Bước đi trên con đường rừng, Tống Ngâm Tuyết hít một hơi thật sau, đem tất cả nhứng chuyện phiền não quăng ra sau đầu. Nhưng sao nàng phải tức thế này , cũng không phải nàng làm chuyện xấu, nàng cần gì phải tức giận? Việc này quả thực không có lợi cho bản thân.
Chậm rãi tựa vào một thân cây, trong lòng âm thầm suy nghĩ về thế cục hiện nay.
Nhữ Dương vương phủ, ba chữ này thật không đơn giản! Quận chúa bề ngoài có vẻ thật oai phong, nhưng kỳ thực, phải ở vào vị trí này mới biết có bao nhiêu gian khổ. Cứ như đang đứng trên miếng băng mỏng, chỉ sơ xẩy một chút là có thể rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Đổ mồ hôi hột, Diêm vương a diêm vương, ông thực sự đã mang tới cho tôi một vấn đề rắc rối rồi! Khẽ lắc đầu, thuận miệng đuổi Mân Côi đi chỗ khác, một mình tùy ý đi tới.
Qua lời nói của Kỳ Nguyệt, thì việc Minh Tịnh gây ra hôm qua ở vườn hoa đào có lẽ đã lan truyền ra khắp vương phủ. NN! Mấy tên ruồi bu lắm chuyện, đồ vô lương tâm. Rõ ràng không thấy gì mà trợn mắt nói dối. Xem ra bọn họ đã xem nàng thành hello kitty, tưởng nàng dễ bắt nạt chăng?
Nheo mắt lại, lòng tràn ngập căm giận, âm thầm tính toán, đúng lúc này, từ phương xa vẳng lại tiếng đàn khoan thai nhẹ bay trong gió.
Xuất phát từ lòng yêu thích đối với âm nhạc, Ngâm Tuyết đi về phía trước. Đẩy tán lá cây che khuất tầm mắt ra, phát hiện Thư Ly đang ngồi xếp bằng, trước mặt là một cây đàn cổ.
Sắc mặt tĩnh lặng như nước, đôi tay lướt trên dây đàn, những âm thanh du dương lan tỏa trong không gian. Giây phút này, Thư Ly đám chìm trong niềm say mê âm nhạc, chuyên chú như vậy, nghiêm túc như vậy, khiến lòng người xao động.
Ngâm Tuyết chậm rãi nhìn hắn, đôi mắt sáng như sao khép hờ, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mái tóc đen như mực bay trong gió, ánh sáng bao phủ quanh hắn bắn ra nhiều đóa hoa ánh sáng, hắn như người trên trời đang đắm chìm trong những cơn gió, xuất trần, thần thánh, không cho phép người ta khinh nhờn.
Quá đẹp, quá phong nhã, khí chất thật cao quý làm sao!
Trong lòng không ngừng ca ngợi, Tống Ngâm Tuyết cố dằn lại ý muốn tiếp tục tiến lên. Cùng là cao thủ về âm nhạc, tất nhiên trong lòng khó nén sự kích động muốn cùng hòa âm, núi cao sông dài nhưng tri âm khó cầu, tuy rằng bọn họ không phải Tử Kỳ và Bá Nha, nhưng lòng đam mê âm nhạc lại cực kỳ giống nhau!
Tống Ngâm Tuyết không quấy rầy sự tĩnh lặng giờ phút này, nàng chỉ đứng xa xa nhìn, nhìn Thư Ly nhẹ nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý vào tiếng đàn, Lạt Bá Hoa đứng hầu một bên gương mặt đỏ ửng, à không nha đầu này hiện tại đã bị đổi tên thành Khiên Ngưu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm.
Cười cười, lẳng lặng ngóng nhìn, có đôi khi người với người ở chung chính là kỳ diệu như vậy.
“Quận chúa, chẳng phải tới bây giờ cũng không thích âm nhạc sao? Tại sao bây giờ lại có hứng thú?”.Phía sau, chẳng biết từ lúc nào, Minh Tịnh đã đi đến sau lưng.
Ách! Hắn bước đi không gây ra tiếng động ư? Đúng là dọa chết người mà. Lúc này nàng tức giận trợn trắng mắt liếc hắn, ngữ khí có phần gắt gỏng: “Thế nào? Lại tìm ra được bằng chứng gì chứng minh ta không phải Nhữ Dương quận chúa rồi sao?”.
“Không có, quận chúa chính là quận chúa, không có chút giả dối”.Đi lên trước, bình tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt Tống Ngâm Tuyết, trong mắt Minh Tịnh như đàm nước sâu không thấy đáy, muốn hút hồn người khác.
Lại tới nữa rồi, lại là ánh mắt này! Tống Ngâm Tuyết lập tức căm giận, xoay người rời khỏi. Minh Tinh đưa tay cản lối đi của nàng, hai mắt nhìn sâu vào mắt nàng, chậm rãi tới gần.
“Quận chúa.” Khí tức như lông vũ thổ ivào gương mặt trắng nõn của Ngâm Tuyết, khiến tâm trạng nàng bối rối một hồi, lúc này nhìn Minh Tịnh khác hẳn ngày hôm qua , Tống Ngâm Tuyết vội vàng nói: “Nếu đã biết ta là quận chúa, thì xin sau này đừng như vậy nữa”.
Đẩy hắn ra, vẻ mặt bình tĩnh nói. Nghe vậy, Minh Tịnh cười giễu: “Quận chúa, Minh Tịnh là hộ vệ bên cạnh người, cần phải bảo vệ người chu toàn! Ngày hôm qua Minh Tịnh hành xử như vậy, chỉ đơn giản là muốn xác định thân phận của quận chúa, để tránh cho quận chúa dưới tình huống không rõ ràng bị thương tổn. Quận chúa lẽ ra nên cảm tạ Minh Tịnh thay vì đối đãi lạnh nhạt thế này”.
Cái gì! Cảm tạ ngươi? Ngươi uống lộn thuốc rồi sao.
Trong lòng phẫn nộ, đứng thẳng dậy, Tống Ngâm Tuyết cười ngọt ngào, sáng lạng mà thanh thuần: “Mịnh Tịnh, ngươi nói ngươi làm vậy cũng vì ta ư? Vậy ta hỏi ngươi, nếu như ta bị người khác
đánh tráo mà mãi tận bây giờ ngươi mới phát hiện ra, như vậy, ngươi không thấy đáng lẽ mình phải bị cách chức chứ không phải còn đứng ở chỗ này tùy ý làm bậy sao?”.
“Tùy ý làm bậy?” Nhẹ nhàng cười, bình tĩnh mà thong dong, Minh Tịnh thu hồi tay chậm rãi nói: “Mịnh Tịnh dù có tùy ý làm bậy cũng tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương quận chúa, xin quận chúa hãy yên tâm”.
Yên tâm cái quỷ! Không làm tổn thương ta, nhưng sẽ gây khó dễ cho ta. Ta sớm đã biết hết rồi.
Không thèm để ý tới nữa,Tống Ngâm Tuyết xoay người muốn đi gấp, lúc này, Minh Tịnh lại nhàn nhạt nói ra: “Quận chúa đã yêu thích Thư Ly, vì cái gì còn hết lần này tới lần khác muốn để một nha đầu mến mộ Thư Ly ở bên cạnh hắn? Không cảm thấy quá chướng mắt sao?”.
“Cũng được, không phiền ngươi phải lo”. Dừng lại, quay đầu nhìn, Tống Ngâm Tuyết thẳng thắn trả lời.
“Quận chúa, với biểu hiện này của ngài, Minh Tịnh còn cho rằng ngài đang tức giận ?”.
“Ta không có tức giận, ta chỉ cảm thấy ngươi trông nom quá nhiều”. Xoay người, chậm rãi đi về phía trước, Tống ngâm Tuyết quăng lại một câu: “Mịnh Tịnh nếu ngươi quá nhàn rỗi, có thể tùy tiện đi dạo xung quang, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa”.
“Quận chúa, Minh Tịnh từ trước đến nay tuyệt đối không bao giờ rời xa người! Điểm này, người cũng đã biết. Còn nữa, Minh Tịnh rất muốn biết, quận chúa đã từng cưỡng ép năm vị phu quân phải vào phủ, sao hôm nay lại haò phóng muốn thả ra”.
“Bản quận chúa có mới nới cũ! Không được sao? Ta ở chung với bọn họ lâu rồi, thấy phiền rồi, không còn hứng thú nữa.” Liên tiếp phản bác lại, Tống Ngâm Tuyết nhướng mày, thần thái lộ ra vẻ thản nhiên.
“Ồ, ra là như vậ ? Thế quận chúa tính làm thế nào bây giờ, trực tiếp trục xuất bọn họ ra khỏi vương phủ, e là quận chúa không nỡ a”.
“Sao ngươi biết ta sẽ không nỡ?”. Tức cười, hắn không phải là nàng, dựa vào cái gì mà dám nói thay nàng.
Ngẩng cao đầu tỏ rõ mình không hề yếu thế, Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm vào Minh Tịnh. Khóe môi hơi lạnh của Minh Tịnh nhướng lên, chắp tay sau lưng nói: “Người khác ta không biết thế nào, nhưng Thư Ly là một tội thần, nếu như có ngày trời khỏi khỏi Nhữ Dương vương phủ, e rằng số phận của hắn sẽ rất thảm… Quận chúa không phải rất rõ điểm này sao, ngài chắc chắn sẽ không nỡ thả hắn đi”.
Lời nói khẳng định kèm theo ánh nhìn ám muội trên mặt Minh Tịnh, khiến Ngâm Tuyết tức đến không biết trút vào đâu.
Hay lắm, Minh Tịnh, ngươi giỏi lắm!
Mạnh mẽ quay đầu lại, không hề để ý tới phía trước, đúng lúc này, đâm đầu vào Mân Côi đang hối hả chạy lại: “Quận chúa, quận chúa”.
“Chuyện gì?” Khẽ nhíu mày thấp giọng hỏi.
Mân Côi bưng ngực, thở hổn hển nói: “Quận chúa, Lý Triệu Lương, Lý tổng quản mang theo các vị phân tổng quản đang ngồi ở sảnh trước chờ người, nói rằng muốn cùng người thẩm tra sổ sách và vân vân”.
Ồ! Mới qua một ngày mà Lý Triệu Lương hắn đã chỉnh lý xong các sổ sách sai be bét kia sao? Hừ, có đánh chết nàng cũng không tin. Lại còn dám dẫn một đám người tới, định thị uy sao? Hay lắm, lửa giận củabản quận chúa ta bữa nay không có chỗ trút, giờ sẽ đem đám lão già các người ra hạ hỏa một phen.
Nheo mắt lại, con ngươi đảo qua một vòng, Tống Ngâm Tuyết lộ ra nụ cười xảo trá như hồ ly.
Bước nhanh về phía trước, Mân Côi đuổi theo, nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Ngâm Tuyết, trong mắt Minh Tịnh lộ ra một chút thâm ý khó hiểu….
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com