Ngồi Hưởng Tám Chồng

Đàm Luận


trước sau

Lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, kiên định, cực kỳ tự tin, trầm ổn như núi, làm cho người ta rất khó tưởng tượng đây là những lời xuất từ miệng một nữ tử cực kỳ mảnh mai như thế!

Nhìn muội muội của mình, trong lòng có chút rung động, có chút kiêu ngạo, Tống Vũ Huyền mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Ý Ngâm Tuyết là. . . . . .”

“Ca ca, thời cuộc hiện nay của Đại Tụng như thế nào rồi?” Không đợi Tống Vũ Huyền nói hết, Tống Ngâm Tuyết khẽ cười yếu ớt, nàng liếc nhìn tám người một bên, sau đó nhìn thẳng về phía trước nói.

“Thời cuộc hiện nay, Đại Tụng loạn trong giặc ngoài, kinh tế trong nước náo động, giá hàng tăng cao, lòng dân rối loạn, có nhiều dân chúng tranh nhau gây rối, lời nói dư luận thì nhiều như mưa rào tháng bảy, đều đứng trên góc độ Đại nghĩa để khiển trách Tống Vũ Thiên.”

“Mà bên ngoài, Đông Bình làm loạn ở biên ngoại, lộn xộn không thôi, Kiều quốc còn tuyên chiến, sắp qua Hoa đến Tụng, mặc dù không đáng ngại cho lắm, nhưng mà vẫn khiến người nào đó đau đầu.”

Tống Vũ Huyền nhàn nhạt nói ra phiền toái mà Tống Vũ Thiên gặp phải, biểu lộ thâm trầm, kiêng kị. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt chỉ ngước mắt nhìn hắn không nói, thần sắc bình tĩnh giống như hết thảy mọi chuyện đều bị khống chế trong tay nàng.

“Tuyết Nhi, có chuyện ta không hiểu, chúng ta đã quyết liều mạng với Tống Vũ Thiên, vậy tại sao còn khơi mào chiến loạn với Kiều quốc và Đông Bình? Dù sao đây là chuyện trong nước Đại Tụng, nếu dính đáng đến nước khác, chỉ sợ sẽ gây ra một ít phiền toái không cần thiết.” Lúc này, Tịch Mặc Lương khẽ cau mày nói.

Vừa nghe hắn nói như vậy, Lâm Phong cũng đáp lời, “Đúng vậy a, Tuyết Nhi, nếu Đông Bình cùng Kiều quốc tuyên chiến, Tống Vũ Thiên hai mặt thụ địch, nhưng đồng thời không phải chúng ta cũng gặp rắc rối sao? Dù sao mục tiêu của bọn họ là Đại Tụng, cũng không trông nom rốt cuộc là ai trị vì Đại Tụng.”

Lời mà Lâm Phong nói…, thật ra rất có đạo lý, một khi một quốc gia xuất binh tiến đánh một nước khác, mục đích nhất định là muốn trục lợi! Giống như Kiều quốc, tuy bọn họ giương cao ngọn cờ thay Kiều Mạt Nhi hướng Tống Vũ Thiên đòi lại công đạo, nhưng nếu như đến lúc đó Đại Tụng đổi chủ, bọn họ cũng vẫn sẽ tiếp tục tiến công, sẽ không vì Tống Vũ Thiên thất thế mà từ bỏ ý đồ!

Cách làm như thế là con dao hai lưỡi, diệt Tống Vũ Thiên xong còn phải đối mặt với chuyện mình khơi mào ngày xưa!

Đánh giặc hành quân, hao tài tốn của, tổn hao nguyên khí, đặt dân chúng vào thế nước sôi lửa bỏng, cho nên dù khiến Tống Vũ Thiên rất đau đầu, nhưng tình huống của bọn họ cũng không lạc quan cho lắm.

Chúng phu nhất trí, cảm thấy sự tình còn có chút phiền toái, lúc này, Minh Tịnh nhìn lướt qua Tống Ngâm Tuyết thủy chung vẫn cười nhạt bên cạnh, tiếp tục mở miệng chậm rãi nói: “Đông Bình làm loạn chỉ là làm bộ, mà Kiều quốc. . . . . . thì đánh không được.”

“Đánh không được? Đây là ý gì?” Chúng phu khó hiểu, đều giương mắt nhìn về hướng Minh Tịnh, chỉ thấy trên gương mặt bình tĩnh thong dong của hắn, có sự khen ngợi thật sâu dành cho Tống Ngâm Tuyết.

“Chuyện này, vẫn là hỏi Tuyết Nhi a, dù sao các loại dây mơ rễ má trong đó, chỉ có bản thân Tuyết Nhi rõ ràng nhất.”

“Tuyết Nhi?” Chúng phu quân đưa mắt nhìn sang Tống Ngâm Tuyết, tựa hồ tràn đầy nghi hoặc.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đầu tiên là liếc nhìn Minh Tịnh, sau khi nhìn vào đôi mắt vui vẻ kia, thì xoay mặt lại, đối diện với những người khác.

“Minh Tịnh nói không sai, Đông Bình náo động chỉ là làm bộ, Kiều quốc thì không đánh được.”

“Cuộc náo động của Đông Bình trước đó đã được an bài tốt, thông qua Tiêu Băng, mà Kiều quốc, chỉ sợ giờ phút này bọn họ đang bị ngăn tại Hoa quốc, lâm vào tình thế khó xử.”

“Kỳ thật mục đích ta làm những điều này rất đơn giản, chính là muốn lừa gạt Tống Vũ Thiên để ca ca mang binh đi khỏi, còn tạo cho hắn chút áp lực tâm lý. Có câu ‘ giết người phải đánh tâm lý trước’, Tống Vũ Thiên làm người một đời thông minh, chỉ có khi phòng tuyến dưới đáy lòng rối loạn, lúc đó chỗ yếu hại của hắn mới chính thức bị đả thương.”

Lời mà Tống Ngâm Tuyết nói…, thẳng thắn chứa đầy lực sát thương, khiến chúng phu không ngừng cảm khái trong lòng, thầm khen ngợi!

Một người như vậy, tính toán tường tận, cẩn thận, từ nay về sau nếu bọn họ nếu muốn đấu tranh giành “Hạnh phúc”, chỉ sợ còn phải phí không ít sức lực.

Tám phu có chung suy nghĩ nhìn nhau, sau đó lại nhìn về hướng người ngọc, lúc này Kỳ Nguyệt đặt câu hỏi, trong lời nói mang theo nghi hoặc: “Tuyết Nhi, Đông Bình làm bộ gây rối có thể lý giải, nhưng vì sao Kiều quốc lại đánh không được?”

“Bởi vì Hoa quốc không cho mượn đường a.”

“Hoa quốc không cho mượn đường? Làm sao có thể!” Lúc này lại đến phiên Huyền Ngọc nghi ngờ. Bởi vì hắn nhớ rõ ngày đó tại Hoa quốc bởi vì chuyện cự hôn đã khiến cho Hoa vương rất không vui, tuy lúc ấy hắn không biết thân phận đích thực của Tuyết Nhi, chính là hôm nay phong vân nổi lên bốn phía, làm quốc quân của một quốc gia, làm sao đến bây giờ hắn vẫn có thể không rõ?

Hoa vương khẳng định sẽ ghi hận hắn và Tuyết Nhi! Cho nên ngay từ đầu Kiều quốc nói muốn mượn đường hắn liền lập tức đáp ứng, chính là vì cái gì quân đi một nửa, mắt thấy sắp tiến công vào Đại Tụng, Tuyết Nhi nàng còn nói Hoa quốc không cho mượn đường chứ?

Tràn đầy nghi hoặc, không chỉ là một mình Huyền Ngọc, ngay cả Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền cũng có chút khó hiểu, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ khép hờ đôi mắt, tràn đầy tự tin nói: “Ta biết Hoa vương có thành kiến với ta, muốn báo thù ta, cho nên ngay từ đầu hắn liền cho Kiều quốc mượn đường, cũng không để ý tới ân oán nhiều năm trước của hai nước Hoa Kiều!”

“Nhưng mà ——‘ hắn có kế Trương Lương, ta có thang qua tường*’, hắn đã có thể vì ta mà cho Kiều quốc đi qua, ta đây cũng có thể làm cho hắn lại vì ta mà cản đường Kiều quốc!”

(*Trương Lương trong quá trình phụ tá Lưu Bang, thường thường bày mưu tính kế.

Hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công một cách thần kỳ, cho nên những kế hay đều được gọi là Trương Lương kế. Mà qua tường thê (tức là cây thang bắc qua tường), có thể là người đời sau nói về những kế sách cao minh, ví von như so với kế sách của Trương Lương càng tốt hơn nữa.)

Gương mặt nàng bình tĩnh mà tự tin, khuynh thành động lòng người, hào quang vạn trượng, khiến tâm thần mọi người lay động một hồi. Cuộc đời này, có thể có được, hoặc làm bạn với người như vậy, bọn hắn chết cũng không hối tiếc. . . . . .

“Phương pháp xử lí của Tuyết Nhi là?” Tống Vũ Huyền mở miệng, có vẻ vẫn còn khó hiểu.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết đảo mắt nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười: “Ca ca, Hoa vương ghét muội, đều là vì Hướng Cầm công chúa; cho nên giúp muội, đương nhiên mấu chốt cũng dựa vào Hướng Cầm công chúa.”

“Hướng Cầm công chúa? Nàng ấy lại. . . . . . giúp chúng ta?”

“Hoa quốc Hướng Cầm công chúa là một nữ tử bất phàm, Ngâm Tuyết cùng nàng tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng cảm giác, tựa như là đã quen biết từ lâu.”

“A? Trên đời cư nhiên còn có nữ tử bực này, làm cho Ngâm Tuyết đánh giá cao như thế?”

Trong lòng mọi người, Tống Ngâm Tuyết là nữ tử hoàn mỹ nhất trên thế giới này, không ai có thể siêu việt hơn nàng, điểm này, không chỉ có tám người kia nghĩ thế, mà ngay cả Tống Vũ Huyền cũng là cho là như vậy, cho nên lúc này nghe nàng ca ngợi nữ tử khác, không khỏi sinh lòng kinh ngạc.

“Ừ! Nếu như nói thiên hạ này có người nào muội khiến cảm thấy có thể kết giao lâu dài, ngoại trừ Tiêu Băng, Hoa Ôn Nhứ được xem như người thứ hai.” Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt gật đầu, thản nhiên trả lời.

Nghe vậy, Tịch Mặc Lương bên cạnh cười lạnh, lấy tay chỉa thẳng vào Thượng Quan Huyền Ngọc bên người châm chọc chế nhạo nói: “Ngọc lang, không thể tưởng tượng được Hoa quốc công chúa kia lại tốt như vậy? Lúc ấy đệ không lấy nàng, hình như hơi đáng tiếc a. . . . . .”

“Tịch Mặc Lương, huynh có ý gì? Ta có Tuyết Nhi rồi, không cần công chúa gì hết!” Vừa thấy Mặc Lương khiêu khích, Huyền Ngọc tức giận trợn mắt liếc hắn, xem tình hình thì mối hận cũ của bọn họ có vẻ rất sâu, không cách nào điều đình.

“Thôi thôi, ta bất quá chỉ nói chơi thôi, đệ kích động cái gì?” Mặt lạnh, cũng trợn mắt liếc Huyền Ngọc, Mặc Lương quay đầu, bộ dạng như chẳng muốn so đo với ngươi.

Thấy mấy người bọn họ cãi nhau, rất là hài hòa, trong lòng Tống Vũ Huyền cũng cảm thấy an ủi, khẽ mỉm cười: Tuyết Nhi của hắn đã được hạnh phúc, hôm nay hắn cũng yên lòng . . . . . .

“Tuyết Nhi, ý của nàng là nói Hướng Cầm công chúa khuyên bảo Hoa vương, làm cho ông ấy thay đổi quyết định giúp Kiều quốc?” Thư Ly mở miệng.

“Ừ.”

“Chính là cho dù Kiều quốc bị ngăn trở, nhưng họ lại chịu buông tha sao? Ta nghĩ Hoa quốc cũng chỉ chặn đường, không phái quân lực đến a.” Trầm ngâm một lát, Tử Sở mở miệng nói ra.

Vốn là một hoàng tử được tuyển chọn cho vị trí hoàng trừ, đối với chuyện giữa các nước, hắn vẫn nghĩ sâu xa hơn người bình thường một chút.

“Tuyết Nhi, tuy Hoa quốc đã giúp chúng ta chặn đường, nhưng trên nguyên tắc sẽ không vì vậy mà xung đột với Kiều quốc, đây là lợi ích chính trị, cũng là chỗ bất đắc dĩ của chính trị.”

“Dạ, điểm này ta hiểu được, cho nên hôm nay đến Thương châu, ta thuận tiện muốn nhờ chàng giúp một việc.”

Ánh mắt thẳng tắp, tràn đầy thâm ý, nghe Tống Ngâm Tuyết nói vậy, Tử Sở nhẹ gật đầu, chậm rãi nói một chữ “Được”!

Được? Được cái gì? Tại sao bọn họ nghe không hiểu a?

Lúc này, nhận thấy mọi người không rõ Tử Sở nhẹ nhàng mở miệng: “Ngày mai ta sẽ điều động binh mã đến Hoa quốc, bức toàn bộ đại quân Kiều quốc trở về.”

“Ừ, cám ơn.” Nhẹ gật đầu, biết Tử Sở đã hiểu được tâm ý của mình, Tống Ngâm Tuyết lộ ra một nụ cười sáng lạng, tươi tắn như ánh nắng mặt trời.

“Tuyết Nhi, còn ta? Ta cũng có chút binh mã, còn có Lãnh Hoài Vũ nữa, tuy nhân số không bằng Đại Lương, nhưng chung quy cũng đủ dùng!”

Nghe đến đó, Lâm Phong mở miệng ồn ào nói, mắt phượng yêu nghiệt vô cùng gợi cảm xinh đẹp.

“Tuyết Nhi, giao tình giữa Đại Lương và Hoa quốc gần đây cũng không quá tốt, nhỡ Hoa vương đổi ý quay đầu đối phó Tử Sở thì sao. Không bằng như vậy đi, cũng dù sao luận khoảng cách, từ Tây thần cùng Đại Lương đến Hoa quốc cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, không bằng hai chúng ta hợp quân, trước sau bọc đánh một lần để Hoa vương biết được thực lực của chúng ta, cho dù trên địa bàn của hắn cũng không dám lỗ mãng với chúng ta, thứ hai là càng cam đoan Kiều quốc sẽ lui quân!”

Lâm Phong cũng ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng, người sinh ở hoàng gia, đều mưu tính sâu xa, xuất sắc như vậy.

“Tuyết Nhi, phương pháp xử lí của Lâm Phong rất hay. Loạn Kiều quốc mặc dù không phải là trở ngại gì, nhưng một khi chúng ta giao thủ cùng Tống Vũ Thiên, quân tình khẩn yếu, không rảnh chú ý đến Kiều quốc, để bọn họ tồn tại chính là giữ lại một nhân tố bất ổn, cho nên ta cho rằng để Tử Sở và Lâm Phong cùng nhau tiến đến, đối với tình hình trước mắt lại rất phù hợp.”

“Chuyện giữa chúng ta cùng Tống Vũ Thiên, cuối cùng cũng phải do chúng ta tự giải quyết, bởi vì ta chờ giờ khắc này, đã đợi thật lâu, thật lâu. . . . . .”

Trong lời nói toát ra khát vọng quyết chiến, ánh mắt Tống Vũ Huyền lặng yên, tràn đầy nghiêm túc.

Tống Ngâm Tuyết làm sao lại không biết cảm giác trong lòng của hắn? Vì vậy sau khi im lặng gật đầu, đảo mắt nhìn hai người nói: “ Vậy việc Kiều quốc, giao do hai người xử lý.”

“Được!”

“Được!”

Khó có dịp làm chút chuyện vì người trong lòng của mình, Tử Sở cùng Lâm Phong lập tức đáp ứng, sau đó đều tươi cười, tràn đầy hạnh phúc.

Thấy vậy, Tống Vũ Huyền giương mắt, mở miệng nói: “Ngâm Tuyết, muội thật thông minh, biết mượn đại hội võ lâm lần này để khôi phục danh dự!”

“Hôm nay danh dự của muội do giang hồ làm chứng, truyền khắp toàn bộ sáu nước trong thiên hạ, từ nay về sau thế nhân đều biết bản tính thật sự của muội, sẽ không dùng ánh mắt cùng lời nói ngày xưa công kích muội nữa, hành động của muội lần này đúng là xoay chuyển cả càn khôn! Hơn nữa thêm Huyền Ngọc tận lực ủng hộ duy trì, chứng minh hết thảy cho muội, lên án công khai, lúc này nguyên lão trong triều đình Đại Tụng mà hành động, áp lực của Tống Vũ Thiên thật đúng là không nhỏ a.”

“Càng gây áp lực cho hắn, càng khiến hắn rối loạn trận tuyến! Ám sát Nhữ Dương Vương, mất lòng dân; trong nước thời cuộc rung chuyển, đại thần lộn xộn, oán hận nổi lên bốn phía; hơn nữa cộng thêm ngoại binh áp bách, chỉ sợ gần đây Tống Vũ Thiên sống cũng không khá giả lắm đâu.”

Trong mắt Tống Ngâm Tuyết tràn đầy thâm ý, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh
lùng, ngón tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nâng chén rượu lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm.

Tống Vũ Huyền chuyển mắt, nhẹ gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh, nghe vậy tiếp tục mở miệng nói: “Ngâm Tuyết, trước mắt hai quân chúng ta tụ hợp, thêm lão Ngũ thì hôm nay chúng ta đã có ba phần tư binh lực nơi tay, cũng đã đến lúc tuyên chiến với Tống Vũ Thiên rồi.”

“Ừ, bất quá trước đó, muội muốn Ngũ ca ca điều một nửa binh lực tới.”

“Một nửa binh lực?”

“Dạ! Bởi vì Đông Bình làm loạn, mặc dù là muội cùng Trữ thừa tướng đã đạt thành hiệp nghị, nhưng thừa tướng dù sao cũng là thừa tướng, lời nói cũng không tính là lớn nhất, cho nên đề phòng Đông Bình quốc chủ thấy lợi quên nghĩa, nhân cơ hội chiếm quốc thổ Đại Tụng ta trước, chúng ta phải lưu lại một nửa quân lực trấn thủ, phòng ngừa vạn nhất!”

“Đây cũng không phải là Tống Ngâm Tuyết ta không tin người, chỉ là sự việc trọng đại, ta không thể không suy nghĩ nhiều một chút, dù sao ích lợi bất đồng, vẫn phải đề phòng người khác.”

Tống Ngâm Tuyết nói mấy câu sau, thì ngữ điệu có chút suy tư, lại tiếp tục bổ sung một câu, Thư Ly biết nàng là đang chú ý tới cảm thụ của hắn mới nói như thế, cho nên mỉm cười, gật đầu nói nhỏ: “Ta hiểu mà.”

“Tuyết Nhi, mấy người chúng ta luôn ở bên cạnh nàng, ít nhiều gì cũng có hỗ trợ, tuy hôm nay Lăng Mị đã chết, nhưng người áo đen kia. . . . . .”

Thông qua Tinh Sát, thông tin Minh Tịnh biết được chung quy luôn nhiều hơn một số người khác, giờ phút này nghĩ đến đại chiến sắp tới, người áo đen xuất hiện trên đại hội võ lâm ngày đó, khiến cho hắn cảm thấy bất an.

Người đó là ai vậy? Hắn tra không được. Nhưng nhìn một thân võ công trác tuyệt cùng mục đích ra tay kia, hắn dám đoán chắc, người này cũng không phải là kẻ tầm thường!

Một nhân vật lợi hại, đến nay vẫn còn chưa trồi lên mặt nước, điểm này làm cho Minh Tịnh rất là lo lắng, hắn giương mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, mà đúng lúc này Tống Ngâm Tuyết cũng nhìn lướt qua hắn, ánh mắt hai người giao hội trên không trung, đều mang theo ý nghĩa thâm thúy khó hiểu. . . . . .

. . . . . .

“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Quả nhiên không phải ruột thịt thì không thể trông cậy gì! Trẫm biết ngay mà! Trẫm biết ngay mà! ——” Trong hoàng cung Đại Tụng, Tống Vũ Thiên nổi giận một bả quật ngã đồ đạc trên bàn sách, ngực phập phồng kịch liệt, thở hào hển.

Trong mấy ngày này, tin tức xấu tới liên tiếp, đã làm cho hắn mệt mỏi, tâm lực tiều tụy, lúc này lại xảy ra loại sự tình này, hắn còn có thể lại bảo trì trấn định sao?

“Tống Ngâm Tuyết, trẫm muốn ngươi chết không yên lành! Chết không yên lành! ——” cắn răng, Tống Vũ Thiên hung hăng dùng chân nghiền giấy bút rơi trên mặt đất, hung dữ nói.

Kinh tế trong nước rung chuyển không chịu nổi, nhiều lần suýt nữa đã phát sinh bạo động, mà các loại hành vi phản nghịch hắn đã từng làm để giết Nhữ Dương Vương, tuy giờ phút này không tìm ra được chứng cớ cụ thể, nhưng bởi vì có Thượng Quan Huyền Ngọc tên vương bát đản kia hiệu triệu, khiến tất cả mọi người trong thiên hạ này đều tin tưởng chuyện đó!

Đám đại thần thì rặt một đám sợ chết, gió chiều nào che chiều ấy, vừa thấy thế cục không tốt, mỗi người liền bắt đầu lắc lư bất định, phụ thuộc vào đám lão già ủng hộ Nhữ Dương Vương kia, làm hại lời nói của hắn hôm nay không còn một điểm phân lượng, rất có cảm giác bị cô lập mất quyền lực!

Ngoài nước Đông Bình, Kiều quốc gây chuyện không ngừng, Tống Vũ Huyền lại mang binh làm phản! Thật không nghĩ tới hắn phòng Tống Vũ Huyền lâu như vậy, cư nhiên vào một bước cuối cùng lại bị hắn mê hoặc, để hắn mang binh lực đi mất!

Hối hận như thủy triều xông lên đầu, nếu như giờ phút này có bán thuốc hối hận, Tống Vũ Thiên hắn nhất định sẽ không chút chần chừ mua hết, cho dù phải trả một cái giá thật đắt!

Tống Vũ Thiên hắn thông minh một đời, luôn luôn cẩn thận, không ngờ lại gây ra rủi ro vào một bước cuối cùng này, làm hại hắn hôm nay đấm ngực dậm chân, không cách nào xoay chuyển tình thế!

Vì ngôi vị hoàng đế này, hắn đã hi sinh rất nhiều, không nghĩ đến cuối cùng, lại rơi vào một kết cục ảm đạm như thế !

Cả đời Tống Vũ Thiên hắn, cũng chỉ nhìn sai hai người, chính là hai người này, lại làm hại hắn hôm nay thân hãm khốn cảnh, cất bước nguy nan!

Tống Ngâm Tuyết, Tống Vũ Huyền, thật không nghĩ tới các ngươi lại là huynh muội! Là huynh muội cùng cha khác mẹ! Ha ha, cái chân tướng này cũng quá mức châm chọc, quá mức hoang đường đi!

Hắn vất vả, hao hết tâm tư trừ bỏ Tống Dật Huân, cũng không ngờ kết quả lại bị hai đứa con của hắn khiến cho cùng đường! Ha ha, đây là cái gọi là thiên đạo tuần hoàn sao? Không! Hắn không tin! Hắn một chữ cũng không tin!

Phụ hoàng, đây đều là do ông tạo nghiệt! Đều là lỗi của ông!

Tống Vũ Thiên bộc phát, trong đầu giao chiến kịch liệt, hắn hung hăng nắm tay lại, vẻ mặt âm trầm hung hãn: “Phụ hoàng, chuyện này đều là lỗi của ông! Nhi tử xưa nay ông yêu thích nhất, cảm thấy đắc ý nhất, kết quả lại không phải con của ông, phi tử của ông cắm sừng lên đầu ông, ông thay người khác nuôi con nhiều năm như vậy, hết thảy đều là lỗi của một mình ông!”

“Phụ hoàng, ông chia binh quyền làm nhiều phần như vậy, chính là muốn cho bọn họ áp chế ta, không muốn để mình ta độc đại! Chính là lúc ấy ông có nghĩ đến cục diện hôm nay không? Ha ha, ha ha ha ha ——”

“Nếu như trẫm nắm binh quyền, trẫm nắm binh quyền. . . . . .” Sau một hồi cười to, Tống Vũ Thiên trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Hai con ngươi hắn trợn trừng lên nhìn thẳng vào một chỗ, trong đầu giống như đang suy nghĩ cái gì, mà lúc này, ngoài cửa thân ảnh của Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh dần dần đi tới, hành lễ mở miệng nói: “Nhị ca, huynh tìm đệ?”

“Cái này, đệ xem một chút a!”

Một cước chuẩn xác đá một quyển sổ con trên mặt đất qua, Tống Vũ Minh thấy vậy, lập tức chặn lại, sau đó chăm chú mà xem, “Cái này. . . . . .”

“Ngâm Tuyết cùng Tam ca, bọn họ, bọn họ lại là huynh muội. . . . . .”

Tống Vũ Minh luôn là người cuối cùng biết tin tức, thân thể lảo đảo một cái thiếu chút nữa đứng không vững, mắt trợn tròn, không thể tin được đây là sự thật!

“Làm sao, làm sao có thể? Quá hoang đường rồi! Tại sao tam ca có thể là nhi tử của hoàng thúc? Hắn căn bản ——”

“Chuyện này có gì là không có khả năng? Đệ đã quên rồi ư, ngoại hình Tống Vũ Huyền vốn đã rất giống hoàng thúc, bằng không năm đó trong nội cung sao lại có lời đồn?”

Xoay người, Tống Vũ Thiên nhìn chằm chằm thân đệ đệ của mình, giống như đến giờ phút này, trong lòng của hắn cuối cùng cũng hiểu ra một việc.

“Nhưng năm đó không phải Lâm phi đã lấy cái chết chứng minh trong sạch sao? Hơn nữa phụ hoàng cũng đã lên tiếng, Tam ca nhất định là con của phụ hoàng! Tuy chúng ta biết phụ hoàng sủng ái Lâm quý phi, chính là gặp phải loại vấn đề liên quan đến huyết mạch này, chính là phụ hoàng lại yêu mến Tam ca, chắc chắn đã tận lực điều tra, nếu như không vững tin, hẳn là không có khả năng nói lời như vậy trước triều thần!”

“Khúc chiết trong đó, trẫm đương nhiên không thể biết được, nhưng trẫm biết rõ Tống Vũ Huyền, nhất định là nhi tử của hoàng thúc!”

“Nhị ca!”

Tống Vũ Minh không thể tin được, tiến lên một bước muốn nói gì đó, chính là Tống Vũ Thiên nở nụ cười lạnh lùng, mở miệng nói với hắn: “Bọn họ thật đúng là lợi hại! Trăm phương ngàn kế, chuẩn bị lâu như vậy, thậm chí ngay cả Lâm quý phi cũng có thể hy sinh, loại thủ đoạn này, quả thực đáng sợ đến làm cho người ta sởn tóc gáy!”

Tống Vũ Thiên không rõ chân tướng, suy bụng ta ra bụng người, hắn phụng phịu, tay nắm chặt lại .

“Nhị ca, chuyện này. . . . . .” Mấy ngày liên tiếp bị kinh biến đả kích đến thương tích đầy mình, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh không còn sức chống đỡ, hắn vô lực há hốc miệng, cảm giác như còn muốn nói điều gì, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thấy vậy, Tống Vũ Thiên cũng không để ý tới hắn, mà mở miệng tiếp tục nói: “Tống Vũ Huyền ở Thương châu tự bộc lộ thân phận, cùng Tống Ngâm Tuyết hai quân tụ hợp, lấy danh nghĩa báo thù cho Nhữ Dương Vương, muốn đuổi trẫm xuống đài!”

“Hừ, những lão gia hỏa trong triều kia, đúng là khốn kiếp, vừa nghe Tống Vũ Huyền là nhi tử của Nhữ Dương Vương, mỗi người đều lén lút hành động, muốn trợ giúp hắn một tay, hừ, đừng tưởng trẫm không biết!”

“Hiện tại trẫm không giết bọn họ, không phải là trẫm sợ bọn họ, mà là. . . . . .” Lời còn chưa dứt, Tống Vũ Thiên híp mắt lại, giống như là đang mưu tính cái gì, âm trầm mà hung ác.

Tống Vũ Minh không nói lời nào, vô cùng đau lòng nhìn huynh đệ đã từng rất thân thiết, hôm nay lại diễn biến thành như vậy, không khỏi bi thương, tràn đầy cay đắng.

Đại ca đi rồi, lão Lục cũng đi, Ngâm Tuyết cùng Tam ca hôm nay biến thành đối lập, trên thế giới này, Tống Vũ Minh hắn còn có cái gì?“Nhị ca, lão Ngũ hắn. . . . . .”

Thuận miệng nhấc đến Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng, nào biết vừa mới nói dứt lời, Tống Vũ Thiên lại đột nhiên hung ác đập bàn, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đừng nhắc đến hắn trước mặt trẫm! Tên súc sinh đó, uổng công trẫm đối tốt với hắn như vậy, hắn dám vứt bỏ trẫm đi theo địch, công nhiên nói toàn bộ binh lực của hắn đã quy về Tống Ngâm Tuyết, thật sự là, thật sự là tức chết ta mà!”

Lão Ngũ cũng trở mặt? Ha ha. . . . . .

Chứng kiến dáng vẻ phẫn nộ của Tống Vũ Thiên, Tống Vũ Minh lui về phía sau hai bước, vô lực mà châm chọc cười nhẹ: nhị ca, lão Ngũ làm phản rồi, chính là trách ai được đây? Lúc trước nếu huynh không vì đoạt binh quyền rắp tâm xếp đặt hắn, hắn sẽ hành động như hôm nay sao? Ha ha, đúng là “Trời làm bậy, còn có thể qua; tự gây nghiệt, không thể sống” a. . . . . .

Nhìn chằm chằm vào Tống Vũ Thiên, Tống Vũ Minh nhếch miệng không nói lời nào, mà lúc này, Tống Vũ Thiên không biết đang nghĩ gì lại quay đầu nhìn hắn, sau đó nhấc chân, tới gần từng bước một.

“Lão Tứ, không cùng dòng máu, đương nhiên phải có dị tâm, trẫm cùng những người kia cũng không phải là huynh đệ cùng một mẹ, cho nên cuối cùng khó có thể hòa hợp! Chính là đệ thì khác, đệ là thân huynh đệ của trẫm, máu mủ tình thâm , cho nên bất luận như thế nào, trẫm đều tin tưởng đệ sẽ đứng ở bên cạnh trẫm, sẽ không phản bội trẫm!”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện