Hai bên đều tự chuẩn bị, đảo mắt ba ngày ước hẹn đã qua hai ngày, vào buổi tối ngày cuối cùng, minh hoàng Tống Vũ Thiên gác tay đứng trước cửa sổ, bộ dạng thâm trầm không giống như thường ngày.
Kỳ thật nếu bàn về tướng mạo, ngoại trừ Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền ra, Tống Vũ Thiên hẳn người có tướng mạo xuất chúng nhất trong đám huynh đệ!
Dáng người cao ngất, khí chất cao quý, mày kiếm đẹp mắt, lại phối hợp với một đôi mắt không giận mà uy, sóng mũi thật cao, môi mỏng gợi cảm mà hơi vểnh, đường nét trên khuôn mặt phi thường tốt.
Đứng ở phía trước cửa sổ, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, thậm chí sau lưng có Mai Phi tiến đến vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra.
“Thiên.”
Giọng nói dịu dàng vang lên, Tống Vũ Thiên xoay người, chống lại người tới: “Mai nhi, sao nàng lại tới đây?”
“Thiếp tới thăm chàng.” Nhẹ nhàng đưa tay về phía, Mai Phi mỉm cười, bộ dạng điềm tĩnh tự nhiên, “Thiên, ngày mai đã khai chiến rồi, thiếp lo cho chàng.”
“Ngốc à, yên tâm đi, trẫm không có việc gì.” Vừa nghe người mình yêu quan tâm đến mình như vậy, Tống Vũ Thiên ấm áp trong lòng, lời nói càng thêm dịu dàng.
“Mai nhi, nàng ngoan ngoãn ở trong nội cung chờ trẫm trở về, trẫm cam đoan với nàng, tuy bọn họ có ưu thế về binh lực, nhưng tại kinh thành trẫm phòng thủ kiên cố, bọn họ tuyệt đối không chiếm được chút tiện nghi nào!”
“Thiên, chàng nắm chắc phần thắng sao?”
Tựa đầu tựa vào trong ngực Tống Vũ Thiên, Mai Phi mềm giọng nói:“Hôm nay nghịch tặc Nhữ Dương phản động, đa số đại thần trong triều đều ủng hộ, vì sợ bọn họ làm loạn, phụ thần đã dùng quyền lực của thừa tướng tạm giam bọn họ, chính là phụ thân nói loại sự tình này ông cũng không chống đỡ được bao lâu, nếu như lần này không thể tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ đến lúc đó sẽ phiền toái.”
Hai mắt Mai Phi khép hờ, chậm rãi nói, nghe vậy, Tống Vũ Thiên một tay kéo nàng vào trong ngực, vỗ nhẹ sau lưng an ủi: “Yên tâm đi, Mai nhi, trẫm trù bị nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không thua vào tay hai người kia đâu!”
“Thiên có chiêu phòng ngừa?” Hơi mở đôi mắt, sóng ngầm nơi đáy mắt bắt đầu khởi động, chính là Thủy Nhược Mai nàng cũng không phải Tiểu Bạch đơn thuần gì, cho nên dù có phản ứng, cũng vẫn có thể bảo tồn trạng thái bất động thanh sắc, dịu dàng mà hỏi.
“Chuyện này ngày mai Mai nhi sẽ biết.”
Tống Vũ Thiên véo nhẹ cái mũi Mai Phi, vô cùng sủng nịch, kỳ thật hắn cũng không phải cố ý muốn giấu diếm cái gì, chẳng qua là cảm thấy muốn đùa với người yêu của mình một chút.
Mai Phi rất thông minh, biết rõ đã nói đến nước này thì không nên hỏi nhiều hơn nữa, bằng không có thể sẽ mang đến hoài nghi cùng phiền toái không cần thiết, vì vậy nàng khẽ vuốt bụng dưới, giả bộ bị đau.
“Ai nha!”
“Mai nhi, nàng làm sao vậy?” Tống Vũ Thiên khẩn trương.
“Tiểu tử kia hắn lại đá thiếp.”
“A, lại đá? Mai nhi, thật đúng là làm khổ nàng rồi.”
Tay chậm rãi vuốt ve bụng Mai Phi, Tống Vũ Thiên dịu dàng nói, bởi vậy có thể thấy được đối với Mai Phi, hắn đã chính thức yêu đến trong tâm khảm rồi!
“Thiên, tiểu tử kia không muốn rời xa chàng, hắn muốn ngày mai cùng lên thành với chàng.” Mai Phi tràn đầy ôn nhu, nhàn thục nói.
“Cùng trẫm lên thành? Như vậy sao được? Hai quân khai chiến đao kiếm không có mắt, vạn nhất làm nàng bị thương. . . . . .”
“Thiên, chính là vì như thế, thiếp cùng hài tử mới muốn ở cùng một chỗ với chàng. Không phải Thiên đã nói ư, một trận chiến ngày mai sẽ không thua, thiếp cùng đi với chàng có sao đâu? Thiếp không muốn ngồi trong cung lo lắng hãi hùng, mỗi một khắc đều muốn nhìn thấy chàng, cho nên ngày mai thiếp nhất định phải đi! Thiên, chàng đáp ứng thiếp nhé, thiếp sẽ cẩn thận chiếu cố mình! Hơn nữa có chàng ở đó, thiếp có thể xảy ra chuyện gì?”
Không đợi Tống Vũ Thiên nói xong, Mai Phi đã cắt ngang lời hắn, bộ dạng rất là chân thành vội vàng.
Thấy vậy, trong lòng Tống Vũ Thiên lại ấm áp một hồi, cúi đầu trầm ngâm, do dự nói: “Cái này. . . . . . Mai nhi. . . . . . , nàng đang mang thai. . . . . .”
“Thiên, thiếp cam đoan sẽ chiếu cố hài tử thật tốt, chỉ xin chàng để cho thiếp cùng đi! Thiếp muốn ở cùng một chỗ với chàng, một khắc cũng không rời!”
Ánh mắt Mai Phi sáng quắc, Tống Vũ Thiên không còn cách nào, cuối cùng hắn trầm mặc suy nghĩ, rối rắm một hồi cũng gật đầu đáp ứng:“Vậy được rồi, Mai nhi, ngày mai nàng cùng trẫm lên thành! Nhưng nàng phải chú ý theo sát trẫm, đừng để cho mình chịu bất cứ thương tổn nào, biết không?”
“Vâng, thiếp biết!” Thấy thỉnh cầu của mình được chấp thuận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng của Mai Phi lộ ra nụ cười ngọt ngào, khiến tâm thần Tống Vũ Thiên lay động một hồi.
Ai có thể kháng cự yêu cầu của người yêu chứ? Nếu không phải ngày mai còn phải đánh một trận, thì giờ phút này hắn khẳng định. . . . . .
Phía trước cửa sổ hoàng cung hai người gắt gao dựa vào nhau, hòa hợp hạnh phúc, dịu dàng khó nói hết, mà lúc này trong quân doanh ngoài thành, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt suy ngẫm, thần tình lạnh nhạt.
“Ngâm Tuyết.” Ngoài trướng, giọng nói của Tống Vũ Huyền vang lên, lập tức hắn nhấc màn lên tiến vào, sắc mặt bình tĩnh, “Ngâm Tuyết, muội đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần.” Đứng lên, cười nhàn nhạt, Tống Ngâm Tuyết trả lời, ngôn ngữ tùy ý, hoàn toàn không giống người ngày mai phải đại chiến.
“Ngâm Tuyết lại có vẻ rất nhẹ nhàng.” Tống Vũ Huyền giương môi mỉm cười, đối với cô muội muội này của mình, đáy lòng hắn tràn ngập yêu thương.
“Không, muội rất kích động! Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ đến ngày này.” Tống Vũ Huyền vừa nói xong, Tống Ngâm Tuyết liền tiến lên, đối mặt mà nói.
“Đúng vậy a, ta cũng rất kích động, thậm chí kích động đến ngủ không được. Chúng ta chờ ngày này bao lâu rồi, rốt cuộc cũng đến ngày mai, thù cha, thù nương, còn có thù của Ngọc di, cũng đã đến lúc chấm dứt.”
“Kỳ thật cũng không phải rất lo lắng, chỉ có điều, hôm nay Tống Vũ Thiên phong kín cửa thành, nếu muốn công thành, ngày mai tất phải có một hồi kịch chiến.”
“Kịch chiến đã khó thoát, việc chúng ta có thể làm, cũng chỉ là giảm thương vong xuống mức thấp nhất.”
“Ừ.”
“Yên tâm đi, ca ca, bất luận như thế nào, Ngâm Tuyết đều đứng ở bên cạnh huynh, chúng ta đồng tâm hiệp lực, đồng hội đồng thuyền.”
Tay chậm rãi nắm chặt, trên mặt ẩn chứa nụ cười vui vẻ, thấy vậy, Tống Vũ Huyền cũng cười, khóe mắt không khỏi nghiêng qua, ra hiệu về phía ngoài trướng: “Ngâm Tuyết, hình như giữa chúng ta, còn phải tính thêm những người này a? Bằng không có người bất mãn, kết quả sẽ rất là phiền toái nha.”
Trêu ghẹo nói, hai mắt nhìn về phía ngoài trướng, lúc này Tống Ngâm Tuyết biết Tống Vũ Huyền muốn ám chỉ cái gì, vì vậy không nói gì cũng không hề phản ứng, mà chỉ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, khiến tám tên đứng ở ngoài trướng, muốn nghe chút lời dỗ ngon dỗ ngọt vô cùng thất vọng, buồn bã nhìn nhau. . . . . .
. . . . . .
Ngày thứ ba, vầng thái dương vừa dâng lên, đầu tường dưới thành đã xếp đầy binh lính, tất cả binh vệ đều chuẩn bị xếp thành hàng, khí thế mãnh liệt!
Trời xanh mây trắng, đầu tường vốn náo nhiệt bỗng nhiên xơ xác tiêu điều, minh hoàng Tống Vũ Thiên mặc long bào lộng lẫy, bộ dạng như vậy từ xa nhìn lại rất là nổi bật, không biết là hắn cố tình, hay là vô ý trùng hợp.
Đứng bên người Tống Vũ Thiên, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh sắc mặt phức tạp, hai mắt hắn gắt gao nhìn xuống dưới thành, hai hàng lông mày gắt gao vặn lại.
Mà đứng phía sau hai người, Mai Phi một thân tố trang thanh nhã, nàng ta luôn luôn biết rõ phải nắm chắc lòng người từ những chi tiết không quan trọng như thế nào, cho nên khi nàng ta xuất hiện, luôn có thể bất giác tác động lòng người.
Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, tầm mắt không khỏi rơi vào trên người Mai Phi, sau đó đáy mắt hiện lên vẻ kiêng kị, thâm thúy khó dò.
Hôm nay, Tống Ngâm Tuyết một thân nữ trang màu trắng, tạo cảm giác phiêu dật xuất trần, linh động tràn ngập trong mỗi một động tác nhấc tay, nhấc chân của nàng, làm cho nàng giống như tiên tử trên trời, thần thánh không cách nào khinh nhờn.
Nếu như không có Tống Ngâm Tuyết, sự xuất hiện của Mai Phi tuyệt đối có khả năng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại đối mặt với một nữ tử tuyệt thế vô song như vậy, cho nên tự nhiên sẽ ảm đạm thất sắc đi mấy phần.
Tống Vũ Thiên nhìn Tống Ngâm Tuyết, rồi sau đó lại nhìn Tống Vũ Huyền bên người nàng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt âm trầm.
Mà đối với hành động này, Tống Ngâm Tuyết chỉ cười nhạt, thần sắc tự nhiên, tính cả Tống Vũ Huyền một bên, mặc dù biểu lộ trầm mặc, nhưng bên khóe miệng, nhưng lại mơ hồ ẩn chứa sự vui vẻ.
Mấy người đối mặt, trong lòng đều có suy nghĩ riêng, tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh rối rắm về cái chết của Tống Vũ Kiệt, tràn đầy phức tạp giương mắt nhìn, biểu lộ mất mát.
Mà Tống Vũ Thiên thì khinh bỉ, cười châm chọc mà nói: “Hừ, Tống Ngâm Tuyết, trẫm thực hối hận năm đó không lập tức giết ngươi, lưu lại mầm tai họa này để nó gây sóng gió hôm nay!”
“Thế nào, Nhị ca ca hối hận rồi sao? Ha ha, bất quá thiên hạ cũng không có thuốc hối hận a, Nhị ca ca cũng chỉ có thể hối hận đến chết ~~” nghe Tống Vũ Thiên nghiến răng nghiến lợi nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết đối diện lập tức bày ra nụ cười, dùng ngữ khí ngọt chết người không cần đền mạng trào phúng trêu chọc phản kích.
“Hừ, trẫm không hối hận! Tuy trước đây không thể giết ngươi, nhưng hôm nay giết cũng vậy thôi! Bất quá chỉ là chuyện sớm muộn, trẫm chờ thêm một lát cũng được!” Mắt Tống Vũ Thiên lộ ra hung quang, sắc mặt âm trầm làm cho người ta sợ hãi, khẩu khí tự nhiên cũng lớn hơn.
“Ha ha, Nhị ca ca tự tin như vậy a? Ngâm Tuyết mỏi mắt mong chờ rồi!”
Cười sáng lạng rực rỡ, rõ ràng là biểu lộ rất động lòng người, nhưng trong mắt Tống Vũ Thiên lại vô cùng xấu xí khiến người ta chán ghét, phiền lòng!
“Hừ, ngươi đừng vội cuồng ngạo, hôm nay trẫm đến là muốn nhìn xem hai người các ngươi định làm thế nào để công phá thành này!”Tống Vũ Thiên vừa dứt lời, tay áo màu vàng sáng liền hất lên, sau đó vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía trước, ánh mắt gắt gao.
“Thế nhân đều ngu muội, thậm chí ngay cả thị phi chân tướng cũng nhận không rõ! Nữ nhi của Nhữ Dương Vương làm loạn, hành vi đại nghịch bất đạo như thế, quả thật trời đất không dung! Chính là bọn họ rõ ràng không tru diệt, ngược lại còn công nhiên tỏ vẻ ủng hộ, đúng là trúng cổ độc của các ngươi rồi!”
Hai mắt Tống Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào Tống Vũ Huyền một thân nhung trang, đối với đối thủ cạnh tranh cường đại nhất này, trong lòng của hắn càng căm hận gấp ngàn lần!
Hắn biết rõ sở dĩ hiện nay lòng dân thuận theo, hô hào ủng hộ, đều là vì uy vọng của Nhữ Dương Vương cùng danh đức của Thượng Quan Huyền Ngọc! Hai người kia, một người là tôn giả đã qua đời, một người là thánh nhân Đại nghĩa, danh dự đã xâm nhập vào lòng dân, ăn xâu bén rễ, tự nhiên lực ảnh hưởng cũng vượt xa người thường!
Nếu như chỉ có Nhữ Dương Vương hắn còn có thể trấn áp, nhưng hắn không nghĩ tới Thượng Quan Huyền Ngọc cũng sẽ chen vào một chân, cho nên hôm nay đối mặt với áp lực từ hai phía, hắn đúng là cất bước duy nan.
Lạnh lùng nhìn lướt qua Thượng Quan Huyền Ngọc đứng ở sau lưng Tống Ngâm Tuyết, khi nhìn đến bóng dáng quen thuộc của tám người, Tống Vũ Thiên châm chọc, vừa nói móc vừa cười: “Cái gì thượng nhân Đại nghĩa, cái gì Thánh công tử, toàn bộ đều là chó má! Bất quá chính là một tên ngụy quân tử ham nữ sắc, lừa đời lấy tiếng, sao xứng đứng trên cao ra lệnh?”
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ngọc, cục tức của Tống Vũ Thiên càng không biết trút vào chỗ nào! Hắn quay đầu khinh miệt nhìn Tống Ngâm Tuyết, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: “Diễm phúc của Ngâm Tuyết thật là sâu a, lại có tám vị nam tử tuấn lãng bất phàm đi theo! Nhớ ngày đó tại Đại Tụng thì ngươi cũng cũng chỉ có năm vị phu quân, không thể tưởng được hôm nay đi ra ngoài dạo qua một vòng, rõ ràng lại lòi ra thêm ba vị? Ha ha, thật đúng là mị lực to lớn, bản lĩnh mạnh, thật sự khiến trẫm bội phục, bội phục!”
“Ngày xưa Nhữ Dương quận chúa háo sắc dâm dật, mọi người thóa mạ, thật không nghĩ đến cái lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo, rõ ràng chỉ đảo mắt, ngươi lại trở thành hóa thân của chính nghĩa và vẻ đẹp, nhận hết lời tán dương của thế nhân, được thiên hạ truyền tụng? Ha ha, thật quá
châm chọc a, quả thực làm cho người thật là tức cười!”
Tựa hồ cực kỳ bất mãn với sự chênh lệch đảo ngược này, từ trước tới nay lần đầu tiên Tống Vũ Thiên mở miệng nói nhiều lời chanh chua như vậy trước mặt người khác, khiến chúng tướng sĩ hai bên choáng váng, cảm thấy Tống Vũ Thiên làm vua của một nước, đúng là không còn chút phong độ nào!
Nhờ Tống Vũ Thiê,n Tống Vũ Huyền cùng Tống Ngâm Tuyết càng nổi bật lên, cao quý hơn rất nhiều, bọn họ cười nhạt, thủy chung không nói, rõ ràng là loạn thần tặc tử, nhưng lại tràn đầy chính khí.
“Tống Vũ Thiên, đừng nhiều lời nói nhảm nữa, chuyện đã tới nước này, ngươi ứng chiến a. Tống Vũ Huyền ta, hôm nay nhất định phải vì thân phụ Nhữ Dương Vương báo mối huyết hải thâm thù này!”
“Báo thù —— báo thù ——” Tống Vũ Huyền vừa dứt lời, đoàn quân hùng mạnh sau lưng liền hô rung trời, đinh tai nhức óc!
Thấy vậy, Tống Vũ Thiên không có phản ứng gì, các tướng sĩ bên hắn, trong lòng lại tràn ngập sợ hãi.
Phàm là tướng sĩ, không ai không ngưỡng mộ Nhữ Dương Vương, hôm nay biết được chân tướng trong cái chết của Nhữ Dương Vương, bọn họ làm sao có thể không đau lòng?
Chính là thân là một người lính, bọn họ phải nghe lệnh Hổ Phù, cho dù lòng ngàn lần không muốn, cũng không thể trái lệnh! Bởi vì đây là thiên mệnh, cũng là bất đắc dĩ!
Nhìn tràng diện sắp bạo phát này, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh yên lặng xoay người, nhắm mắt lại, không nhìn tới, không thèm nghĩ nữa. Mà Mai Phi phía sau hắn, giờ phút này đã từ từ tiến lên, mặt không biểu tình, tâm tư khó đoán.
Đã nói đến nước này, không còn gì để nói nữa, dưới thành không có, trên chiến đài cũng không có, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, tiếp đó đón gió tiến lên, giơ tay lên cao, thốt ra một câu lạnh lùng nhưng êm tai “Chiến ——” , rung động gõ vào trong lòng mỗi người!
Vừa thấy đối phương truyền lệnh, minh hoàng Tống Vũ Thiên lạnh giọng ra lệnh đến, lúc này, chiêng trống hai phe nhất tề vang lên, tiếng ồn vang vọng trong không trung!
“Hừ, chỉ bằng các ngươi cũng muốn phá thành? Nằm mơ!” Lui về sau một bước, kéo Mai Phi về phía sau mình, Tống Vũ Thiên thủ thế, tướng sĩ lập tức vào chỗ!
Cung tiến thủ chuẩn bị, mâu dài trong tay, còn có binh sĩ tử thủ cửa thành, sắc mặt mỗi người bọn họ đều ngưng trọng, chờ đợi công kích sắp đến.
Thủ thành dễ dàng công thành khó, Tống Ngâm Tuyết đương nhiên biết Tống Vũ Thiên từ trên cao nhìn xuống như vậy rốt cuộc đã chiếmđược bao nhiêu ưu thế, cho nên nàng mỉm cười, chuyển đổi thế tay.
Chiêng trống phấn chấn lòng người, tiếng hô vang lên, chỉ thấy tay Ngâm Tuyết vừa hạ xuống, từng dãy tướng sĩ mặc khôi giáp phòng tên dựng thang lên tường thành, hướng đầu tường công tới.
Dưới thành các tướng sĩ mang cây gỗ xô cửa, từng tiếng đánh ầm ầm vang lên, hỗn chiến thành một mảnh.
Kỳ thật đối với việc phá cửa, Tống Ngâm Tuyết vốn có thể dùng hỏa dược cho xong việc, nhưng nàng không muốn ảnh hưởng tới người vô tội, cũng không muốn kinh thành thành bình địa, dù sao nàng chỉ muốn thu phục mà không phải hủy diệt, cho nên liền kiên quyết buông tha cho vũ khí sát thương hiện đại, mà đổi lại dùng phương pháp bảo thủ.
“Cung tiễn thủ, bắn ——” vừa thấy đối phương bắt đầu trèo thành, Tống Vũ Thiên liền hạ lệnh, muốn bắn rơi những quân địch đang trèo lên kia.
Chính là bởi vì Tống Ngâm Tuyết sớm đã biết hắn sẽ có chiêu này, vì vậy sớm đã gia cố khôi giáp của các tướng sĩ, để giảm thấp khả năng bị thương thân thể.
Trên đầu thành tên bay tán loạn, cấp tốc phóng xuống dưới thành, mà tướng sĩ dưới thành cũng không cam chịu yếu thế, đồng loạt giương cung phản kích!
Trong nhất thời cửa thành bụi đất mù mịt, tung bay đầy trời, tuy là buổi sáng lại giống như chạng vạng tối!
Tống Vũ Thiên chứng kiến cung tiễn không tác dụng gì lớn với quân địch trèo thành, lập tức mặt âm trầm truyền lệnh, phân phó xuống dưới.
Vừa nhận được mệnh lệnh, binh lính trên đầu tường lập tức thay đổi chiến lược, vứt cung tiễn xuống thay thế thành bộ binh, sau đó bắt đầu liều mạng bưng đá quăng xuống, lực đạo mãnh liệt, ra tay hung ác, không có chút nương nhẹ nào.
Bởi vì vật nặng từ trên trời giáng xuống, không ít tướng sĩ công thành bị thương, nhưng vẫn ôm tín niệm liều chết, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thề phải cúc cung tận tụy vì Nhữ Dương Vương!
Tảng đá lớn quăng xuống khiến đối phương ngã trái ngã phải, Tống Vũ Thiên vui mừng không khỏi cười ha ha, thấy vậy, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh càng nhắm mắt chặt hơn, mà Mai Phi bên cạnh thì thủy chung không lên tiếng, ánh mắt nhìn người trên chiến đài, dưới thành.
Mặc Lương, Minh Tịnh, Vô Song, Lâm Phong, lúc này bọn họ vừa thấy tình hình này, phẫn nộ trong lòng, lập tức phi thân lên thành, muốn ngăn cản mấy tảng đá lớn.
Theo thân ảnh bốn người bay ra, dưới thành lại có mấy người trợ giúp, bọn họ theo thứ tự là Viêm thuộc Tinh sát của Minh Tịnh, bốn người Si Mị Võng Lượng ( nghĩa là yêu ma quỷ quái ) trong Ngũ độc cốc của Vô Song.
Hỗn chiến bắt đầu, mục tiêu nhắm thẳng về hướng đầu tường, vừa thấy có địch tiến lại, đám cung tiễn thủ lại bắt đầu nâng cung, nhấc tay nhắm trúng mục tiêu.
Lúc này, tên không giống như vừa rồi, bởi vì một lòng muốn đưa đối phương vào chỗ chết, cho nên Tống Vũ Thiên sai người đổi thành tên tẩm độc, sau đó từng mũi từng mũi tên, không lưu tình chút nào vọt lên không trung!
“Chú ý tên có độc!” Vô Song lâm nguy, vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nhắc nhở mọi người, mấy người nghe vậy đều gật đầu, tiếp đó nhanh nhẹn ứng đối những mũi tênđang gào thét bay đến này.
Thấy mấy người võ công cao cường, sắp nhảy qua đầu tường, trong lòng Tống Vũ Thiên gấp gáp. Hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy quân địch công thành bị thương đã được thế thay thế, bổ sung lực lượng mới.
Rốt cuộc vẫn là nhiều người lực lớn, cho dù Tống Vũ Thiên xuống tay độc ác, nhưng dưới từng đợt lại từng đợt công kích, hắn cũng lực bất tòng tâm.
Biết rõ cứ tiếp tục như vậy khẳng định không ổn, Tống Vũ Thiên giương mắt nhìn phía trước một chút, chống lại thần sắc trầm mặc của Tống Vũ Huyền, cùng với Tống Ngâm Tuyết thủy chung vẫn cười nhạt thong dong, trong lòng căng thẳng, trái tim cũng đập chậm vài nhịp.
“Lên!”
Đưa tay lên không trung, dưới ánh nhìn soi mói của Mai Phi, chỉ thấy Tống Vũ Thiên triệu hồi bọn thủ hạ từng thuộc về Lăng Mị, phóng về hướng bọn Mặc Lương.
Thì ra cái chết của Lăng Mị cũng không phải ngẫu nhiên, chẳng qua Tống Vũ Thiên mượn Mai Phi làm cớ để xử tử nàng ta mà thôi! Hắn đã sớm động tay động chân trong bí mật, chỉ sợ cho dù lúc ấy Lăng Mị theo ý hắn đoạt được Huyền Mặc lệnh, chỉ sợ kết quả cũng là khó thoát khỏi cái chết a.
Tống Ngâm Tuyết híp mắt lại, nhìn thủ hạ Lăng Mị từ trên thành nhảy ra tập kích, trong lòng hiểu được, ánh mắt không khỏi thâm thúy, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Thủ hạ của Lăng Mị, đều là người quái dị trong giang hồ, Tịch Mặc Lương huy kiếm chém giết, phối hợp cùng Minh Tịnh.
Võ công của Vô Song cùng Lâm Phong tương đối kém hơn một chút, nhưng dưới sự liên hợp vây công của Viêm và Si Mị Võng Lượng, lại dùng thêm độc châm, độc phấn hỗ trợ, cũng có thể thành thạo thong dong ứng đối.
Tuy thủ đoạn dụng độc cũng không phải quang minh lỗi lạc cho lắm, nhưng thời kì phi thường thì thủ đoạn cũng phải phi thường, hơn nữa lại dùng để đối phó kẻ gian như Tống Vũ Thiên, tất cả đạo nghĩa, cơ bản cũng nên tạm giác qua một bên.
Một mảnh chém giết, đầy máu tanh, bên này binh lính còn đang kiên nhẫn đánh cửa thành, mà đầu tường đội quân ném đá dần dần yếu bớt, đã có tướng sĩ trèo lên thành, đang cùng đối phương chiến đấu hăng hái, kịch liệt.
Quân cầm mâu dài của Tống Vũ Thiên lúc này đang quơ trường mâu liều mạng chống đỡ, muốn từ bên ngoài tiêu diệt từng người xâm nhập, thấy tình huống như vậy, Tống Vũ Thiên vội vàng bảo hộ Mai Phi, liếc mắt ra hiệu cho thân tín bên cạnh, bảo hắn tiến hành bước chống cự công kích tiếp theo.
“Nước thép chuẩn bị ——” thân tín giương giọng, chỉ thấy trong khoảnh khắc từng lỗ trên đầu tường, đều xuất hiện một nồi nước thép sôi trào, sau đó chỉa thẳng vào các tướng sĩ còn đang leo lên công thành kia.
Tống Ngâm Tuyết vừa thấy Tống Vũ Thiên rõ ràng lại sử dụng chiêu số ác độc như vậy, không khỏi cùng Tống Vũ Huyền nhìn nhau, tiếp đó không chút chần chừ cầm lấy cung tiễn bên cạnh người, kéo dây cung đáp tên, vọt tới người dội nước thép trên đầu tường, tốc độ mạnh mẽ mà chuẩn xác.
“A ——” một tiếng, binh lính trúng tên ngã xuống đất, tiếp đó có người thay thế, lại bắn, lại thay, lại bắn!
Tống Ngâm Tuyết liên tục bắn tên, động tác rất nhanh mà tiêu sái, nàng điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên không trung, ba tên nhất tề bay trên không, động tác liên tục như nước chảy mây trôi!
Trên chiến đài Tống Vũ Huyền cũng cũng giống như thế, cho tới bây giờ hắn mới biểu hiện công phu thật sự trước mặt thế nhân, tên tên tinh chuẩn, không hề bắn trượt!
Bị bắn tên công kích, trên thành cũng bắt đầu bắn tên, bất quá lúc này đây bọn họ rõ ràng lại dùng tên lửa, loại đã nhúng qua đầu, có thể cách khôi giáp làm bỏng làn da các tướng sĩ.
Nước thép lợi hại, mặc dù bị huynh muội Tống gia ngăn cản cũng không dội mạnh xuống, nhưng vẫn có một chút rớt lên trên người các tướng sĩ dưới thành, khiến hơi nóng nổi lên bốn phía, tiếng kêu ầm ĩ.
Tống Vũ Thiên ngửa mặt cười ha ha, miệng không ngừng kêu to: ” Dội cho trẫm, hung hăng dội cho trẫm!”
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, chỉ nghe nàng quát nhẹ một tiếng, “Thất Sát!” Sau đó, vung tay lên ——
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com