Ngồi Hưởng Tám Chồng

Ngươi Muốn Cái Gì?


trước sau

Vân Thủy sơn trang ngày thứ hai, bởi vì Tống Ngâm Tuyết được tôn làm minh chủ võ lâm, cho nên tạm thời còn cần ở lại đây mấy ngày, tiến hành giao phó công việc của Minh Chủ.

Các nhân sĩ võ lâm sau khi biểu lộ lòng trung đều lục tục dẫn người trở về, đối với việc sau này muốn bọn hắn làm gì, Tống Ngâm Tuyết chỉ cười cười, cũng không nói quá nhiều.

Thân phận mình hôm nay đã vạch trần, hết thảy đã thông cáo cho thiên hạ, khi mọi sự đã sẵn sàng, ngọn gió Đông này, tựa hồ cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Tống Ngâm Tuyết trầm ngâm, đứng gần cửa sổ trông về phong cảnh phía xa, lúc này, cửa phòng bị”Chi” một tiếng đẩy ra.

“Sư tỷ.”

“Tiêu Băng a, có chuyện gì sao?” Xoay người, nhìn người tới, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng.

“Sư tỷ, bốn gã sơn tặc giúp tỷ bắt mấy tên cưỡng gian Kiều Mạt Nhi người đã đi rồi, muốn muội nhắn với tỷ một tiếng. Bọn họ nói bọn họ thoát ly giang hồ đã lâu, trở về lần nữa có chút không quen, không bằng làm sơn tặc thoải mái tự tại hơn. Bất quá bọn hắn bảo tỷ yên tâm, từ nay về sau cho dù bọn họ làm sơn tặc, cũng chỉ làm sơn tặc cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng không làm những chuyện phạm pháp kia nữa.”

Tiến lên một bước, Tiêu Băng đi đến bên cạnh Tống Ngâm Tuyết, cùng nàng sóng vai mà đứng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối mùa thu, không khí đã rất lạnh, vào thời khắc vạn vật sắp khô tàn này, khắp nơi không khỏi bị nhiễm lên một tầng tiêu điều.

“Ừ, ta biết rồi.” Gật gật đầu, Tống Ngâm Tuyết đảo mắt nhìn ra ngoài, thần sắc yên lặng.

“Sư tỷ.”

Mở to miệng, Trữ Tiêu Băng hình như muốn nói gì đó, nhưng nàng chỉ hô một tiếng, liền do dự là không thốt thêm lời nào.

Kỳ thật từ lúc nàng vừa vào cửa, Tống Ngâm Tuyết đã phát hiện hôm nay cô gái nhỏ này có chút không giống với thường ngày, sau đó khi nàng nhìn thấy đôi mắt hồng hồng, hơi sưng thì nàng đã hiểu ra tất cả.

“Tiêu Băng muốn đi sao?”

“A? Ừ. . . . . .”

Tựa hồ như bị người ta nói trúng tâm sự, Trữ Tiêu Băng hơi kinh ngạc một chút, tiếp đó gật gật đầu, thừa nhận lời của đối phương.

“Sư tỷ, tối hôm qua muội mơ thấy Lục béo ị, cho nên muội. . . . . .”

” Muội muốn đi tìm Ngũ ca ca đúng không?” Không đợi Trữ Tiêu Băng nói xong, Tống Ngâm Tuyết tiếp lời, trên gương mặt tuyệt mỹ, có một tia lạnh nhạt.

“Ừ, muội muốn đi tìm hắn.” Quay đầu, hai mắt gắt gao khóa trên mặt Ngâm Tuyết, biểu lộ Trữ Tiêu Băng có chút cay đắng.

“Sư tỷ, có một câu Lục béo ị nói rất đúng,‘ yêu là phải đi tranh thủ ’! Muội thích Tống Vũ Lăng, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã thích rồi. Hắn khi đó, chỉ một thân một mình ở trong bầy sói giải cứu muội, hình ảnh đó thật sự là cực kỳ chấn động lòng người. Cả đời muội cũng sẽ không quên lúc hắn đưa tay cho muội, bình tĩnh nói với muội‘ cô nương, đừng sợ ’, trong lòng muội rung động kịch liệt biết bao? Từ lúc đó, muội liền nhận định hắn là nam tử mà cả đời này Trữ Tiêu Băng muốn gả.”

“Muội một mực đi theo hắn, về sau mới biết được hắn là Chiến thần Đại Tụng Tống Vũ Lăng, mặc dù Đại Tụng và Đông Bình quan hệ cũng không tốt, thường có xung đột biên giới, nhưng muội cũng không hề hối hận một lòng yêu thương hắn.”

“Tên heo ngốc kia luôn đối xử ôn hoà với muội, muội theo đuổi hắn đã nhiều năm, toàn bộ mọi người trong doanh đều biết muội, nhưng hắn vẫn không chịu nhìn muội. Từ lúc đầu, khi tất cả mọi người còn bài xích thân phận nữ nhi thừa tướng nước Đông Bình của muội, đến về sau, mọi người đều rất nhiệt tình tiếp nhận muội thì cái tên đầu heo này vẫn khăng khăng giữ thái độ như lúc trước! Nhưng không sao, muội yêu tên đầu heo kia, cho dù hắn lạnh lùng với muội, nhưng muội vẫn yêu hắn.”

Trữ Tiêu Băng nói đến tình yêu của mình, ánh mắt không khỏi lấp lánh, nàng chậm rãi kéo tay Tống Ngâm Tuyết, gắt gao giữ trong lòng bàn tay, “Sư tỷ, muội nghe Lục béo ị, trở về tranh thủ tình yêu của mình, cho nên, muội phải rời đi.”

“Đi thôi, tỷ chờ uống rượu mừng của hai ngươi.” Trở tay cầm tay của Trữ Tiêu Băng, Tống Ngâm Tuyết cười nhẹ nhàng.

Thấy vậy, Trữ Tiêu Băng mân mê miệng, giống như bất mãn nói: “Uống rượu mừng của muội á, vậy sư tỷ thì sao?”

“Ta?”

“Đúng vậy a, sư tỷ, muội cũng muốn uống rượu mừng của tỷ.” Nhẹ gật đầu, trong mắt mơ hồ có thâm ý, Trữ Tiêu Băng xoay người, nhẹ nhàng nói, “Sư tỷ, bên cạnh tỷ có nhiều nam nhân tốt như vậy, tỷ cần phải nắm thật chắc a.”

“Mặc dù trong xã hội này, một thê đa phu sẽ bị thế tục dị nghị, nhưng nếu như gặp gỡ tình yêu đích thực, thì khó khăn gì cũng không quan trọng. Sư tỷ là kỳ nữ trong thế gian, phải có một cuộc đời khác lạ, mấy người bọn hắn, đều là người từng cùng tỷ trải qua hoạn nạn, đối diện sinh tử, đáng giá để tỷ mở rộng cửa lòng tiếp nhận bọn họ.”

“Mở rộng cửa lòng?” Những lời này, tựa hồ đêm hôm qua Vô Song đã từng nói với nàng.

“Đúng, mở rộng cửa lòng! Sư tỷ cái gì cũng tốt, chính là đối với việc tình cảm lại tương đối lề mề, tỷ nhìn muội này, chỉ cần trong lòng yêu mến, thì phải cố gắng theo đuổi, nhưng tỷ thì sao? Rõ ràng trong lòng có bọn họ, nhưng lại không chịu chính thức biểu lộ ra.”

Trữ Tiêu Băng nói đến đây, cảm thấy hơi tức giận, nàng buồn bực hai tay chống nạnh, cái quai hàm tức giận phình lên.

“Trong lòng của ta có bọn họ. . . . . .”

Tống Ngâm Tuyết hơi chần chờ, trầm giọng lập lại những lời này, thấy vậy, Trữ Tiêu Băng lập tức buông hai tay nói: “Sư tỷ, tỷ đúng là ‘ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường ’ ! Tỷ suy nghĩ một chút đi, nếu như không phải trong lòng tỷ có bọn họ, làm sao lại ba lần bốn lượt cùng bọn họ dây dưa không rõ, lại nguyện ý để cho bọn họ đi theo tỷ? Mấy người bọn hắn, nếu như tỷ thật sự không muốn, thật sự không thích gặp, thì lúc ấy cũng không cần hiện thân trước mặt bọn hắn, chính là trời cao đã xếp đặt cho mọi người gặp gỡ, còn an bài mọi người ở cùng một chỗ, vậy tỷ cũng nên dũng cảm đi đến tiếp nhận a.”

“Ta biết sư tỷ có đại sự cần hoàn thành, nhưng dù cho làm đại sự, cũng không có nghĩa là không thể động tình a? Chỉ có tình trường chiến trường hai bên đều vẹn toàn, đại sự của sư tỷ mới có thể chính thức làm tốt được!”

Trữ Tiêu Băng nặng nề gật đầu một cái, luôn miện nói một đống”học thuyết xằng bậy ngụy biện “, nhưng mỗi một câu, đều nói trúng tim đen của Tống Ngâm Tuyết. Chẳng lẽ thật sự là như vầy sao? Thật sự là tình trường chiến trường hai bên đều vẹn toàn, mở rộng cửa lòng hoàn toàn tiếp nhận bọn họ sao?

Thấy Tống Ngâm Tuyết hơi do dự, Trữ Tiêu Băng cười xấu xa, nàng tiến lên một bước, giương đôi mắt vô cùng sáng lạng nói: “Sư tỷ,‘ Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ’ a, tỷ ngay cả mấy nam nhân sau lưng mà còn chưa giải quyết ổn thỏa, làm sao đấu lại Tống Vũ Thiên kia? Vẫn là nghe lời muội, sớm cho bọn hắn một cái danh phận, sau đó mọi người đều vui vẻ nhất trí đối ngoại, như vậy tỷ vui vẻ, bọn họ cũng vui vẻ.”

Rung đùi đắc ý, Tiêu Băng bắt đầu phát huy vai trò thuyết khách, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, tựa hồ trong lòng, đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Sư tỷ, trước khi lâm chung Lục béo ị nhờ tỷ chiếu cố Kỳ Nguyệt, mà bây giờ muội cũng sắp phải đi, tỷ có thể giúp muội cẩn thận chiếu cố biểu ca được không?”

“Muội thấy, kỳ thật biểu ca hắn rất khổ sở. Hắn không có võ công tốt như người khác, cũng không có gia thế hùng mạnh như những người khác, hắn không hiểu phong tình, cả ngày chỉ biết làm bạn với đàn, nhưng tình yêu của hắn dành cho tỷ, tuyệt đối không thua kém bất cứ ai. Có lẽ là biểu huynh muội nên hiểu nhau, muội có thể hiểu được tâm tình của hắn mỗi lần hắn nhìn thấy tỷ… Muốn nói lại thôi, muốn đến gần rồi lại sợ bị cự tuyệt, thật là làm cho người ta đau lòng.”

“Biểu ca nói tiếng đàn của hắn, sư tỷ có thể nghe hiểu, cho nên mỗi ngày hắn sẽ ở ngoài phòng của tỷ khảy một bản, nương theo tiếng đàn thổ lộ tâm sự với tỷ, hi vọng có một ngày tỷ có thể tha thứ cho hắn, hơn nữa còn tiếp nhận hắn.”

Trữ Tiêu Băng chân thành nói chuyện vì Thư Ly, trong đầu hiện lên thần sắc thống khổ của hắn, mặt không khỏi nghiêm túc, “Sư tỷ, nể tình chúng ta quen biết từ nhỏ, tỷ coi như cho mình một cơ hội, cũng cho biểu ca một cơ hội, thử đi lắng nghe tiếng lòng của hắn a. Hôm nay, hắn thật sự đã rất hối lỗi rồi, Tiêu Băng không đành lòng nhìn hắn cứ tiếp tục sống như vậy.”

Nắm thật chặt tay nàng lần nữa, biểu lộ Trữ Tiêu Băng vô cùng chân thành tha thiết, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói: “Ừ, ta nhớ rồi.”

“Ha ha, sư tỷ thật tốt! Đúng rồi sư tỷ, nếu tỷ thật sự làm như vậy, muội sẽ được uống biết bao nhiêu lần rượu mừng a? Buôn bán có lời, buôn bán có lời rồi!”

Cao hứng bừng bừng giơ hai tay lên cao, Tiêu Băng tươi cười, lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới một việc, vì vậy một tay gõ đầu, vẻ mặt giật mình.

“Đúng rồi sư tỷ, muội đã đem chuyện của tỷ viết thư cho phụ thân, phụ thân nói từ khi Tống Vũ Thiên cầm quyền, quan hệ của Đông Bình cùng Đại Tụng luôn bất hòa, hôm nay nếu như tỷ khởi sự, phụ thân nhất định sẽ nói giúp tỷ trước mặt Thánh Thượng, lý do thứ nhất là suy nghĩ vì ích lợi quốc gia, thứ hai chính là hi vọng tỷ cùng Thư Ly biểu ca. . . . . .”

Nhếch mày trợn mắt, Trữ Tiêu Băng cười mờ ám như kẻ trộm, khiến Tống Ngâm Tuyết cười yếu ớt một hồi, “Tốt lắm, những chuyện muội nói tỷ cũng có biết, nếu cần, tỷ sẽ viết thư cho muội.”

“Ừ, được!”

Nhẹ gật đầu, thu nụ cười lại, tiến lên gắt gao ôm nhau, trong lời nói của Trữ Tiêu Băng tràn đầy sự không muốn, “Sư tỷ, muội phải đi, tỷ nhớ bảo trọng.”

“Được, tỷ tiễn muội.”

“Ừ!”

Thân ảnh hai người, chậm rãi đi ra cửa phòng, xuất hiện ở cửa sau Vân Thủy sơn trang, một người đi xa, một người ở lại. . . . . .

Đưa Trữ Tiêu Băng đi rồi, Tống Ngâm Tuyết tùy ý đi dạo trong sơn trang một vòng, trong đầu cứ suy nghĩ mai về nhưng lời nói mới vừa rồi.

Nàng thật sự nên tiếp nhận bọn họ sao? Tuy ngày hôm qua nàng đã đáp ứng Vô Song rồi, nhưng trên thực tế trong đáy lòng nàng, còn có một tia do dự, chính là hôm nay nghe xong lời mà Tiêu Băng nói…, nàng lại chính thức dao động.

Chẳng lẽ nàng thật sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thấy không rõ lòng mình sao? Ai.

Trầm giọng thở dài, ngẩng đầu lên, có lẽ là vì Tống Vũ Kiệt chết đi đã dẫn dắt rất nhiều người, khiến cho tất cả tình cảm cũng bắt đầu hiện rõ, chờ được giải quyết.

Giật giật môi, Tống Ngâm Tuyết xoay người đi ra ngoài, lúc này, đối diện với Tử Sở từ trước mặt đi tới bên này.

“Tuyết Nhi.”

Hơi khựng lại, Tử Sở khẽ gọi một tiếng, sau đó nhấc bước tiến lên trước, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

“Tuyết Nhi, ngày hôm qua ta đã nói chuyện Quân Tử Dạ gây chuyện cho phụ hoàng, hôm nay phụ hoàng đã tiến hành xử phạt bọn họ, giam cầm trong phủ một năm, trong lúc đó không được tiếp kiến ai, cũng không được ra ngoài.”

“Giam cầm một năm?” Nghe Tử Sở nói xong…, Tống Ngâm Tuyết hơi giật mình, dù sao Quân Tử Dạ cũng là một hoàng tử, chỉ bởi vì ưa gây chuyện mà nhốt hắn trong phủ một năm, không được có bất kỳ tiếp xúc cùng liên lạc gì với bên ngoài, loại trừng phạt ngồi tù biến tướng này, hình như hơi nặng. Bất quá nói lại, ai bảo bọn họ đã từng đắc tội với nàng? Cho nên hiện tại cho dù thấy nặng, nàng cũng im lặng không nói gì.

“Ừ, một năm.”

Đáp lời Ngâm Tuyết, Tử Sở xoay người đi tới sóng vai cùng nàng, sau đó cùng nhau đi từ từ, miệng tiếp tục nói: “Lần này phụ hoàng phi thường tức giận, cảm thấy bình thường quá mức dung túng hắn, cho nên quyết định mượn cơ hội này để lập uy.”

“Tử Sở, phụ hoàng chàng tựa hồ đặc biệt thiên vị chàng, cư nhiên chưa thoái vị cũng đã đem ngọc phù thống lĩnh binh lực cả Đại Lương giao cho chàng, xem ra ngôi hoàng đế này, nhất định là của chàng rồi.” Nghe Quân Tử Sở nói xong…, Ngâm Tuyết cười cười nói.

Chính là vừa nghe vậy, Tử Sở dừng bước, hai tay của hắn nâng hai vai nàng lên, xoay mặt nàng lại đối diện với mình, sau đó vẻ mặt sâu nặng mở miệng nói: “Tuyết Nhi, ta không cần ngôi vị hoàng đế, ta chỉ muốn nàng.”

Đôi mắt trợn to, nghe Tử Sở nói vậy, Tống Ngâm Tuyết không khỏi sửng sốt một chút. Hắn, hắn nói cái gì? Hắn muốn vứt bỏ ngôi vị hoàng đế?

Biết thần thái trong mắt người ngọc tượng trưng cho ý gì, hai tay Tử Sở mạnh mẽ lôi một cái, gắt gao nhét người ngọc vào trong ngực. Ôm
được người trong lòng, Tử Sở kích động nhắm mắt lại, chân tình thắm thiết nói: “Tuyết Nhi, đừng hoài nghi, ta không có nói bậy, ta không cần ngôi vị hoàng đế, ta chỉ muốn nàng!”

“Tuyết Nhi, nàng biết không, khi ta gặp nàng lần nữa, ta kích động đến cỡ nào a? Ta vốn nghĩ rằng nàng đã chết, giống như mất hồn lạc phách, ta nghĩ loại tâm tình này, mấy người bọn hắn cũng có kinh nghiệm giống vậy. Ta không muốn nói trong lòng ta đã lo lắng cho nàng như thế nào, ta chỉ muốn nói cho nàng biết một chuyện: nếu như nàng còn sống, ta sẽ đuổi theo nàng đến chân trời góc biển; nếu như nàng chết, trên đường xuống suối vàng, trước cầu Nại Hà, ta nhất đến sớm chờ nàng.”

Lời nói kiên định của Tử Sở vang lên, thân thể ngọc phụ lâm phong gắt gao ôm ấp người ngọc, giống như là chiếm được một kiện trân bảo, làm thế nào, cũng không chịu buông tay.

“Tuyết Nhi, ta biết rõ bên cạnh nàng có bọn họ, nhưng ta không ngại, phụ hoàng nói, ‘ yêu, chính là yêu, không so đo bất cứ cái gì, không lo lắng đến chuyện gì khác ’! Cho nên chỉ cần có thể đứng ở bên cạnh nàng, hết thảy những thứ khác, ta cũng không để tâm.”

“Cũng không để tâm. . . . . .”

Tựa ở trong ngực Tử Sở, Tống Ngâm Tuyết nhẹ cau mày, cảm thụ được khí tức nam tử thuộc về đối phương, trầm giọng lặp lại.

“Tuyết Nhi, hãy đến trong vòng tay ta, hoặc là để cho ta đi vào lòng nàng a. . . . . .” Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người ngọc, vẻ mặt Tử Sở tràn đầy thâm tình, hắn nằm mơ cũng nghĩ đến giờ khắc này, hôm nay đã thật sự thực hiện, trong lòng vừa kích động, vừa không yên.

“Tuyết Nhi, hôm nay ngọc phù Đại Lương đã nằm trong tay ta, nếu như nàng muốn hoàn thành đại sự, ta sẽ đem hết toàn lực tương trợ nàng, chỉ hy vọng nàng có thể cảm nhận được tình yêu chân thành của ta dành cho nàng.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh nhu tình, khi nói chuyện hai tay không khỏi nắm lại thật chặt, lần đầu tiên ôm thân thể nhuyễn ngọc ôn hương của người ngọc, Tử Sở cũng sẽ không đơn giản buông tay.

Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được sự yên lặng lúc này, Trữ Tiêu Băng từng nói qua, kỳ thật trong lòng của nàng, có sự tồn tại của bọn họ, bởi vì nếu không phải như thế, nàng sẽ không nguyện ý để cho bọn họ đi theo.

Những lời này, giống như có một chút đạo lý, bởi vì lúc này, tuy nàng không xác định rốt cuộc nàng có yêu Tử Sở hay không, nhưng tối thiểu nhất, nàng cũng không bài xích vòng tay của hắn, thậm chí, còn có một chút quyến luyến.

“Ngọc phù trong tay chàng, chàng có thể thống soái binh mã Đại Lương, nhưng đồng thời, cái này chẳng phải tiêu chí để chọn thái tử sao?” Đối với điểm này, Tống Ngâm Tuyết rất ngạc nhiên, vì sao Tử Sở tay cầm ngọc phù, lại luôn miệng nói không cần phải làm hoàng đế ?

“Ngốc ạ, khối ngọc phù này, là phụ hoàng ban thưởng cho ta dùng để truy đuổi nàng. Phụ hoàng biết rõ tâm ý của ta, đồng ý để ta không cần làm thái tử, nhưng bởi vì ta luôn bị các huynh đệ khác xa lánh, cho nên để cam đoan cho sự bình an của ta, phụ hoàng liền ban thưởng khối ngọc phù này cho ta, vừa có thể phòng thân, cũng có thể giúp nàng.”

A? Cư nhiên còn có người phụ thân như vậy, thật sự là. . . . . .

“Vậy chàng không làm thái tử thì ai làm? Quân Tử Dạ kia sao?”

“Chuyện này ta không biết, bất quá ta nghĩ hẳn là Ngũ đệ a. Tuy Ngũ đệ cũng không thân thiết với ta, nhưng hắn lại chưa bao giờ thương tổn ta, cũng không cùng đảng phái với bọn Quân Tử Dạ, nếu như không có ta, hẳn là cơ hội của đệ ấy khá lớn.”

Tử Sở nói đại khái về thế cục Đại Lương, Tống Ngâm Tuyết nghe xong trong lòng khó hiểu một hồi, nàng rời khỏi vòng tay của Tử Sở, sau đó mặt đối mặt nhìn thẳng, nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì phụ hoàng của chàng đối xử với chàng đặc biệt như vậy. . . . . .”

“Cái này ta cũng không biết.” Cười khẽ kéo người ngọc vào trong ngực lần nữa, trên gương mặt của Tử Sở có một loại nhu tình dịu dàng như tắm gió xuân, hắn khẽ mở môi mỏng, lộ ra hàm răng chỉnh tề mà trắng noãn, sau đó cả người dào dạt hạnh phúc vui sướng, cao quý, mà ưu nhã.

Chuyện kia. . . . . . Hắn tạm thời còn chưa chuẩn bị kể chuyện của phụ hoàng và mẹ nàng cho nàng, bởi vì hắn cảm thấy, nếu như chuyện này nói vào đêm bọn họ động phòng, tình huống kia có thể càng thú vị hơn chút hay không?

“Tuyết Nhi, chúng ta đều yêu nàng, đều yêu nàng sâu sắc, tựa như lời Lục hoàng tử vậy, chúng ta sẽ một mực ở bên cạnh nàng, cho nên, xin nàng hãy tiếp nhận chúng ta, tiếp nhận chúng ta. . . . . .”

Không dám đụng vào cặp môi đỏ mọng mềm mại của người ngọc, chỉ ấn một cái như chuồn chuồn lướt nước ở trên trán, Tử Sở lại vì thế mà cảm thấy toàn thân tê dại, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết cũng chậm rãi đóng lại, không biết trong lòng nàng, đang suy nghĩ gì. . . . . .

Trên quan đạo nối giữa Đại Lương cùng Đại Tụng, trong một mảnh rừng cây rậm rạp, một thân ảnh màu đen nhanh nhẹn đang ôm lấy một cái thân ảnh màu đỏ suy yếu mạnh mẽ nhảy lên, sau đó khi hai chân hạ xuống đất thì tiện tay hất lên, quăng thân ảnh màu đỏ trong tay qua một bên.

Té trên mặt đất, Lăng Mị đang mặc một thân áo bào đỏ hồng khẽ mở mắt ra, thân thể hữu khí vô lực giật giật, khi chống lại người trước mặt thì suy yếu nói: “Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, Lăng Mị cảm kích trong lòng, ngày khác nhất định hết lòng cảm tạ.”

“Thế nào, cô muốn cẩm tạ ta sao?”

Nữ tử mặc áo đen vừa nghe Lăng Mị nói như thế, đầu lông mày không khỏi giương lên, dưới lớp khăn che mặt có một loại thần thái quái dị làm cho người ta ngờ vực. . . . . ..

“Ừ! Lần này cô nương cứu Lăng Mị, Lăng Mị nhất định sẽ tương báo, chỉ có điều hôm nay bản thân ta bị trọng thương, đợi sau khi ta trở lại hoàng cung Đại Tụng mới có thể báo đáp đại ân đại đức của cô nương.”

Thở phì phò, Lăng Mị gian nan nói, đối với cô nương trước mặt, trong lòng nàng vô cùng hiếu kỳ. Tại sao trong thiên hạ lại có nữ tử thân thủ tốt như vậy, rõ ràng có thể cứu người ở trước mặt Tống Ngâm Tuyết? Lăng Mị nàng, đường đường là cao thủ đệ nhị thiên hạ, nhưng chỉ trong một ngày, lại bị đánh bại hai lần, điều này nàng thật sự có chút không tiếp nhận được.

“Cô nương có thể nói danh tính cho ta không? Che mặt như vậy, ngày khác Lăng Mị không có cách nào tìm cô.”

Thiệt tình thành ý nói ra lời này, Lăng Mị thật sự rất cảm kích nữ tử trước mắt này, bởi vì nếu như không có nàng ta chỉ sợ, nàng đã sớm chết dưới ngân châm của tiện nhân Tống Ngâm Tuyết kia, làm gì còn mệnh sống đến bây giờ?

Nàng biết chỗ này đã là lãnh thổ nước Đại Tụng, mình đã tạm thời an toàn, chỉ cần kiên trì trở lại hoàng cung, chờ gặp Tống Vũ Thiên rồi, nàng sẽ an toàn triệt để.

Mặt Lăng Mị lộ vẻ vui sướng, trong ánh mắt lấp lánh mong chờ, thấy vậy, cô gái áo đen chậm rãi cười, ý vị sâu xa hỏi lại lần nữa: “Cô thực sự chuẩn bị cảm tạ ta sao?”

“Ừ! Cô nương bảo vệ ta an toàn, ta nhất định dốc hết khả năng thỏa mãn cô nương!”

“Bất luận ta muốn cái gì sao?” Tựa hồ có chút nghiền ngẫm, cô gái áo đen tiến lên.

“Chỉ cần Lăng Mị có khả năng làm được, bất luận cô nương muốn cái gì, Lăng Mị nhất định đều thỏa mãn!” Ân cứu mạng lớn hơn trời, điểm đạo nghĩa giang hồ ấy nàng cũng biết, người trước mặt là nữ tử, nàng ta có thể muốn cái gì? Đơn giản chỉ là chút vinh hoa phú quý …, Tống Vũ Thiên nhất định có thể làm được.

“Tốt, đây chính là cô nói.”

Thấy Lăng Mị nhịn đau gật mạnh đầu một cái, cô gái áo đen đứng lên, ánh mắt lưu chuyển khắp người nàng, ánh mắt trần trụi, làm Lăng Mị có chút sợ hãi.

Nàng, đây là muốn làm gì? Nhưng hai người đều nữ tử. . . . . .

“Cô yên tâm, cái ta muốn không phải là thân thể của cô.”

Tựa hồ nhìn ra sự lo lắng của Lăng Mị, cô gái áo đen cười khinh miệt, thần sắc như là đang nói: với cái thân thể già nua của ngươi, cho dù ta là nam, ta cũng chướng mắt!

“Vậy cô nương muốn . . . . .” Lăng Mị chần chờ, trong lòng cảm thấy hơi bất an, không biết là vì cái gì?

“Ta muốn . . . . . . Là công lực trong cơ thể ngươi.”

“Cái gì!”

Vừa nghe lời này, toàn thân Lăng Mị sững sờ, lập tức đề phòng hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.

Thấy vậy, cô gái áo đen há miệng cười ha ha, không ngừng chế nhạo châm chọc nói: “Thế nào, không nỡ rồi? Không phải chỉ cần ngươi có thể làm được, chuyện gì cũng có thể đáp ứng ta sao? Lời này mới vừa nói ra, ngươi mà bắt đầu muốn đổi ý a?.”

“Ngươi!”

Lăng Mị hơi tức giận, hai mắt gắt gao trừng to, vốn tưởng rằng nữ tử này chỉ đơn giản hành động vì tiền tài, nhưng bây giờ xem ra. . . . . .

“Có phải ngươi cho là ta muốn vinh hoa phú quý hay không? A, cái thứ đó ta tiện tay cũng nhặt ra một đống, căn bản nhìn cũng không cần nhìn. Lăng Mị ngươi thì có bản lãnh gì? Ngoại trừ phụ thuộc vào Tống Vũ Thiên, ngươi có thể cho ta cái gì? Cho nên nếu ngươi đã muốn báo đáp ta, ta nghĩ, cũng chỉ có chút công lực còn thừa trong cơ thể ngươi mới khiến ta hứng thú.”

“Ai, tuy tâm mạch ngươi bị hao tổn, nguyên khí đại thương, nhưng nói như thế nào vẫn còn nội tức lưu trữ vài chục năm, dù sao từ nay về sau ngươi cũng sẽ không có cơ hội dùng nữa, không bằng đơn giản cho ta, coi như là làm một chuyện tốt.”

Cô gái áo đen thâm ý nói, ánh mắt không khỏi quét qua mặt Lăng Mị, cảm giác kia lập tức như vạn mũi tên đâm vào, hung hăng mà vọt đến hướng nàng.

“Ngươi là ai! Lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì!”

“Có ý gì? Chính mình đi đoán đi. Về phần ta là ai sao? Lăng Mị, ngươi không biết sao? Ha ha, phải biết rằng, trước đây không phải ngươi còn nhiều lần muốn hãm hại ta đấy sao. . . . . .”

Nghe xong lời mà Lăng Mị nói…, cô gái áo đen cười cười giơ tay lên, sau đó vẻ mặt âm độc vạch cái khăn che mặt, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.

“Là ngươi! Mai Phi ——”

Quá sợ hãi, quả thực không thể tin được, khi Lăng Mị chứng kiến nữ tử cứu nàng hóa ra là phi tử được sủng ái nhất bên cạnh Tống Vũ Thiên Mai Phi thì cả người của nàng cơ hồ đều choáng váng, không thể động đậy!

Sao lại là Mai Phi! Nàng ta làm sao có thể ở chỗ này! Vì sao nàng ta lại có võ công cao như vậy! Thân phận của nàng ta, rốt cuộc là gì!

Trong đầu Lăng Mị kịch liệt giao chiến, biểu lộ cũng biến đổi liên tục, giống như đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều nghi vấn. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện