“Mị chủ tử?”

Tiếng xin tha của mấy người, nói ra chân tướng sự thực, sau khi nghe vậy, Kiều Mạt Nhi sững sờ, sắc mặt do dự, trong đầu mạnh mẽ suy nghĩ về nhân vật “Mị chủ tử”.

“Các ngươi gạt ta!” Dừng chân lại, hung dữ nói, trong ấn tượng, nàng căn bản là không biết có nhân vật “Mị chủ tử” này, cũng không có đắc tội với nàng ta cho nên làm sao nàng ta có thể gọi người đến phủ Nhữ Dương Vương hãm hại nàng? Nhất định là mấy hạ nhân này đang nói láo!

“Không có, không có, tiểu nhân không có nửa câu nói dối, thật sự là Mị chủ tử bắt chúng tôi làm như vậy! Nếu ngài không tin? Không tin chúng tôi có thể phát thề độc, nếu chúng tôi có nửa câu nói dối, thì thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành! Còn có, còn có cả nhà chết hết sạch!”

Sợ lời thề của mình không đủ độc, mấy người lại bỏ thêm một câu cuối cùng, sau khi giơ ba ngón tay nhìn trời thề, khẩn cầu nhìn Kiều Mạt Nhi.

Kiều Mạt Nhi có chút mê mang, loại thề độc này, bình thường không thể tùy ý nói ra, một khi nói ra, liền có có độ tin cậy rất cao, cho nên nàng ta bối rối không biết làm sao.

Nàng vẫn cảm thấy chuyện này là do Tống Ngâm Tuyết làm, bởi vì chỉ có nàng ta có thù oán với nàng, hơn nữa còn xảy ra tại Nhữ Dương Vương phủ, hết thảy bằng cớ đều chỉ hướng nàng ta, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một Mị chủ tử, thực sự làm cho Kiều Mạt Nhi nghĩ không thông.

Điều này có thể sao? Một người mà nàng căn bản không biết, tại sao phải ác độc hại nàng như vậy?

Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của Kiều Mạt Nhi, một người trong mấy người kia ngồi thẳng lên cả gan góp lời, hắn lớn tiếng nói thẳng: “Công chúa, kỳ thật Mị chủ tử đúng là cực kỳ hận ngài! Bởi vì ngài từng dan díu cùng Đại Tụng quốc chủ, mà Mị chủ tử cực kỳ không thích như thế, vì vậy liền muốn trả thù, phá huỷ ngài!”

Mệnh lệnh tuy nặng, nhưng tánh mạng còn cao hơn! Ông trời, xin tha thứ cho tinh thần ăn ngay nói thật của bọn họ giờ phút này!

“Ngươi nói cái gì!”

Vừa nghe đến đó, Kiều Mạt Nhi kinh hãi, hơn nữa không chỉ mình nàng, tin rằng mọi người ở đây, không có một ai, không có một người nào không bị cái tin tức động trời này chấn động.

“Ai, mọi người có nghe hay không? Hóa ra cái đồ đê tiện kia còn tằng tịu với quốc chủ Đại Tụng a! Thật sự là tmd không biết xấu hổ!”

“Không thể tưởng tượng được, thật không nghĩ tới! Hóa ra trong chuyện này còn có ẩn số? Ả công chúa thấp hèn này thật sự là gieo gió gặt bão, đi khắp nơi dụ dỗ nam nhân, suy đồi đến bước này, coi như cũng đáng đời cô ta!”

“Đúng, đúng là đáng đời!”

“Ta vốn còn tưởng rằng chuyện này là do Nhữ Dương quận chúa kia làm, ai ngờ chân tướng là như vậy? Ả công chúa thấp hèn đê tiện này, muốn dụ dỗ nam nhân, lúc này mới rơi xuống cái kết cục như vậy, căn bản là không thể trách người khác!”

“Ai, không đúng? Đại Tụng quốc chủ vì chuyện này mà trị tội Nhữ Dương quận chúa, mới khiến cho nàng ấy nhảy núi bỏ mình, nếu quả thật không phải như vậy, thì chẳng phải là. . . . . .”

Mọi người lúc này đã không còn e dè, lớn tiếng thảo luận , giờ khắc này, bọn họ ngươi một câu ta một câu, ngay sau đó lại đưa đến một vấn đề nghi hoặc khắc.

Tống Ngâm Tuyết cười nhạt nhìn biến hóa trên trận, thần sắc tự nhiên, khiến nàng vĩnh viễn luôn mỹ lệ, tuyệt trần như vậy.

A, vốn tưởng rằng Tống Vũ Thiên chẳng qua là lợi dụng Kiều Mạt Nhi để lấy cớ thanh lý nàng, không nghĩ tới lúc hắn thanh lý, vẫn không quên chấm mút một phen.

Trong mắt ẩn giấu sự vui vẻ, hết thảy đều diễn ra theo sự khống chế của nàng. Tiếp theo, nàng muốn Tống Vũ Thiên chân chính bạo lộ gương mặt thật trước mọi người trong thiên hạ.

Kiều Mạt Nhi nhíu chặt mày, bối rối chần chờ, mím môi không nói lời nào, kỳ thật trong lòng, nàng vẫn có chút không tin.

“Các ngươi nói bậy, chuyện này căn bản là không có khả năng! Một nữ nhân nho nhỏ, làm sao có thể một tay che trời làm ra loại sự tình này!”

Kiều Mạt Nhi giận dữ mắng mỏ, thấy vậy, mấy người vẻ mặt khó xử, thống khổ nói: “Công chúa, tại sao ngài vẫn không rõ? Sở dĩ Mị chủ Tử dám để cho chúng tôi làm như vậy, tự nhiên là đã được Đại Tụng quốc chủ cho phép! Bằng không ngài cho rằng bằng mấy người chúng tôi, có thể làm ra chuyện lớn như vậy, sau đó còn có thể toàn thân trở ra sao?!”

Lời nói, tựa hồ đã nói đến trọng điểm, nghe mấy người kia nói toạc hết ra, Kiều Mạt Nhi vẻ mặt khiếp sợ, lắc đầu thất thanh nói: “Không! Không thể như vậy . . . . . .”

“Đó là sự thật, công chúa! Đại Tụng quốc chủ sớm đã ngấp nghé thế lực của Nhữ Dương quận chúa, muốn diệt trừ cho thống khoái, cho nên mới phái mấy người chúng tôi giả làm gia đinh ở trong phủ Nhữ Dương Vương tùy cơ ứng biến, từ đó tìm cơ hội, gây nên họa này. . . . . .”

Lời nói không còn tiếp tục nữa, ánh mắt bọn họ không khỏi liếc về một phía.

Thật là không may! Vốn đã an toàn từ Đại Tụng chạy tới Đại Lương, vốn tưởng rằng từ nay về sau không còn tiếp tục sầu lo, chính là ai ngờ đến nửa đường lại xuất hiên bốn tên sơn tặc, bắt bọn họ dẫn trước mặt một công tử bạch y, cho bọn hắn uống độc dược, muốn bọn họ nói ra chuyện này trước mặt mọi người vào ngày diễn ra đại hội võ lâm.

“Ngươi gạt người, không phải là như thế!” Thần sắc kích động, không thể tin đây là sự thật, Kiều Mạt Nhi cố chấp cãi lại. Không phải Tống Vũ Thiên, không phải Tống Vũ Thiên, Tống Ngâm Tuyết. Nhất định là Tống Ngâm Tuyết.

” Nếu công chúa không tin, như thế này đi, Mị chủ tử sắp đến đây, ngài có thể tự mình hỏi nàng ấy.” Mấy người này cũng hết cách, nói thẳng ra những lời này, thị phi đúng sai, toàn bộ để cho Kiều Mạt Nhi làm chủ.

Kỳ thật bản thân bọn họ cũng không biết Lăng Mị sẽ đến, chỉ có điều bạch y công tử đã nói như vậy, vậy bọn họ liền theo đó mà nói thôi.

Vì vậy mấy tên hạ nhận thành ý đến không thể thành ý hơn, lập tức phàm là người hiểu được lí lẽ, trong lòng đại khái đã hiểu ra mọi chuyện.

“Ông trời của ta, hóa ra Đại Tụng quốc chủ đúng là người như vậy? Nhữ Dương quận chúa thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chết uổng mạng.”

“Đúng vậy a, cẩu hoàng đế Đại Tụng thật không phải là người, thậm chí ngay cả đường muội của mình cũng ra tay hãm hại? Lại còn giấu diếm chân tướng, lừa đời lấy tiếng, quả thực làm cho người giận sôi!”

“Đúng là cẩu hoàng đế!”

“. . . . . .”

Mọi người mở miệng mắng, trong thái độ mang theo sự phẫn nộ vô bờ, thấy vậy, người ngọc nhẹ phe phẩy cây quạt, mỉm cười: Nhị ca ca, cơn ác mộng của ngươi, sẽ bắt đầu từ hôm nay. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện