Cảm xúc mãnh liệt say sưa, sảng khoái qua đi, hai người cùng dựa vào nhau trong ao nước ấm, làn da nóng hổi dán chặt lấy nhau, Minh Tịnh cảm thấy mỹ mãn đưa tay để lên bụng Tống Ngâm Tuyết, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve.
Ở chỗ đó, có một đứa bé, không biết nam nữ, không biết tướng mạo, nhưng dù như thế nào, trong lòng bọn họ đều tràn đầy niềm vui sướng.
Tiểu tử này sẽ giống ai? Ngoại trừ Tuyết Nhi, ai mới là người may mắn cho bé một nửa sinh mệnh đây? Minh Tịnh cười nhẹ, biểu lộ ngọt ngào.
“Tuyết Nhi, vừa rồi biểu hiện của ta thế nào?” Lời nói gợi cảm mà mị hoặc, ẩm ướt mềm mại thổi vào vành tai Tống Ngâm Tuyết, làm cho nàng còn chưa hết đỏ mặt, toàn thân lập tức run lên, tiếp đó ngượng ngùng mà tức giận liếc hắn một cái!
“Ha ha, thế nào? Không hài lòng sao?”
Thấy bộ dạng nàng hờn dỗi như vậy, trong lòng Minh Tịnh cực kỳ yêu thương, véo nhẹ cái mũi của nàng, vẻ mặt xấu xa diễn giải: “ Tuyết Nhi của ta đã không hài lòng, ta đành phải tái chiến thêm một lần, đến khi nàng mở miệng nói ‘ tốt ’ mới thôi!”
Dứt lời liền muốn nâng thân thể của nàng lên, giơ bộ phận cứng rắn kia nhắm ngay cửa vào xinh đẹp, Tống Ngâm Tuyết thấy vậy kinh hãi, hai tay vội vàng chống lên lồng ngực của hắn, luôn miệng nói: “Rất tốt, rất tốt, ta rất thích!”
Biết mình không chịu nổi một trận kịch chiến mới, Tống Ngâm Tuyết vội vàng xin tha, trong lòng rất là buồn bực! Kỳ quái, hôm nay, nàng thật sự là quá mức càn rỡ, giống như một kẻ tham lam không biết mệt mỏi.
Minh Tịnh đã muốn nàng ba lượt rồi, nhưng bây giờ hắn mới thổi khí bên tai nàng một chút, nàng cũng vẫn cảm thấy ham muốn? Ông trời ơi, tại sao nàng lại biến thành như vậy? Thật sự là quá mất mặt!
Nếu như phải dùng tám chữ để hình dung biểu hiện của nàng vừa rồi, đó chính là”Nói không thành câu, quân lính tan rã” !
Phỏng chừng cả Minh Tịnh cũng kinh ngạc vì sự nhiệt tình của nàng vừa rồi? Bởi vì trong dây dưa va chạm, nàng rõ ràng cảm thấy hắn đang cười! Hừ, nhất định hắn đang nghĩ nàng dâm đãng, bằng không làm sao có thể cười vui vẻ, ti tiện như vậy?
Tống Ngâm Tuyết khó chịu trong lòng, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Minh Tịnh, thấy vậy, Minh Tịnh ngọt đến tận đáy lòng, hai tay không khỏi siết chặt, dịu dàng thủ thỉ: “Tuyết Nhi, ta biết nàng đang nghĩ cái gì? Nhưng ta muốn nói cho nàng biết, ta rất yêu thích, cực kỳ yêu thích! Bởi vì chỉ có khi nàng toàn tâm toàn ý nhiệt tình tập trung vào nó, chúng ta mới có thể gắn kết nhiều hơn. . . . . .”
Minh Tịnh cười khẽ nói, quyến luyến để đầu nàng tựa lên ngực mình, sau đó vẻ mặt yêu chiều nhắm mắt lại, hai tay chậm rã vuốt ve da thịt bóng loáng như tơ đầy nữ tính kia, dịu dàng lưu luyến.
Hai tay Tống Ngâm Tuyết vòng lên cổ Minh Tịnh, trong khi gắn bó, lòng nàng nghi hoặc, suy nghĩ đến biểu lộ xấu xa đáng đánh đòn lúc Tuyệt thánh rời đi, thân thể khẽ giật mình, biểu lộ có chút kinh ngạc: không lẽ biến hóa của nàng hôm nay, cũng liên quan đến đạo công lực Tuyệt thánh cho nàng lúc trước . . . . . .
Triền miên qua đi, mặt trời dần ngã về hướng Tây, khi Minh Tịnh mang theo Tống Ngâm Tuyết mềm nhũn trở lại phủ quận chúa thì bảy người ra ngoài sớm đã trở về, lo lắng đi qua đi lại trong sảnh.
“Minh Tịnh, ngươi đem Tuyết Nhi đi đâu vậy hả?” Lâm Phong đặt câu hỏi, bộ dạng bất mãn! Hừ, hắn biết ngay là không thể để một mình Minh Tịnh ở lại mà, phải biết rằng tâm địa tiểu tử kia vốn gian xảo, khẳng định sẽ không làm ra chuyện tốt đẹp gì!
“Tuyết Nhi, nàng không sao chứ? Tiểu tử này có làm gì nàng hay không?”
Khẽ kéo Tống Ngâm Tuyết qua, Lâm Phong muốn xác nhận đối phương vẫn ổn, mà khi hắn nhìn thấy gương mặt hơi ửng hồng của người ngọc, thì tất cả đều rõ ràng!
“Minh Tịnh, tên súc sinh này! Ngươi dám thừa dịp chúng ta không có nhà ra tay với Tuyết Nhi, còn ăn nàng sạch sành sanh? Ngươi, ngươi có biết nàng đang mang thai hay không, ngươi làm như vậy. . . . . .”
Lâm Phong nhất thời chán nản, kích động đến nói không nên lời! Hắn vẫn cho rằng đứa con trong bụng Tống Ngâm Tuyết là giọt máu của hắn, Lâm Phong cảm thấy phẫn nộ thay cho con mình, vì vậy tức giận đùng đùng, bực bội hờn dỗi!
Sáu người khác cũng giống vậy, đều cho rằng bé con trong bụng là của mình, vì vậy khi biết Minh Tịnh rõ ràng dám làm như thế, đều không vui phẫn nộ trừng mắt.
Minh Tịnh lại bình tĩnh như mây trôi nước chảy, căn cứ nguyên tắc có việc tốt mọi người phải cùng nhau chia xẻ, hắn chậm rãi nói ra bí mật của Tuyệt thánh, cũng đồng thời nói ra sự thật sau ba tháng Tuyết Nhi có thể sinh hoạt vợ chồng!
Sự thật được nói ra, tâm tình mọi người đều không ổn định, vui mừng vì cuối cùng cũng đã có thể. . . . . . Bực bội là vì tiểu tử Minh Tịnh kia nhanh chân đến trước, đợi bản thân ăn uống no đủ mới nhớ tới bọn họ!
“Minh Tịnh, tên tiểu nhân hèn hạ này, dám âm thầm đùa giỡn chúng ta!” Lâm Phong tức giận dậm chân, nhịn không được chửi ầm lên!
Mà lúc này, Mặc Lương bên cạnh cũng hơi khó chịu, “Minh Tịnh, tiểu tử ngươi cũng quá ích kỷ rồi, ngay cả ta mà ngươi cũng dấu diếm!”Hừ, phải biết rằng bình thường quan hệ của hai người bọn họ cũng không tệ lắm ( đương nhiên, loại không tệ này được thành lập vào lúc bọn hắn nhất trí đối kháng với Vô Song), có chuyện tốt như vậy cũng không nói cho hắn biết!
Vô Song cau mày, tựa hồ không ngờ tới còn có chuyện này, để Minh Tịnh thừa cơ lợi dụng, vẻ mặt không khỏi âm trầm, tức giận trong lòng.
Ba nam tử có võ công, thấy mình bị Minh Tịnh lừa dối như vậy, trong lòng đều bất bình, vì vậy dưới sự kích động ra tay cùng tập kích hắn, thân ảnh bay qua bay lại liên tục.
Thấy bốn người đánh nhau, Huyền Ngọc ở bên cạnh mở miệng ngăn cản giảng đạo lý, căn cứ nguyên tắc khuyên can, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu”Tử đã từng viết” !
Kỳ Nguyệt nghiêm mặt, hai đấm nắm chặt, vừa tức giận, vừa không thể không tiến lên khuyên bảo.
Mà Tử Sở làm hoàng tử, bình thường đã thanh cao kiêu ngạo, hôm nay bị người ta lừa như vậy, trong lòng đương nhiên không thoải mái, vì vậy trầm mặt lạnh lùng nhìn bọn họ, quyết định khoanh tay đứng nhìn không giúp đỡ.
Hừ, hắn mặc kệ, ai bảo tên kia ăn vụng một mình quá đáng như vậy? Đáng đời hắn lắm!
Ba đối một, còn có Mặc Lương võ công cao cường, Minh Tịnh muốn chống đỡ tất nhiên là phải cố hết sức, vì vậy khi thấy mình không địch lại hắn bắt đầu giở trò xỏ là, trốn đông trốn tây.
Trong lòng Mặc Lương, Vô Song, Lâm Phong còn chưa hết giận, đâu chịu buông tha cho hắn? Mỗi người đề chưởng vận khí, đánh nhau kịch liệt.
Trong sảnh nhất thời ầm ĩ lộn xộn, tiếng khuyên can, tiếng tức giận mắng chửi. . . . . . Liên tiếp vang lên bên tai không dứt. Mà lúc này, chỉ có một mình Thư Ly bình tĩnh đi thong thả đến bên cạnh Tống Ngâm Tuyết, ôm ngang nàng lên, đi về hướng Ngâm Tuyết các.
Tính tình Thư Ly, vốn không tranh quyền thế! Trong mắt hắn, trên đời này ngoại trừ Tuyết Nhi và đàn ra, không có gì có thể khiến hắn quan tâm nữa.
Tuy hắn cũng tức Minh Tịnh giảo hoạt, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện này có gì quan trrọng đâu? Tuyết Nhi cũng không thuộc về mình ai, mà tám người bọn họ cùng nhau có được nàng, cho nên dù ai chiếm tiện nghi, kỳ thật nói cho cùng cũng chưa hẳn là chiếm tiện nghi, dù sao mưa móc cũng rải đều mà, đã như vậy, có gì phải ồn ào?
Ôm người ngọc, từng bước một đi về hướng Ngâm Tuyết các, trong ồn ào hỗn loạn rõ ràng không có ai phát hiện. Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách bọn họ, bởi vì trận đánh nhau trong sảnh thật sự quá kịch liệt.
Khẽ đẩy cửa ra, ôm nàng đi vào, sau khi nhẹ nhàng để nàng nằm thẳng trên giường, Thư Ly xoay người, chậm rãi đốt hương.
Đây là hương trầm Vô Song cố ý điều chế cho Tuyết Nhi, có tác dụng an tâm ngưng thần, đặc biệt thích hợp với trạng thái hiện tại của Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi hiện tại, đã hết đỏ mặt, xinh đẹp thở nhẹ, vừa nhìn liền biết vừa rồi chắc chắn nàng đã trải qua một cuộc hoan hợp hết sức triền miên kịch liệt. Thư Ly thương tiếc, để nàng nghỉ ngơi, sau đó trực tiếp ngồi bên bàn, nhẹ nhàng khảy những khúc đàn khiến người ta thư thái.
Tiếng đàn không lớn, nhưng vừa vặn đủ để Tống Ngâm Tuyết nghe được, phối hợp với tác dụng của hương trầm, nhanh chóng làm cho mặt nàng xuất hiện vẻ an bình.
Hình ảnh ấm áp, lưu luyến, khí chất nhẹ nhàng như tiên giáng trần của Thư Ly lưu chuyển trong phòng, khiến cho căn phòng tràn ngập một loại cảm giác bình yên thanh thản.
Tiếng đàn du dương chậm rãi phát ra từ đầu ngón tay, Thư Ly nhắm mắt, tuấn nhã như gió, Tống Ngâm Tuyết nghe một lúc, từ từ chìm vào giấc ngủ, khóe miệng khẽ nhếch.
Vừa rồi nhất định nàng đã mệt muốn chết rồi. . . . . .
Thư Ly nhẹ nhàng ngừng đàn, đứng lên đi thong thả đến bên giường, sau khi dịu dàng đắp chăn cho người ngọc, đưa tay đặt lên bụng nàng, sau đó tràn đầy thương yêu vuốt ve.
“Con à, mẫu thân con khi ngủ vẫn thật đẹp. . . . . .”
Cúi xuống, môi nhẹ nhàng ấn một cái lên trên trán đối phương, Thư Ly khẽ cười, sau một hồi mới đứng dậy, tiếc nuối rời đi. . . . . .
. . . . . .
Sau khi chuyện Tống Ngâm Tuyết có thể hợp phòng truyền ra, các nam nhân bắt đầu điên cuồng!
Nín nhịn ba tháng, thống khổ ba tháng, cuối cùng hôm nay cũng được giải phóng, cơ hội tốt như vậy, làm sao bọn họ có thể bỏ qua?
“Tuyết Nhi, đêm nay ta ngủ cùng nàng được không? Ta đã nhịn ba tháng rồi!” Lâm Phong vẫn là người ầm ĩ nhất, đứa trẻ đáng thương này, luôn nghĩ phải làm thế nào để tăng địa vị của hắn trong vị tám vị phu quân.
“Thôi đi, ai không nhịn ba tháng? Làm như chỉ một mình ngươi phải nhịn ấy! A, cái loại lãng tử trăng gió như ngươi, ai biết có lén Tuyết Nhi tới Túc Nguyệt Phường tìm cô nương hay không, còn không biết xấu hổ làm ồn?” Mặc Lương phản kích, không lưu tình chút nào, đối với những kẻ ngăn cản hắn truy cầu “Tính phúc*”, từ trước đến nay hắn vốn hề không nể nang!
(* Tính phúc: Hạnh phúc trong chuyện chăn gối.)
“Này , Tịch Mặc Lương, ngươi nói cái gì đó? Có tin ta đánh ngươi hay không!”
“Ngươi đánh lại ta sao?”
“Hừ, ta đánh trong lòng!”
Mặc Lương cùng Lâm Phong tranh cãi ầm ĩ, không ai nhường ai, mà lúc này, Minh Tịnh ăn uống no đủ thản nhiên uống trà cứ như việc không liên quan gì đến mình, thần sắc thoả mãn, biểu lộ ưu nhã, nhưng vết bầm thật lớn trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, lại đâm thẳng vào mắt người ta, là ảnh hưởng trầm trọng đến khí chất như thần tiên của hắn, khiến cho hắn trông rất kỳ lạ buồn cười.
“Này, Dạ Lâm Phong, chẳng lẽ ngươi muốn như kẻ nào đó sao?” Trông thấy thái độ kiêu ngạo của Lâm Phong, Mặc Lương lạnh mặt, trầm giọng liếc mắt nhìn Minh Tịnh.
Thấy vậy, đôi mắt sáng như sao của Minh Tịnh lưu chuyển, thần sắc giống như đang nói: giống ta thì sao? Một quyền có thể đổi lấy một lần tận tình truy hoan, loại mua bán này. . . . . . Đáng giá!
Kỳ Nguyệt, Huyền Ngọc, Thư Ly, Tử Sở cũng tha thiết mong mỏi, dù sao cũng là nam nhân, ai không muốn triệt để có được người thương cả thể xác lẫn tinh thần chứ? Nhưng vì bình thường bọn họ cũng tương đối trầm mặc, cho nên trong lúc nhất thời cũng chưa đến nỗi không biết xấu hổ lớn tiếng tranh giành!
Bất quá tuy nói không tranh, nhưng ánh mắt đầy bức thiết kia lại để lộ ra khát vọng trong lòng bọn họ, khiến Mặc Lương bên cạnh tức giận một hồi, mắng bọn họ giả dối, muốn mà không dám tranh!
“Không phải chúng ta không dám tranh, chúng ta sợ Tuyết Nhi khó xử chứ bộ!” Huyền Ngọc không đồng ý đứng ra, lên tiếng phản bác! Bọn họ chỉ là văn nhân múa bút viết văn, tính tình không thể ngang nghạnh như những kẻ đã quen sống trong môi trường đao quang kiếm ảnh, tự nhiên là phải kín đáo hơn. Hơn nữa, quả thực bọn họ cũng thật lòng không muốn đẩy Tuyết Nhi vào thế khó xử.
“Hừ, ai mà biết được?” Mặc Lương khiêu khích, không đồng tình.
Lúc này, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái dễ kích động, vừa nghe hắn nói như vậy, Huyền Ngọc hoàn toàn bạo phát, đỏ mặt kích động mà tranh, “Tuyết Nhi, ta cũng muốn! Buổi tối ta ngủ cùng nàng được không?”
Tống Ngâm Tuyết đau đầu, vừa mới yên tĩnh được một thời gian ngắn, đã rơi vào cục diện bế tắc như vậy sao? Trong lòng bất mãn, nghiến răng mắng Tuyệt thánh mười vạn tám ngàn lần, còn tiện thể ân cần thăm hỏi các bậc cha chú thân thích nhà ông ta!
“Không được, ta đang mang thai, phóng túng quá độ sẽ làm bị thương đến con.”
“Nhưng Tuyết Nhi, con đã có công lực của Tuyệt thánh bảo vệ rồi, không sao đâu mà!”
“Vậy cũng không được! Tuy nói như vậy, nhưng ai biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Ta không thể mạo hiểm như vậy, cho nên mấy người các chàng, còn phải cấm dục!”
“A! Có còn để cho người ta sống hay không đây!” Mấy người kháng nghị, bất mãn kêu lên, lúc này, khi bọn họ hai mặt nhìn nhau, Vô Song đi tới, cười cười thản nhiên.
“Tuyết Nhi, không sao đâu, ta sớm đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi, cho nên đã bỏ ít
thuốc giữ thai trong đồ ăn thức uống của nàng mỗi ngày, ta cam đoan sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì.”
Vốn không muốn chịu nỗi khổ cấm dục, Vô Song âm thầm phối thuốc, thầm nghĩ đợi ba tháng sau, thai nhi ổn định là có thể cá nước thân mật, không ngờ lại bị tên Minh Tịnh kia chiếm tiên cơ trước, làm hại hắn buồn bực ảo não, oán khí đầy bụng mà không có chỗ phát tiết.
“Thuốc này có hiệu quả đối với việc giữ thai, Tuyết nhi nàng không cần lo lắng vận động sẽ làm bé cưng bị thương. Hơn nữa hôm nay lại có thêm công lực của Tuyệt thánh chặt chẽ bảo vệ, hết sức cẩn thận, cho nên đừng nói chi một đêm một người, cho dù đồng thời mấy người, cũng tuyệt đối không có bất kỳ ảnh hưởng gì!”
Lời mà Vô Song nói…, ý là utừ nay về sau, chuyện hoan hảo tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng gì đến Tống Ngâm Tuyết! Chính là bởi vì hắn vô ý nêu ví dụ, những người khác nghe thấy lại nghĩ sang hướng khác.
Lâm Phong cùng Mặc Lương nhìn nhau, đều hiểu ý nhẹ gật đầu, sau đó tiến lên ôm lấy Tống Ngâm Tuyết, vội vàng xông ra ngoài.
“Ta cũng muốn!” Huyền Ngọc cố sức tranh thủ, chạy theo bọn họ, để lại Vô Song ngơ ngác không hiểu nháy nháy mắt, một lần nữa phiền muộn không thôi! Ai, hắn so cái gì không so? Lại so với cái này? Buồn bực!
Nhìn thân ảnh Lâm Phong, Mặc Lương, Huyền Ngọc rời đi, Minh Tịnh cười nhạt, mà Kỳ Nguyệt, Thư Ly, Tử Sở thì xoay người ngồi lên ghế, chậm rãi thưởng trà .
Ha ha, hôm nay đến phiên bọn họ, vậy ngày mai thì sao, ngày kia nữa? Không vội, không vội. . . . . .
. . . . . .
“Dạ Lâm Phong!”
Đầu hạ bỗng nhiên có một cơn gió tập kích vào phòng, trong Ngâm Tuyết các, Lâm Phong tung một cước đá văng cửa phòng, tiếp đó thân thể nhún một cái, trực tiếp chạy về hướng giường lớn khiến người ta khát vọng đã lâu.
“Tuyết Nhi, ta ở đây!” Biết đối phương muốn nói cái gì, Lâm Phong cười xấu xa một tiếng, hắn sẽ không để nàng có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cúi người phong bế môi của nàng, tiếp đó hai tay lập tức cởi áo kéo đai lưng.
Lúc này Mặc Lương cũng đi vào, mà Huyền Ngọc đi theo phía sau, sau khi đóng kín cửa, chỉ thấy trên giường lớn khắc hoa, Tống Ngâm Tuyết lộ nửa vai, quần áo hơi xộc xệch, hai tay đánh lên lồng ngực Lâm Phong, cái miệng nhỏ nhắn bị bịt kín chỉ phát ra tiếng ưm ưm.
Nàng rất muốn tung một cước đá văng hắn ra, nhưng nàng biết rõ trong lúc mang thai không thể tùy tiện sử dụng công lực, nếu không sẽ không tốt cho thai nhi. Hơn nữa bởi vì đạo công lực kia của Tuyệt thánh, làm cho toàn thân nàng trở nên cực kỳ mẫn cảm, lúc này bị Lâm Phong vuốt ve, lại mơ hồ cảm thấy ham muốn?
Nàng không muốn như vậy? Thật là mất mặt!
Hai tay Tống Ngâm Tuyết ngăn cản, vừa thẹn vừa giận, chính là Dạ Lâm Phong cũng không thèm để ý, bởi vì hắn biết rõ trong lòng Tuyết Nhi thật ra là rất muốn, bởi vì từ phản ứng thân thể của nàng, hắn có thể nhìn ra được.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Lâm Phong thở dài một tiếng, vươn tay vào trong lớp quần áo hơi mở nắm lấy khối thịt đẫy đà kia, thấy thế, toàn thân Tống Ngâm Tuyết cứng lại, ngay sau đó trong cơ thể nàng, một loại cảm giác khó nói lên lời chảy khắp toàn thân.
“Ưm. . . . . .”
Không thể tự chủ, trong cổ nàng bật ra tiếng ngâm khẽ không cách nào khắc chế, ba người ở đó nghe vậy đều rung động một hồi, hai mắt gắt gao khóa trên đôi mắt híp lại, khuôn mặt xinh đẹp cố gắng nhẫn nại kia.
“Tuyết Nhi, không cần phải nhẫn nhịn, cho ta. . . . . .” Trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của Lâm Phong, lộ rõ thần sắc mê ly, hắn cúi người để nàng nằm xuống, thân thể chậm rãi đè lên.
Linh hoạt cởi bỏ quần áo, lộ ra áo ngực bao vây lấy hai khỏa mềm mại kiêu ngạo của Tống Ngâm Tuyết, thấy vậy, ngón tay thon dài của Lâm Phong khẽ động đậy, trong nháy mắt khỏa mềm mại rất tròn, đứng sừng sững hiện ra, phía trên là nụ hoa hồng hào, cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt, khiến tiếng thở dốc ồ ồ vang lên.
“Tuyết Nhi, nàng thật đẹp. . . . . .”
Thân thể này, cho dù bọn họ đã nhìn rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều làm cho bọn họ sợ hãi than thở, nhịn không được trầm luân, mê say! Giống như hiện tại, Lâm Phong vừa thấy được làn da trơn mềm như bạch ngọc, nhẵn nhụi nõn nà, liền không khống chế được, cúi người ngậm lấy quả anh đào béo mập mà ướt át kia.
“A. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết bị chính cơ thể mình đánh bại, mặt đỏ hồng, cảm giác trên người giống như bị lửa đốt, nóng hừng hực.
Trong lơ đãng nàng vặn vẹo, nhưng một động tác nhỏ như vậy, cũng tràn đầy mị hoặc chọc người, ba người kia như bị điện giật, dục vọng kịch liệt bừng bừng nổi dậy!
Đôi mắt mê ly, biểu lộ hấp dẫn, người ngọc xinh đẹp, quần áo nửa kín nửa hở, như yêu ma quỷ mị, toàn thân từ cao xuống thấp tràn đầy một loại gợi cảm trí mạng, xuân sắc khôn cùng!
Lâm Phong gầm nhẹ một tiếng, cũng nhịn không được nữa ra sức mút cắn quả hồng trước ngực nàng, trong vong tình, một tay không khỏi lướt xuống phía dưới tìm kiếm, tìm kiếm nguồn suối tốt đẹp kia.
Mặc Lương cũng nhịn không được nữa thở hổn hển, hắn tiến lên một bước, vươn tay khẽ kéo mở quần áo chưa cởi hết trên người Tống Ngâm Tuyết, sau đó cúi cuống, gắt gao hôn lên lưng của nàng.
“A!” Cảm giác sau lưng mát lạnh, Tống Ngâm Tuyết vội vàng trợn mắt kinh hô.
Mà lúc này, Lâm Phong cũng nhịn không được nữa, ham muốn tăng vọt, hắn nằm ngửa nâng vòng eo của người ngọc lên, sau đó nhắm ngay dục vọng của mình, chậm rãi hạ xuống.
“Ư. . . . . .” Trong nháy mắt thân thể bị lấp đầy, Tống Ngâm Tuyết ngửa đầu không khỏi rên hừ hừ ra tiếng, vì không muốn khiến bé cưng bị thương, Lâm Phong tận lực điều chỉnh tư thế của mình, chậm rãi, nhẹ nhàng đẩy mạnh phía trước.
Chỗ đó của Tuyết Nhi thật chặt, co thắt làm cho hắn suýt không khống chế được! Cảm giác ấm áp mà ướt át, căng chặt, gắt gao bao quanh hắn, dịu dàng mà trí mạng, tiêu hồn thực cốt tra tấn hắn, làm cho cả đời này hắn cũng không thể quên, tình nguyện trầm luân!
“Tuyết Nhi, ta khống chế không nổi rồi!” Căng thẳng cắn chặt răng, Lâm Phong cầm tuyết đồn của người ngọc, sau khi nâng lên một chút, bắt đầu xông tới theo quy luật.
Mặc Lương đang vuốt ve tấm lưng yêu kiều của Tống Ngâm Tuyết, sau khi lưu lại một hàng ô mai, khẽ giương hai cánh tay lên, hai tay ôm lấy thân thể của nàng, sau đó vành tai và tóc mai chạm vào nhau, không ngừng mút cắn vành tai tinh xảo kia.
“Mặc Lương, đừng. . . . . .”
Khoái cảm dồn dập trong cơ thể, một lớp cao hơn một lớp tập kích nàng, khiến toàn thân nàng vốn đã run rẩy không thôi suýt nữa không khống chế nổi bản thân! Mà lúc này, Mặc Lương còn”Tát nước theo mưa” khiêu khích trêu chọc, làm cho nàng vốn đã mẫn cảm đến mức tận cùng,sao có thể chịu đựng nổi?
“Đừng, Mặc Lương, đừng. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết vô lực kêu lên, gương mặt đỏ hồng, trong rung động đẩy vào rút ra, thân thể nàng cũng phập phồng theo, thở gấp không thôi.
“Tuyết Nhi, bộ dáng nàng bây giờ, đẹp quá. . . . . .” Đột nhiên hắn phát hiện mình yêu đến chết bộ dạng mê loạn không khống chế được mình của nàng giờ phút này, Mặc Lương cười tà mị, bàn tay từ phía sau thò ra đằng trước khi dễ hai vú của nàng, sau đó không ngừng xoa nắn, nắm vê.
“Mặc Lương, Mặc Lương!”
Tống Ngâm Tuyết la hét, không chịu nổi những cảm xúc mãnh liệt này, mà nghe vậy, Mặc Lương giả điếc , tiếp tục hôn hít cần cổ, vành tai của nàng, thỉnh thoảng còn xấu xa vươn đầu lưỡi liếm láp.
“Ưm. . . . . .” Không muốn tiếng ngâm nga cuồng loạn của mình bị bọn họ nghe được, Tống Ngâm Tuyết gắt gao cắn môi, gắt gao cắn thật chặt.
Thấy vậy, Lâm Phong dưới thân không vui, không khỏi càng ra sức chạy nước rút. Mà về phần Mặc Lương, hắn càng ra sức khiêu khích, tay, miệng chưa hề ngừng lại, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn.
Huyền Ngọc đứng bên cạnh, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào màn biểu diễn kích thích trước mắt, miệng đắng lưỡi khô, một chỗ nào đó trên thân thể đã lặng lẽ xảy ra biến hóa, cứng rắn kêu gào, phẫn nộ đứng dậy.
Tống Ngâm Tuyết cảm thấy mình sắp điên rồi, thần kinh bị kích thích đến cực hạn, nàng cũng không khống chế bản thân được nữa, há miệng la hét, tiếng la càng lúc càng lớn.
Đâm vào một phát vừa sâu vừa mạnh, Lâm Phong phóng xuất toàn bộ dục vọng của mình! Khi hắn tràn đầy lưu luyến rời khỏi Tuyết Nhi, Mặc Lương ôm lấy nàng, sau khi cố định thân thể của nàng, liền thả người một cái, đẩy phân thân cực nóng của mình vào!
“A!”
Tống Ngâm Tuyết cau mày, toàn thân run rẩy không thôi, nàng bị khoái cảm tình dục bao phủ, cũng không còn biết trời trăng gì nữa, chỉ có thể nhắm mắt hưởng thụ, thể xác và tinh thần đều trầm luân.
Huyền Ngọc hô hấp dồn dập đi tới, không cách nào chịu đựng ham muốn cháy bỏng mãnh liệt trong lòng.
Tuyết Nhi động tình, đẹp như vậy, hấp dẫn như vậy, quần áo cởi đến thắt lưng, toàn thân ửng hồng, môi son khẽ nhếch, đôi mắt đẹp đóng chặt, lông mày nhẹ chau lạị, trên mặt nhộn nhạo trận trận xuân ý, mà ngay cả đôi gò bồng đảo kêu ngạo kia, trong hoạt động tống đẩy cũng không khỏi nhẹ nhàng lắc lư, bày ra những tư thái chọc người.
Máu nóng sôi trào, huyết mạch bành trướng, Huyền Ngọc mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu ngậm lấy làn môi mềm mại của người ngọc, sau đó đưa lưỡi dò xét vào, chậm rãi mút, quấy, càng hôn càng sâu, càng hút càng chặt.
. . . . . .
Tùy ý tận tình, Tống Ngâm Tuyết mềm nhũn như bùn xụi lơ trong ngực Huyền Ngọc, nàng vừa mới trải qua thêm một lần kịch liệt, không còn chút sức lực nào để chống đỡ nữa, ngực không ngừng phập phồng .
Lần này kịch liệt như vậy mà nàng lại không chóng mặt ngất xỉu, xem ra Tuyệt thánh này. . . . . . Ông ấy thật là đáng chết!
Huyền Ngọc chưa rời khỏi thân thể nàng, mặc dù hắn đã phóng xuất hết dục vọng cực nóng của mình, nhưng cảnh tượng mê loạn động lòng người trước mắt, làm cho hắn lưu luyến thật lâu, không chịu rời đi.
Thân thể còn kết hợp, Huyền Ngọc chống hai tay, không để cho sức nặng của mình đè ép người ngọc, sau đó dùng đôi mắt hết sức nhu tình, nhìn chằm chằm vào cái bụng vẫn bóng loáng bằng phẳng như cũ của đối phương thật lâu, dịu dàng vô hạn.
“Tuyết Nhi, ta yêu nàng, yêu nàng và con rất nhiều.”
Cúi người nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, cuối cùng cũng rút phân thân ra, Huyền Ngọc ôm lấy Tống Ngâm Tuyết, cùng Lâm Phong, Mặc Lương nhìn nhau, tiếp đó xoay người, đi về hướng thùng tắm . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com