“Không biết Lý tổng quản muốn nghe đoạn nào?” Vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết không có chút độ ầm nào cười lạnh nói, biểu lộ rất là chắc chắm.
Thấy vậy, trái tim Lý Triệu Lương không khỏi đập như trống: quận chúa này làm sao vậy? Xem vẻ mặt nàng cứ như là đã tính trước, chẳng lẽ nàng thật sự có thể đọc ra sao? Không có khả năng! Nàng mới lật xem sổ sách có một lần, làm sao có thể nhớ rõ được? Nàng cho rằng mình là thần thánh sao? Quả thực nông cạn buồn cười!
Căm giận nghĩ, hung hăng mở quyển sổ ra, Lý Triệu Lương nhìn lướt qua mấy trang, sau đó mạnh mẽ khép lại, nói với Tống Ngâm Tuyết: ” Như vậy đi, lão nô cũng không muốn làm khó quận chúa, biết bình thường quận chúa rất ít khi tiếp xúc với sổ sách, lực bất tòng tâm, lão nô sẽ chọn lấy một đoạn đơn giản tùy ý khảo nghiệm là được.”
Cho rằng Tống Ngâm Tuyết chỉ đang làm bộ làm tịch, Lý Triệu Lương nhắm mắt lại khinh miệt nói: “Tháng trước thu chi tiệm gạo của Vương Phủ như thế nào?”
“Thu chi tiệm gạo, tháng trước ngân lượng dùng để thu mua là ba trăm năm mươi lượng, tiền công công nhân mười hai lượng, tiền xe vận chuyển bốn mươi hai, vị chi ba trăm lượng! Mà trong một tháng bán đi toàn bộ lương thực, lợi nhuận tổng cộng bốn trăm lượng, không hơn không kém!” Nói thẳng một mạch, ý tứ châm chọc sâu xa.
Nàng, nàng. . . . . . Rõ ràng thực sự đọc ra! Lại một chữ không sai. . . . . . Đây là nàng sao, quận chúa ngu ngốc không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày ngang ngược đó sao?
Vô cùng khiếp sợ, trong mắt có sự không dám tin cùng nói không nên lời! Lý Triệu Lương thấy vậy muốn há miệng, nhưng thủy chung lại không phát ra thanh âm nào.
“Thế nào, Lý tổng quản? Ngâm Tuyết báo cáo có sai gì hay không?” Giả bộ như không phát hiện, Tống Ngâm Tuyết thấp giọng hỏi.
“Không có, hòan toàn chính xác!” Trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, Lý Triệu Lương cà lăm cà cập trả lời.
Vừa thấy hắn nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức nghiêm mặt, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng mà như gió rét lạnh đến thấu xương: “Không hơn không kém? Lại có loại kết toán như vậy sao? Lý Triệu Lương, xem ra ngươi thật sự coi ta là kẻ ngu ngốc rồi đúng không?”
“Quận chúa, lão nô. . . . . .” Lời nói nghẹn ngang họng, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, thẳng đến lúc này, Lý Triệu Lương mới biết hắn đã quá tay rồi!
Vốn cũng không cảm thấy có cái gì không hợp lý, cho rằng tùy tiện như thế nào cũng có thể lừa gạt quận chúa ngu ngốc này, nhưng khi hắn nghe Tống Ngâm Tuyết xảo diệu vạch ra chỗ sai sót, hắn mới thấy đúng là mình vô căn cứ cùng buồn cười biết bao.
Đúng vậy a, ngân lượng đi vào, làm sao có thể tuyệt đối cân bằng? Huống chi là Nhữ Dương Vương phủ lớn như vậy? Nhiều người nhiều chuyện, tuyệt đối không thể rõ ràng như trong sổ kết toán này. A! Sổ kết toán không giả, vậy còn có cái gì là giả nữa đây?
Âm thầm hối tiếc, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng, không thể tưởng tượng được Lý Triệu Lương hắn thông minh một đời, đến cuối cùng lại thua trong tay một nữ tử ngu ngốc? Đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn lao !
Xoay người nhìn mấy tên phân tổng quản nhát gan sợ phiền phức, Lý Triệu Lương thầm mắng trong lòng: một đám không có lương tâm! Lúc lấy tiền thì hăng hái lắm, vừa gặp phải chuyện gì thì lẩn đến mười vạn tám ngàn dặm? Mẹ nó, nếu hôm nay Lão Tử ngã xuống, cũng phải lôi cả đám các ngươi theo làm đệm lưng!
Phẫn nộ nhìn, không có người nào lên tiếng nói đỡ cho hắn, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười đảo mắt, cười cười tiến lên: “Lý tổng quản nhìn người khác làm cái gì? Chẳng lẽ chính ngươi phạm lỗi, lại muốn đổ cho người khác sao?”
Kỳ thật Tống Ngâm Tuyết làm sao lại nhìn không ra sóng ngầm khởi động giữa bọn họ, nhưng mục đích của nàng hôm nay chỉ là giết gà dọa khỉ thôi, chỉ cần diệt một mình Lý Triệu Lương, rối loạn kết cấu của bọn họ, những kẻ khác còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?
“Lý tổng quản, ngươi thân là Đại tổng quản của Vương Phủ, đã từng rất được Nhữ Dương Vương tín nhiệm, đem cơ nghiệp lớn như vậy giao cho ngươi quản lý, chỉ tiếc ngươi lại vong ân phụ nghĩa, dối trên gạt dưới, từ đó tham lam lấy tiền công để thoả mãn nhu cầu dục vọng ngày càng bành trướng của mình, ngươi nói hôm nay — ta nên xử trí ngươi như thế nào đây?”“Hừ! Quận chúa chỉ bằng một quyển sổ liền chụp lên đầu ta cái mũ nặng như thế, sợ là không đủ để thuyết phục mọi người a!” Hiển nhiên thấy mọi việc đã bại lộ, Lý Triệu Lương thấy giờ phút này không có ai giúp đỡ, liền lập tức trở mặt.
Thấy vậy, lông mày Tống Ngâm Tuyết nhếch lên, vẻ mặt lơ đễnh nói:“Khiến mọi người tâm phục ư? Buồn cười! Lý tổng quản là ngày đầu tiên quen biết Tống Ngâm Tuyết ta sao? Hành vi xử thế của ta, từ bao giờ thì cần phải thuyết phục mọi người rồi? Hơn nữa, Lý tổng quản không phải tự mình nói muốn cáo lão hồi hương hưởng thụ thanh nhàn đấy sao? Đã như vầy, Ngâm Tuyết ta sao có thể không biết điều ?”
“Ngươi — ngươi muốn đuổi ta đi?” Hung ác nâng mặt lên, Lý Triệu Lương tức giận một hồi, hắn nắm chặt hai đấm nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra quận chúa đã đào sẵn bẫy rập chờ ta nhảy vào a! Giỏi lắm, quả nhiên là rất giỏi!”
Hừ, đi thì đi! Mấy năm này hắn ở Vương Phủ bòn rút không ít tiền, cũng đủ chính mình ăn mấy đời không hết rồi! Dù sao hắn cũng đã chán ghét mỗi lần đều phải nhìn sắc mặt Tống Ngâm Tuyết mà sống qua ngày, không bằng sớm rời đi, đỡ phải nhìn lâu chướng mắt!
“Quận chúa, có câu quân muốn thần tử thần không thể không tử! Hôm nay quận chúa muốn đuổi lão nô đi, lão nô không có nửa câu oán hận, lão nô lập tức trở về thu thập chuẩn bị.”
Tựa hồ rất chính nghĩa nói, Lý Triệu Lương sau khi hành lễ xoay người định rời đi. Ngay lúc này, khóe miệng Tống Ngâm Tuyết cong cong, tiếp đó một bước tiến lên ngăn hắn lại nói: “Ai? Không phải Lý tổng quản muốn đi hưởng thú thanh nhàn sao? Đã thanh nhàn, cần gì phải để ý nhiều như vậy! Mấy thứ trong nhà kia cũng đã cũ nát không chịu nổi, Lý tổng quản dù thế nào cũng vì vương phủ lao lực nhiều năm như vậy, trước khi đi cũng không thể để ngươi quá thiệt thòi, như vậy đi, Ngâm Tuyết sẽ sai người cho Lý
tổng quản một khoản tiền, cũng đủ Lý tổng quản ở nông thôn dưỡng già !”
“Ngươi!” Nghe vậy lập tức thất sắc, Lý Triệu Lương vội vàng muốn cự tuyệt. Làm sao có thể như vậy được, tiền tài của mình đều giấu ở trong nhà, nếu như mình cứ như vậy mà đi, tâm huyết bòn rút của mình nhiều năm qua có thể coi như là đổ sông đổ bể.
“Quận chúa, lão nô không cần –”
Giọng điệu cứng rắn cự tuyệt phun đến bên miệng, nhưng Tống Ngâm Tuyết làm sao lại không biết ý nghĩ của hắn? Vì vậy lúc này đẩy cửa ra, hướng ra phía ngoài hô to một tiếng: “Minh Tịnh –”
Không một tiếng động, chỉ thấy hai chân Minh Tịnh phiêu nhiên rơi xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh mà thong dong nhìn nàng: “Quận chúa có chuyện gì?”
“Minh Tịnh, Lý tổng quản tự biết mình tuổi tác đã cao, hôm nay chào từ giã bản quận chúa, bản quận chúa thương cảm hắn vì vương phủ lao lực nhiều năm, đặc biệt lệnh cho ngươi cầm mười lượng bạc mang theo hắn đến một chỗ ở nông thôn dưỡng lão!”
Cái gì! Mười lượng bạc? Ông trời a, cả đời Lý Triệu Lương hắn lăn lộn nhiều năm ở Vương Phủ như vậy, chẳng lẽ đến cuối cùng cũng chỉ có mười lượng bạc sao?
Nghe vậy ngây ngốc, thân hình suýt nữa đứng không vững, mặt Lý Triệu Lương trắng bệch nhìn Tống Ngâm Tuyết, nhìn trên gương mặt đang cười mỉm của nàng tràn ngập quan tâm cùng vô hại, thiếu chút nữa tắt thở ngay tại chỗ.
“Khụ khụ –” Ho khan kịch liệt một hồi , thiếu chút nữa ho luôn cả phổi ra. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức bày ra vẻ mặt ngây thơ nói: “Ai nha, Lý tổng quản quả nhiên tuổi tác đã cao, chịu mệt nhọc không được! Minh Tịnh, ngươi cầm mười lượng bạc mang theo Lý tổng quản lập tức ra đi, trên đường đi không được sai sót!”
Tống Ngâm Tuyết nhấn hai chữ “Ra đi” đặc biệt nặng, dứt lời còn thâm ý nhìn Lý Triệu Lương một chút!
Lý Triệu Lương đã hiểu nàng có ý gì! Minh Tịnh là hộ vệ đắc lực nhất bên người nàng, võ công cao đến khó có thể hình dung! Giờ phút này nàng bảo hắn mang mình đi đường, một khi trên đường mình phản kháng hoặc có động tĩnh khác thường gì, vậy hắn sẽ lập tức chính thức đưa mình “ra đi” !
Tâm kế thật sâu, thật ác độc! Lý Triệu Lương lúc này mặt xám như tro, thoáng cái liền mất đi tất cả, toàn thân hắn như nhũn ra, rốt cuộc cũng đứng không nỗi nữa.
Thấy vậy, mắt Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp nhìn Minh Tịnh, mặc dù là lần đầu tiên sai bảo hắn, nhưng nàng biết, trước mặt người khác, Minh Tịnh nhất định sẽ vâng theo mệnh lệnh của nàng!
Quả nhiên, sau khi nghe phân phó, trên gương mặt bình tĩnh của Minh Tịnh hiện lên chút khác lạ, nhưng cuối cùng vẫn đè ép xuống. Hắn liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý, không nói gì thêm, sau đó xoay người một bả quơ lấy Lý Triệu Lương đã mềm nhũn như bùn nhão, sau đó điểm nhẹ chân, thân nhẹ như chim yến bay ra ngoài.
Oa, đây là trong khinh công truyền thuyết sao? Qủa thật là lợi hại! Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phương hướng hai người biến mất, Tống Ngâm Tuyết ngậm miệng không nói lời nào.
Lúc này, đám phân tổng quản đã bừng tỉnh đại ngộ từ trong kinh hãi, lập tức vọt tới bên người Tống Ngâm Tuyết, bắt đầu đau khổ cầu khẩn Tống Ngâm Tuyết lưu một con đường sống.
Thấy vậy, khóe miệng duyên dáng của Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng cong lên, tiếp đó xoay người, chậm rãi nói: “Các vị phân tổng quản làm sao vậy? Lý tổng quản là vì tuổi tác đã cao mới bị bản quận chúa đưa đi hưởng phúc thanh nhàn, các ngươi tuổi còn trẻ, đã muốn như hắn sao?”
Chúng phân quản gia nhất tề sững sờ, nhưng lập tức liền hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
“Tạ quận chúa khai ân! Tạ quận chúa khai ân!” Liên tục mang ơn nói to, trên trán mọi người đều chảy mồ hôi lạnh. Bởi vì bọn họ chỉ là phân tổng quản, từ trước đến nay chỉ làm việc với Lý Triệu Lương, cho nên đối với bản thân Nhữ Dương quận chúa cũng không rõ lắm, chỉ nghe người bên ngoài đồn đại nàng vô cùng điêu ngoa, thô bỉ. . . . . .
Ai, xem ra mấy lời đồn đãi này không thể tin được! Đến Đại tổng quản làm việc lâu năm như Lý Triệu Lương cũng có thể bị nàng vừa nói cười vừa nhổ tận gốc, huống chi là đám tiểu lâu la bọn họ?
Xem ra sau này vẫn nên thông minh một chút! Rùng mình một hồi, tất cả phân tổng quản thành thật ngoan ngoãn đứng.
A! Xem ra lần này nàng ra uy, hiệu quả cũng không tệ nha! Mỉm cười, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi tiến lên, trầm giọng nói với bọn họ: “Chuyện hôm nay, các ngươi nhớ kỹ trong lòng là tốt rồi, sau khi trở về, các ngươi cũng biết làm cái gì rồi đấy, từ nay về sau sản nghiệp của Vương Phủ sẽ do bản quận chúa trực tiếp tiếp nhận, chỉ cần các vị làm tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị! Nghe rõ chứ?”
Vừa đấm vừa xoa, lúc này Tống Ngâm Tuyết nói năng khéo léo cực kỳ, làm cho đám phân tổng quản nghe vậy liền liên tục gật đầu đồng ý!
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng nâng đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía ngoài cửa sổ, một nụ cười ý vị sâu xa chậm rãi hiện ra. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com