“Ngâm Tuyết, nhất định là muội muốn đi kỹ viện bắt phu quân Lâm Phong về a!” Vui tươi hớn hở nói, vẻ mặt mập mờ, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt bày ra một bộ dáng “Ta đã sớm biết”. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày, khó hiểu nói: “Kỹ viện? Lâm Phong?”
“Đúng vậy a, Lâm Phong a!” Gật gật đầu, Tống Vũ Kiệt đắc ý nói:“Ngâm Tuyết, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, muội cũng đừng giả bộ nữa, thành này có ai không biết muội nổi danh là bình dấm chua, trông nom mấy vị phu quân quá mức nghiêm ngặt, bình thường cũng không cho người khác nhìn quá nhiều! Hôm nay Lâm Phong lại công nhiên xuất hiện nơi gió trăng, cơn tức này muội sao có thể nhịn được!”
Nói giống như rất tùy ý, TốngVũ Kiệt vẻ mặt vui cười, đường muội nàya, ngoại trừ tướng mạo xinh đẹp, những chuyện khác có thể nói là vô cùng bừa bãi, căn bản không nên nhắc tới.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, bộ dạng cà lơ phất phơ. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nghiêng đầu nói: “Thì ra hắn chạy tới thanh lâu. . . .”Khó trách từ sau ngày đó, chưa từng thấy bóng dáng của hắn, đúng là một kẻ tiêu dao khoái hoạt ha!
Tên Lâm Phong này, thật sự là có máu trăng hoa không thay đổi a! Âm thầm nghĩ, nhưng cũng không dị nghị quá nhiều, đối với những kẻ râu ria không liên quan tới mình, Tống Ngâm Tuyết nàng cũng không để trong lòng.
Vẻ mặt bình tĩnh biểu lộ suy nhĩ chân thật trong nội tâm nàng lúc này, chính là Tống Vũ Kiệt lại ngộ nhận đó là sự bình yên trước bão tố, vì vậy hắn sợ thiên hạ không loạn, lập tức bắt đầu thổi gió, đốt lửa:“Đúng vậy a, hắn đang ở Thúy Hồng Lâu! Ta từ chỗ đó đi ra, trông thấy hắn đang ôm một kỹ nữ đứng ở đằng kia mãnh liệt hôn, vui vẻ đến quên cả đường về nhà! Muội muội, muốn Lục ca ca ta mang muội đến nhìn một cái hay không?”
Bộ dáng xấu xa như kẻ trộm, giương khuôn mặt tươi cười lên, Tống Vũ Kiệt tự cho mình ưu nhã mở cây quạt ra, thản nhiên đứng bên cạnh phe phẩychờ đợi Tống Ngâm Tuyết trả lời.
Thấy vậy, phản ứng đầu tiên của Tống Ngâm Tuyết chính là cự tuyệt, nàng cũng không có thời gian rỗi đi để ý tới những chuyện này, chính là vừa nghĩ tới thân phận Tống Vũ Kiệt cùng tên Lâm Phong cần dằn mặt kia, nàng liền không nhịn được đáp ứng.
Dù sao cửa hàng khi nào dò xét cũng được, nàng nhân cơ hội này tìm hiểu Lâm Phong thật hư thế nào, cũng thuận tiện ổn định tâm lý Tống Vũ Kiệt, tránh cho hắn sinh nghi.
“Hảo, vậy phiền Lục ca ca dẫn đường a!” Cười mỉm nói, giả bộ ngu ngốc như bị người ta đầu độc, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân đi theo Lục hoàng tử, vừa đi vừa không quên hỏi thăm một ít chuyện Lâm Phong làm tại thanh lâu.
“Yên tâm đi! Có Lục ca ca ở đây, hôm nay sẽ hỗ trợ muội bắt phong nguyệt công tử trở về!” Vỗ ngực một cái, vẻ mặt tự tin, thấy Nhữ Dương quận chúa mà mình quen thuộc, Tống Vũ Kiệt không khỏi lộ ra một nụ cười thật tươi, khiến cho thịt béo trên mặt va vào nhau lộn xộn.
Trước Thúy Hồng Lâu, Tống Ngâm Tuyết một thân nam trang, vô cùng tiêu sái mở miệng hỏi: “Chính là chỗ này?”
“Đúng nha, Lục ca ca vừa từ nơi này đi ra mà!” Gật gật đầu, vẻ mặt khẳng định.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết huýt sáo một tiếng, búng tay xinh đẹp nói:“Đi thôi!”
Nhấc chân bước vào, mùi son phấn nồng nặc bay thẳng đến trước cái mũi nàng. Thấy thế, Tống Ngâm Tuyết hoảng hốt bịt mũi, liên tục kêu lên: “Cái mùi gì đây?”
” Mùi thơm của nữ nhân!” Vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, miệng cười toe toét, vui vẻ giống như cá gặp nước, toàn thân Tống Vũ Kiệt đều vô cùng phấn chấn.
“Lưu mụ mụ, nhanh chuẩn bị cho bổn hoàng tử gian phòng tốt nhất!” Hét lớn một tiếng, vung tay lên, lập tức từ phía bên phải một bà sồn sồn trang điểm rực rỡ uốn éo đi ra, vung khăn lụa lên, làm nũng với Lục hoàng tử, “Ôi, Lục hoàng tử a, ngài thật đúng là nể tình, mới vừa đi chưa tới một canh giờ, lại trở về ủng hộ a?”
“Đúng vậy a đúng vậy a, bổn hoàng tử làm thế không phải là không nỡ xa mụ mụ cùng các cô nương Thúy Hồng Lâu sao!” Đưa tay ngả ngớn , lập tức hung ác ngắt một bả trên mông đít tú bà, khiến cho người bên cạnh nũng nịu kêu lên: “Ai nha, Lục hoàng tử thật xấu, véo ta đau quá !”
Một hồi buồn ói dâng lên từ đáy lòng, chứng kiến một màn này, trước mắt Tống Ngâm Tuyết bay qua rất nhiều quạ đen, sau đó lượn qua lượn lại gào thét không ngừng.
“Được rồi được rồi, Lưu mụ mụ, nhanh dẫn chúng ta lên đi!” Thu tay lại, cười rạo rực, Tống Vũ Kiệt lớn tiếng nói.
“Lục hoàng tử bên này, mời!” Nghe vậy tú bà ngoan ngoãn hạ thấp người, dẫn đầu đi lên sương phòng tốt nhất trên lầu, Tống Ngâm Tuyết đi theo sau lưng, vẫn nhìn bốn phía dò xét.
“Lục hoàng tử, căn phòng ‘ chữ Thiên số một’ này là chỗ cũ của ngài !” Mỉm cười, xoay người đi gọi cô nương tiến lại, lúc bọn Tống Ngâm Tuyết vừa ngồi xuống, Lưu mụ mụ dẫn theo vị nữ tử trông cũng không tệ tiến đến.
“Nàng là ai, tại sao không phải Phượng Sơ?” Liếc mắt nhìn, vẻ mặt trách cứ, hiển nhiên Tống Vũ Kiệt không hài lòng lắmvới nữ tử mà tú bà mang đến.
“Không được không được, đi gọi Phượng Sơ!” Không kiên nhẫn vẫy tay, trên mặt ngầm giấu sự vui sướng. Thấy vậy, tú bà khó xử nói:“Lục hoàng tử, tối hôm qua Phượng Sơ cô nương ở cùng người một đêm, hiện tại đang cùng công tử khác, tiểu nhân không tiện đi cắt ngang, như vậy không hợp quy củ a!”
“Cái gì có quy củ hay không, bổn hoàng tử chính là quy củ! Nhanh đi gọi nàng tới, bổn hoàng tử đợi không nổi!” Cố ý nhìn Tống Ngâm Tuyết bên người một chút, lại nhìn
Lưu mụ mụ đang ở thế khó xử một chút, lông mày Tống Vũ Kiệt khẽ nhíu, lớn tiếng nói: “Cái đồ không biết sống chết nào, dám cướp người của bổn hoàng tử!”
“Dạ, là Lâm Phong công tử. . . . . .” Do dự phun tên ra, tú bà sau một hồi cân nhắc, vẫn quyết định không đắc tội ôn thần trước mắt này.
“Là tiểu tử kia!” Vỗ bàn, chấn động khiến rượu trên bàn đổ tứ tung, Tống Vũ Kiệt đột ngột đứng lên, hung dữ nói: “Hắn ở đâu? Bổn hoàng tử muốn đi gặp hắn một chút!”
“Ở …ở ‘ phòng chữ địa số hai’. . . . . .” Run lẩy bẩy nói ra địa điểm, bộ đồ lòng của Lưu tú bà giờ phút này đều thót lên tới cổ họng.
Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt khẽ dùng mắt ra hiệu với Tống Ngâm Tuyết, xoay người một cái đi ra ngoài. Sau lưng, Tống Ngâm Tuyết đứng dậy đuổi theo, ánh mắt sáng ngời đảo qua đảo lại, gương mặt khẽ mỉm cười.
“Dạ Lâm Phong, ngươi thật to gan, dám cướp người của bổn hoàng tử!” Nhấc rèm lên, nhấc chân mà vào, Tống Vũ Kiệt mạnh mẽ quát một tiếng.
Nghe vậy, Dạ Lâm Phong chậm rãi đẩy tiểu mỹ nhân nằm trong ngực ra, một tay đỡ đầu, đôi mắt phượng yêu dã lưu chuyển, “Ơ, là gió nào thổi Lục hoàng tử tới đây?” Đôi môi mỏng bĩu ra, vẻ mặt lười biếng cười cợt, vạt áo Dạ Lâm Phong hơi mở, lộ ra lồng ngực vô cùng trơn bóng gợi cảm.
“Ngươi –” vừa thấy cảnh nầy, dáng vẻ Tống Vũ Kiệt nguyên bản còn vạn phần kiêu ngạo bệ vệ, lập tức tắt ngấm, sắc mặt lập tức lộ vẻ mê đắm nói, “Hắc hắc, Lâm Phong công tử thật là tao nhã! Khiến bổn hoàng tử vừa nhìn trong lòng liền ngứa ngáy a!”
Hử? Nói gì vậy? Nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, không thể phủ nhận bộ dạng Lâm Phong lúc này thật sự rất gợi cảm rất mê hoặc lẳng lơ, chính là dù nói thế nào hắn cũng là nam nhân a, tại sao Lục hoàng tử này lại nói lòng hắn ngứa ngáy?
Trong nội tâm khó hiểu, Tống Ngâm Tuyết tránh sau lưng hắn yên lặng theo dõi diễn biến. Lúc này, vừa thấy mặt béo phì thèm thuồng của Tống Vũ Kiệt, trên mặt Lâm Phong hiện lên một tia chán ghét, hắn ngồi dậy, động tác cực kỳ ưu nhã sửa sang lại y phục của mình, nói: “Lục hoàng tử, Lâm Phong nói thế nào cũng là muội phu của người, không phải ngay cả muội phu mình người cũng muốn ra tay chứ?”
“Không có, đương nhiên là không rồi!” Liên tục khoát tay nói, phủ nhận ý nghĩ của mình. Buồn cười, Tống Vũ Kiệt hắn cũng không phải đồ ngốc, muội muội lại đang ở phía sau, trong lòng hắn có nghĩ gì cũng không thể nói ra miệng a!
“Ha ha, Lâm Phong ngươi nói đi đâu vậy? Ngươi là muội phu của ta, cũng không phải nam sủng của ta, ta làm sao lại ra tay với ngươi?”Trong lời nói sặc mùi dối trá , nghe vậy trong lòng Tống Ngâm Tuyết cả kinh. Cái gì, nam sủng? Trời ạ, vị Lục hoàng tử này khẩu vị cũng không nhỏ, lại nam nữ đều ăn sạch a? Lợi hại!Lợi hại!
Nàng ở sau lưng hắn liếc mắt khinh thường, lúc này ở trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, đã triệt để phỉ nhổ cái tên Lục hoàng huynh lớn lên y như con heo mập này!
Hắn là sâu mọt của xã hội, đồ bỏ đi của thế gian, còn sống chính là bi kịch, một chút tác dụng cũng không có, chỉ biết gây tai họa cho người khác!
Căm giận bất bình nghĩ, trong lúc đó nghe được lời nói trêu chọc của Tống Vũ Kiệt: “Lâm Phong muội phu công nhiên đi ra ngoài tìm hoan mua vui như vậy, chẳng lẽ không sợ quận chúa biết được sẽ không cao hứng sao?”
“Quận chúa? quận chúa nào?” Cười cười, vẻ mặt lơ đễnh, Lâm Phong một tay ôm chầm Phượng Sơ cô nương bên người, tiếp theo vuốt ve khắp người nàng.
“Còn có quận chúa nào nữa? Đương nhiên là thê tử của ngươi Nhữ Dương quận chúa!” Mắt thấy động tác trêu chọc của Lâm Phong, cùng với thân thể chọc người của Phượng Sơ, Tống Vũ Kiệt nuốt nước miếng, vẻ mặt sắc dục trả lời.
“Nhữ Dương quận chúa? Ha ha!” Cười khinh miệt, thuận tay đem mỹ nhân trong ngực đặt trên giường, môi nỏng tuấn mỹ yêu nghiệt của Lâm Phong chậm rãi mở ra: “Nữ nhân kia, quả thật là không thú vị , nào có phong tình như Sơ nhi của ta.”
TNN, lại dám nói xấu ta!
Nghe vậy bất mãn, mím môi, Tống Ngâm Tuyết ráng nén giận, đứng yên không lên tiếng, khi bàn tay thon dài xinh đẹp của Lâm Phong định giật xiêm y mỏng như cánh ve của Phượng Sơ ra thì nàng đột nhiên“Khụ khụ” ra tiếng!
“Lâm Phong công tử thật hăng hái, lại muốn biểu diễn xuân cung sống trước mặt người khác a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com