Tử Sở thẳng tắp ngồi, trong đầu hiện lên thân ảnh của Tống Ngâm Tuyết. Sau lưng, Cầm Tâm không hiểu, cho là hắn không nỡ rời xa Kiều Mạt Nhi, lập tức bất mãn nhỏ giọng nói thầm : “Bất quá chỉ là một tiện nhân ai cũng có thể làm chồng!”
Những lời này của Cầm Tâm, chính là nói Kiều Mạt Nhi, nhưng Tử Sở lúc này đang nghĩ tới chính là Tống Ngâm Tuyết, theo lý thường, tưởngCầm Tâm đang nói nàng, vì vậy lập tức mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Cầm Tâm! Từ nay về sau lời nói như vậy, ta không muốn nghe đến lần thứ hai!”
“Tam điện hạ. . . . . .” Ánh mắt u oán, biểu lộ bất mãn, khắc chế sự ghen tuông không ngừng dâng lên từ đáy lòng, Cầm Tâm chắp tay làm lễ lui ra.
Tam điện hạ thật là không có thuốc nào cứu nổi rồi, rõ ràng giữ gìn tiện nhân Kiều Mạt Nhi kia như vậy! Không được! Nàng nhất định sẽ không cho phép chuyện này phát sinh! Nếu để cho nữ nhân như vậy ngồi trên vị trí hoàng hậu Đại Lương mà nói…, Đại Lương, chẳng phải trọn đời sẽ bị thế nhân cười nhạo, trước mặt người khác không ngẩng đầu lên được sao!
Không được, tuyệt đối không được! Nàng nhất định phải tìm cơ hội làm cho Tam hoàng tử thấy rõ diện mục đích thực của nữ nhân Kiều Mạt Nhi này! Nhất định phải làm cho Tam hoàng tử hoàn toàn hết hy vọng với nàng ta!
Trong mắt, ánh sáng hung ác nham hiểm di động, Cầm Tâm vẻ mặt ngoan lệ phụng phịu, nhấc chân đi ra ngoài, chỉ để lại Tử Sở một mình sau lưng, sững sờ nhìn xa xa.
Đêm này, Thượng Quan Huyền Ngọc hai tay thả lỏng phía sau, đầu ngẩng lên trời, lẳng lặng nhìn. Sau lưng, Phục Linh tiến lên, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Công tử, mấy ngày nay người làm sao vậy? Sao bỗng dưng thích nhìn trời phát ngốc? Bầu trời có cái gì hay sao?”
Dứt lời, ngửa đầu ngẩng lên nhìn, ngoại trừ vài ngôi sao lập loè không rõ, chỉ có bầu trời bao la đem thẫm, Phục Linh bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng thầm nói: “Không có gì đặc biệt? Giống như từ trước đến giờ thôi a!”
Lần nữa khó hiểu nhìn người đang chắp tay đứng yên, Phục Linh bắt đầu càm ràm: “Công tử, người rốt cuộc là làm sao vậy? Từ lần đại hội cầm khúc kia trở về, liền thường xuyên có chút mất hồn mất vía, luôn nhìn chằm chằm vào thứ gì đó nửa ngày, không động đậy cũng không nói chuyện! Công tử, rốt cuộc người làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Ân cần, xen lẫn tiếng nói liên miên cằn nhằn nghi hoặc, Phục Linh chưa nhận được đáp án, lại bắt đầu tận tình khuyên bảo nhắc nhở: “Công tử, người như vậy không được! Tiếp qua hai ngày, chúng ta phải tiến cung bái kiến Đại Tụng quốc chủ, đồng thời tuyên dương chủ trương‘ đại nghĩa ’! Chính là xem trạng thái hiện tại của người, cứ như rơi mất linh hồn, như vậy, chúng ta làm sao mà tiến cung a? Công tử, chúng ta. . . . . .”
Phục Linh vẫn chưa nói xong, Thượng Quan Huyền Ngọc một mực lặng im đột nhiên mở miệng: “Phục Linh, ta không sao, có thể để cho ta yên tĩnh một chút không?”
“Dạ? A!” Lời nói đột ngột, làm cho Phục Linh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng, vội vàng gật đầu, “Tốt tốt! Chỉ cần công tử không có việc gì là tốt rồi!”
Lên tiếng lui về sau, xoay người ra khỏi phòng, sau lưng, Thượng Quan Huyền Ngọc thở dài thật lâu, thấp giọng nói: “ Rốt cuộc ta làm sao vậy. . . . . .”
Mở mắt ra, nhắm mắt lại, trong đầu đều nghĩ đến cái thân ảnh của tiểu tử thanh tú kia, thanh âm trêu chọc, ánh mắt nghịch ngợn, có một loại ngứa ngáy quái dị khó hiểu chảy qua đáy lòng. . . . . .
Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Vì sao quái dị như vậy? Toàn thân tựa hồ có một loại cảm giác tê tê đang chảy xuôi, cứ như như kim đâm, nhưng cũng không hẳn như kim đâm, bởi vì trong lòng hắn, không có đau đớn, chỉ có trận trận hài lòng.
Tại sao có thể có cảm giác quái dị như vậy? Làm cho hắn không rõ là cái gì! Thượng Quan Huyền Ngọc thẳng tắp nhìn về phía bầu trời, muốn tìm kiếm một tia bình tĩnh trong lòng, nhưng mà trái tim nhảy lên lợi hại, làm thế nào, cũng không khắc chế được!
Hắn là truyền nhân chính thống của thiên hạ đại nghĩa, người mang sứ mạng truyền thừa của thượng nhân! Vì thế, từ trước đến nay hắn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nhân, giáo, lễ, nghĩa, tín của thế gian! Chính là hôm nay, hôm nay hắn rõ ràng để bụng một nam tử, hơn nữa còn là nam tử tà nịnh đồng tính nghịch ngợm như vậy, thậm chí còn có chút nhớ mãi không quên? Cái này bảo hắn, bảo hắn làm sao tiếp thụ được. . . . . .
Liều mạng quên rồi lại không ngừng nhớ tới, nhớ tới dung nhan tuyệt thế thanh tú bức người, ngạo phàm kia, trong nội tâm Thượng Quan Huyền Ngọc, hoảng hốt một hồi.
Vì cái gì một người không chịu nổi như vậy, nhưngtrên đại hội đàn khúc lại chơi đùa giữa chúng nhân? Tiếng ca không nhiễm thế tục như vậy, thân ảnh thanh lệ xuất trần như vậy, khuynh đảo chúng sinh, mà ngay cả đàn khúc đệ nhất công tử Thư Ly, cũng hưng phấn vì khó gặp tri kỷ, nhịn không được muốn cùng hắn hợp duyên cầm sắt. . . . . .
Một người có tình cảm cao nhã sâu đậm, bộ dáng ngạo nghễ như tiên vậy, cư nhiên là kẻ đồng tính thấp kém bất hảo, không thèm để ý đến đạo nghĩa? Nỗi khiếp sợ này, thật đúng là khiến người ta không thể lấy lại tinh thần . . . . . .
“Tống Doãn. . . . . . ngươi rốt cuộc là người như thế nào?” Trầm thấp, nói ra nghi hoặc trong đáy lòng, thật sâu lắc đầu, Thượng Quan Huyền Ngọc hạ mắt, xoay người đi vào trong phòng. Thôi, thôi, không thèm nghĩ nữa! Dù sao hai ngày sau, sau khi mình tiến cung gặp mặt Đại Tụng quốc chủ sẽ rời đi, đến lúc đó, hết thảy sự tình lúc này, đều không có bất kỳ quan hệ gì với mình.
Phiền não lúc đến, lúc đi! Nặng nề thở dài lần nữa, Thượng Quan Huyền Ngọc đi vào trong phòng, cầm lấy quyển sách, bắt đầu sửa sang vài việc để hai ngày nữa diện thánh. . . . . .
Nhữ Dương Vương phủ, trong Ngâm Tuyết các, Mân Côi cười đến ruột sắp xoắn lại.
“Ha ha! Quận chúa! Ha ha! Ngài không thấy sắc mặt Khiên Ngưulúc ấy, nếu ngài thấy, nhất định sẽ cười bò! Ha ha. . . . . .” Ôm bụng, khóe mắt ướt át toét miệng cười to, trước mặt Tống Ngâm Tuyết, Mân Côi lúc này, gập cả người lại, vui vẻ không thể ngừng.
“Mau mau nói.” Nhìn Mân Côi như thế, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nói với nàng.
Nghe vậy, thuận thuận khí, thu nụ cười lại, Mân Côi ho nhẹ một tiếng bắt đầu tự thuật: “Dạ, quận chúa! Hôm nay, nô tỳ theo như phân phó của ngài đem Khiên Ngưu đến Lục Vương Phủ, vừa mới bắt đầu, Khiên Ngưu còn uốn éo với chúng ta, nói cái gì quận chúa đối với nàng tốt như vậy, nàng không nỡ rời đi Vương Phủ! Cứ như vậy làm bộ làm tịch một hồi, thật vất vả kéo nàng lên kiệu, nàng lại một hồi phải cái này, một lát muốn cái kia, thái độ kiêu ngạo, biểu lộ làm ra vẻ, làm cho người ta nhìn đã muốn ói!”
Mân Côi chán ghét nói, thỉnh thoảng còn làm mấy cái động tác, làm cho Tống Ngâm Tuyết cười khẽ một hồi.
Thanh âm rõ ràng, Mân Côi tiếp tục sinh động như thật nói: “Quận chúa, ngài không biết, Khiên Ngưukia thật là không biết tự trọng! Nàng ta là một hạ nhân còn không biết dùng cái danh phận gì nhập phủ, rõ ràng vọng tưởng kiệu phu dùng cỗ kiệu đem nàng mang tới trong phủ? Hừ, nô tỳ không thèm để ý tới nàng! Nàng cũng không phải sườn phi của Lục điện hạ, cho dù sau này có thể được sủng, cũng bất quá chỉ là thị thiếp thôi! Dựa vào cái gì muốn kiệu phu dùng cỗ kiệu mang nàng đi vào? Nàng thật đúng là tưởng mình là sườn phi của Vương Phủ a? Phi. . . . . . Không biết nhục!”
Nặng nề thóa mạ, trên mặt hiện lên thần sắc hèn mọn, nhìn nhìn Tống Ngâm Tuyết, thấy nàng ra hiệu mình tiếp tục nói, Mân Côi mở miệng nói tiếp : ” Khiên Ngưu thật đúng là dáng vẻ kệch cỡm đến không nói nổi! Kiệu phu không chịu mang nàng vào, nàng liền không chịu xuống ! Cuối cùng nô tỳ nóng nảy, quát to một tiếng bảo kiệu phu vung kiệu mặc kệ nàng, lúc này, Khiên Ngưu thấy tình huống không ổn, liền cúi đầu, yếu ớt nói thân thể nàng không tốt, hạ kiệu cần người đến vịn. . . . . . Con bà nó, có quỷ mới nguyện ý đi đỡ nàng ta!”
Mân Côi nói đến đây, bộ mặt tức giận, nhưng sau một khắc, liền mặt mày hớn hở, nàng vui vẻ tiến lên một bước, hướng về phía Tống Ngâm Tuyết cười thần bí, miệng thừa nước đục thả câu nói: “Quận chúa, ngài biết lúc đó. . . . . . có chuyện gì xảy ra sao?”
“Chuyện gì? Còn không phải là bị ra oai phủ đầu!” Không có gì ngạc nhiên, Tống Ngâm Tuyết uống trà, thản nhiên nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Mân Côi lớn tiếng cười, tiếp tục nói: ” Ra oai phủ đầu đúng vậy a! Nhưng quận chúa biết là làm như thế nào sao? Ha ha nhớ tới nô tỳ liền cảm thấy buồn cười!”
” Khiên Ngưu xuống kiệu, gõ cửa nửa ngày,cũng không có ai đáp một tiếng, về sau, thật vất vả có một hạ nhân đến quét rác, hắn cách ván cửa nói với Khiên Ngưu‘ Đừng gõ nữa, hai ngày này quý phủ đầy nha hoàn, không mua thêm đâu, đi đến nơi khác xem một chút đi! ’ ha ha, quận chúa ngài không biết, vừa nghe lời này, mặt Khiên Ngưu kia lúc ấy đã tái rồi, nói thẳng mình không phải là nha hoàn bán mình, chính là . . . . . Là thân phận gì? Chính cô ta cũng đáp không được, chỉ đành đứng đó nghẹn , thở hổn hển.”
“Khiên Ngưu ăn canh bế môn(từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn canh bế môn), nhưng chưa từ bỏ ý định! Nàng vừa ở bên ngoài nhảy nhót, vừa vỗ cửa,miệng còn không ngừng lớn tiếng kêu, nàng là tiến đến dâng tặng Lục hoàng tử! Nàng là tiến đến dâng tặng Lục hoàng tử!”
“Mang Lục hoàng tử ra, người trong phủ có chút sợ, vội vàng mời Lục Vương Phi đến! Lục Vương Phi mang theo vài chục tiểu thiếp khoan thai tiến lại, vừa nghe Khiên Ngưu nói rõ ý định, lập tức hèn mọn liếc xéo mắt, chanh chua nói ‘Ánh mắt Vương gia thật sự là càng ngày càng kém rồi, cái dạng mặt hàng không đứng đắn gì cũng mang về trong phủ, nhìn cũng không thấy sợ sao? Đoán chừng là xem hoa tươi lâu ngày, ngẫu nhiên đuổi theo cỏ dại đổi khẩu vị! Chỉ là không nghĩ cái thứ cỏ dại này thật đúng là không biết tự lượng sức mình, cư nhiên dám chạy tới vọng tưởng chen vào hàng ngũ hoa tươi? A! Cũng không nhìn mình là thứ gì ? Muốn bay lên đầu cành? Quả thực hoang tưởng! ’”
“Ha ha, chết cười nô tỳ rồi! Chết cười nô tỳ rồi!”
Mân Côi ôm bụng lần nữa, nín cười, nhớ lại sắc mặt trắng nhợt lộ ra chút đen của Khiên Ngưu , không ngừng vui mừng mà nói: ” Lục Vương Phi cũng không phải đèn cạn dầu, mới ngắn ngủi mấy câu, liền khiến tất cả nữ tử sau lưng đều căm thù Khiên Ngưu! Khiên Ngưu đáng thương, còn chưa qua phủ đã bị bài xích trước, có thể tưởng tượng cuộc sống của nàng sau này thê thảm thế nào!”
Có chút hả hê nói, cả người Mân Côi đều tràn đầy vui vẻ sung sướng, nàng đi đến bên người Tống Ngâm Tuyết, không ngừng tán dương: “Quận chúa thật đúng là kế hay, sớm đã liệu đến kết quả!”
“Cái này chỉ là bắt đầu. . . . . . với cái tính tình không biết trên dưới kia của Khiên Ngưu, có lẽ tiếp qua không lâu, chúng ta sẽ có trò hay xem. . . . . .” Phúc hắc mỉm cười nói, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên uống trà, trong mắt phát ra một tia quang mang tính toán.
Nghe vậy, Mân Côi cười hì hì gật đầu, không ngừng nói: “Dạ! Khiên Ngưu hiện tại bị Lục Vương Phi an bài tại phòng chứa củi đốn củi, tin tưởng với cái tính tình không chịu nổi kia, nàng nhất định sẽ làm ra chút chuyện gì đó!”
Lời nói chắc chắn, lúc này, Mân Côi đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vội vàng tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm quận chúa, buổi sáng Hoàng công công trong nội cung đến đây, nói là Thánh Thượng lệnh ngài ngày mai tiến cung một chuyến, hình như là đại nhân vật gì tới!”
“Đại nhân vật tới? Người nào?” Ngẩng đầu, Tống Ngâm Tuyết khó hiểu lên tiếng.
“Hoàng công công chưa nói rõ! Chỉ biết là người này thân phận rất tôn quý, muốn toàn thể Vương gia nghênh đón.”
“A? Toàn thể nghênh đón? Sẽ không phải lại là một Khuynh Nhạc công chúa khác muốn đến đây đó chứ?” Vừa nghe thế, Tống Ngâm Tuyết tự nhiên nghĩ tới tình huống lần trước lúc Kiều Mạt Nhi đến, không khỏi chế nhạo nói.
“Lần này hình như là nam tử!” Không nghe ra thâm ý trong lời của nàng, Mân Côi nghiêm trang hồi đáp.
“Thì chắc là Khuynh Nhạc Phò mã quá!” Vui đùa giễu cợt nói, đứng lên, Tống Ngâm Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt, vui vẻ nhẹ nhàng. . . . . .
Trong hoàng cung Đại Tụng, Tống Vũ Thiên không ngừng vuốt vuốt dược hoàn trong tay, trong đôi mắt thủy chung nửa híp nửa mở không biết đang suy tư cái gì, chỉ là ngẫu nhiên, lòe ra một điểm tinh quang.
“Cực lạc đan. . . . . .” Trong miệng, giống như có dư vị nói, ngón tay chậm rãi chuyển động dược hoàn, môi mỏng khêu gợi không khỏi có chút giãn ra: “Tiểu Ngâm nhi, trẫm thật đúng là muốn nhìn một chút, sau khi ngươi ăn đan dược này, sẽ phản ứng như thế nào? Nhất định, rất vui vẻ a. . . . . .”
Thì thầm nói, xen lẫn mỉm cười là một tia nghiền ngẫm, Tống Vũ Thiên lúc này đứng lên, bàn tay to vung lên, một nữ tử xinh đẹp mềm mại không xương lập tức từ ngoài tiến vào, mềm mại dựa sát vào hắn, bàn tay thon dài, không ngừng châm ngòi đùa giỡn.
” Kỹ thuật của Mị nhi, thực là càng ngày càng tốt . . . . . .” Trong sự hưởng thụ, trầm giọng mà nói.
“Tất cả đều do Thánh Thượng dạy dỗ tốt. . . . . .” Nữ tử nghe vậy, việc trên tay không dừng lại, thân thể không khỏi đong đưa theo.
“Tiểu yêu tinh! Trong này đã muốn?” Vung tay ôm nữ tử qua, Tống Vũ Thiên lập tức hướng bên giường đi đến.
Trong ngực, bàn tay nữ tử, như rắn không ngừng chạy, miệng ôn nhu nói: “Thánh Thượng hôm nay, tâm tình tựa hồ đặc biệt tốt . . . . . .”
“Đúng a! Bởi vì ngày mai, trẫm còn có một hồi trò hay xem. . . . . .” Thân thể, đã hoàn toàn tiếp xúc với giường chiếu, một tay giật ra xiêm y mỏng như cánh ve của nữ tử, Tống Vũ Thiên kêu rên một cái động thân đâm vào, tiếp theo trong tiếng thở gấp cực độ dâm mị của nữ tử, bắt đầu mạnh mẽ ra vào. . . . . .
Ngày mai? Ngày mai cái gì? Ngày mai sẽ có cái gì phát sinh? Không có ai biết! Chỉ là biết giờ khắc này, người nào đó bởi vì ngày mai, mà có chút đắc ý hả hê. . . . . .
Ngày thứ hai, trời trong khí sảng, Tống Ngâm Tuyết ở trong xe ngựa điên cuồng di chuyển, từ từ đến hoàng cung.
“Nha, Lục ca ca nha! Tới sớm như vậy, lại gặp Ngọc Nga của huynh rồi a?” Xuống xe, thấy Lục béo ụ Tống Vũ Kiệt đã đến trước một bước đi vào, Tống Ngâm Tuyết lập tức tiến lên trêu chọc nói.
“Ai nha, cái gì Ngọc Nga a? Đã sớm đổi thành Thúy Nga rồi!” Bất mãn với lời nói của Tống Ngâm Tuyết…, cứ như là khinh thường hắn, Tống Vũ Kiệt lập tức mở miệng cải chính.
“A a! Thúy Nga a? Ha ha! Xin hỏi Lục ca ca, Thúy Nga tỷ tỷ này tư vị như thế nào a?” Vẻ mặt trêu chọc, miệng đầy lời chế nhạo không đứng đắn.
Nhưng tên ngu ngốc Lục béo ị kia hết lần này tới lần khác không có nghe ra ý tứ đó, còn ngốc nghếch tiến đến bên tai Tống Ngâm Tuyết, vẻ mặt cẩn thận nhỏ giọng nói: “Ta cho muội biết a, muội cũng không thể nói cho người khác biết! Nếu đơn thuần chỉ so xinh đẹp nha, thì Ngọc Nga số một! Nhưng muốn nói đến tư vị. . . . . .”
Trong lúc đó, biểu lộ Tống Vũ Kiệt biến thành dâm tà, miệng hình như hoài niệm dư vị nói: “Biết không? Ngâm Tuyết? Thúy Nga Tiểu Đề Tử, là nữ tử ta chơi đùa thoải mái nhất cho đến nay! Bởi vì chỗ đó của nàng. . . . . .”
Trong giây lát nuốt nước miếng, mơ hồ cảm giác hạ thân có chút căng cứng, lúc này, Tống Vũ Kiệt vội vàng khoát tay, miệng không ngừng nói: “Không nói! Không nói nữa! Nói thêm gì nữa, ta liền nhịn không được!”
Tống Vũ Kiệt gấp gáp nói, sau lưng, Tứ hoàng tử Tống Vũ Minh đi tới, “Lão Lục, đệ không phải là lại đi trêu chọc cung tỳ trong nội cung chứ? Đệ quên ta lần trước đã nói đệ thế nào sao . Đệ muốn chơi muốn ồn ào đi bên ngoài đi, ngàn vạn lần đừng mò vào trong nội cung! Các nàng trên danh nghĩa đều là nữ nhân
của nhị ca, cho dù nhị ca không cần, đệ cũng không thể mảy may động vào các nàng!”
Tống Vũ Minh đối với chuyện này rất nghiêm túc, trong mắt ẩn có một ít uy nghiêm không thể kháng cự. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt tự biết đuối lý, thấp đầu nhỏ giọng phản bác: “Không phải là chơi đùa sao! Trong nội cung nhiều nữ nhân như vậy, nhị ca một mình cũng dùng không hết a. . . . . .”
“Đệ còn nói! Đệ biết nhị ca bình thường là không động vào hạ nhân! Vạn nhất ngày nào đó hắn động vào, lại phát hiện nàng kia không phải xử nữ, loại tội khi quân này, thử hỏi đệ đảm đương nổi hay sao hả!”
Tống Vũ Minh nghiêm khắc nói, nghe lời ấy, Tống Ngâm Tuyết không khỏi liếc nhìn hắn, âm thầm nghĩ: ” Tống lão tứ này, đừng xem hắn bình thường đáng ghét, nhưng gặp đại sự, rất khiến người ta tán thưởng.!”
“Được rồi được rồi, lão Tứ! Lần sau đệ không bao giờ như vậy nữa! Cung tỳ trong nội cung này, đẹ cam đoan từ nay về sau một cái cũng không đụng, mà ngay cả tay cũng không sờ vào! Vậy được chứ?” Có lẽ là bị Tống Vũ Minh vừa rồi hù một phen, Lục béo ị lúc này cũng biểu lộ thái độ.
Thấy vậy, Tống Vũ Minh chậm rãi gật đầu nhẹ, khuyên lơn: “Lão Lục, đệ thực muốn nữ nhân như vậy, ngày mai đến phủ ta chọn vài cái, ta bình thường cũng chưa xài qua, cũng còn non nớt!”
“Ai, lão Tứ! Kỳ thật non hay không non ta không để ý lắm! Ta chỉ muốn chơi cho hăng hái, đủ sướng là được! Có đứa non nớt cởi quần áo ra, như cái đầu gỗ, một điểm lý thú cũng không có, còn không bằng những bà nương kinh nghiệm phong phú kia! A, đúng rồi, huynh đã nói như vậy, những cung tỳ trước kia đã bị ta chơi đùa nên làm cái gì bây giờ a?”
“Làm sao bây giờ? Tìm cớ lấy về trong phủ! Nếu không thì để các nàng xuất cung!” Tống Vũ Minh nói.
Nghe vậy gật đầu, tên mập mạp kia không ngừng nói: “Được được! mang những đồ tốt kia về trong phủ, đừng để cho các nàng xuất cung! Ai, đúng rồi, Thúy Nga Tiểu Đề Tử ta nhất định phải mang về! Nha đầu kia làm ta rất thoải mái!”
Vui vẻ nói, trong lòng một mảnh mơ màng, Tống Ngâm Tuyết nghe hai đương triều hoàng tử trước mặt trò chuyện, trong nội tâm không khỏi cười lạnh một tiếng: hừ! Đây là con cháu hoàng gia! Con cháu hoàng gia cả ngày ngâm trong sắc dục!
Đang lúc Tống Ngâm Tuyết oán giận, Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền thủy chung vẫn mang một gương mặt lạnh lùng chậm rãi đi tới bên này.
“Tam ca!”
“Tam ca!”
Hai câu kêu to tôn kính, nhìn ra địa vị Tống Vũ Huyền bình thường ít nói này trong lòng hai vị huynh đệ khác vẫn còn rất cao, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ liền cười kêu lên: “Tam ca ca!”
“Ừa!” Lần đầu tiên lên tiếng, mặc dù chỉ là một chữ, nhưng mà làm cho Tống Ngâm Tuyết không khỏi ngây người ra một lúc. Đây chính là một câu đầu tiên. . . . . . hắn nói với nàng. . . . . .
Nháy mắt, vẻ mặt không thể tin được, bởi vì trong nội tâm thủy chung vẫn luôncảm thấy thân thiết với Tống Vũ Huyền, cho nên, lần đầu tiên, Tống Ngâm Tuyết để ý phản ứng của người khác như vậy.
“Tam ca ca. . . . . .” Không tự giác lại lặp lại một lần, Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm vào hắn.
Thấy vậy, Tống Vũ Huyền lạnh nhạt như bình thường, sau khi liếc nhìn nàng, mặt liền không chút biểu lộ trầm mặc tiến lên.
“Tam ca! Nhị ca hôm nay muốn tiếp kiến người nào? Thần thần bí bí như vậy?” Vừa thấy Tống Vũ Huyền, Tống lão tứ không khỏi mở miệng đặt câu hỏi.
“Đúng vậy a đúng a! Đều gọi mấy vị Vương gia thừa kế chúng ta tới, thân phận đối phương nhất định rất tôn quý a! Chẵng lẽ lại là công chúa nước nào muốn đến?”
Thủy chung không quên được mỹ nhân, Lục béo ị lúc này cũng xen vào nói nói.
Không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía trước, khi ba người đều cho là hắn sẽ không đáp lại, Tống Vũ Huyền cư nhiên trầm giọng mở miệng, trầm tĩnh vững vàng nói bốn chữ: “Thượng Quan Huyền Ngọc!”
“Thượng Quan Huyền Ngọc?”
Vừa nghe chuyện đó, lão Tứ cùng lão Lục đều kinh hãi thở ra một tiếng, thần sắc, cứ như nghe được một tin tức không thể tin nổi!
Tống Ngâm Tuyết khẽ mím môi, trong đầu không khỏi hiện ra tiểu ca ca ngày ấy ở đầu đường, lớn lên có vẻ mặt đáng yêu, bộ dạng ngại ngùng, thần sắc không được tự nhiên kia, không khỏi khiến nàng bật cười một hồi! Nếu có cơ hội, nàng muốn gặp Thượng Quan Huyền Ngọc trùng tên trùng họ này một lần nữa!
“Tam ca, huynh nói đây chính là ‘ thượng nhân ’ Thượng Quan Huyền Ngọc?” Lục béo ị có chút không tin.
Nghe vậy, Tống Vũ Huyền gật đầu mà nói: “Đúng vậy!”
“Ông trời a! Thượng Quan Huyền Ngọc a? Đệ nhất truyền nhân Đại nghĩa Thượng Quan Huyền Ngọc! Thiên hạ đệ nhất công tử Thượng Quan Huyền Ngọc a!” Tống Vũ Kiệt cứ như điên rồi, sau khi nghe Tam hoàng tử khẳng định, lại một mình lầm bầm lầu bầu, nhìn bộ dáng hắn, rất là hưng phấn.
“Ai! Khó trách nhị ca muốn triệu tập chúng ta tới, thì ra là người hiển quý như vậy đến Đại Tụng!” Tống Vũ Minh khôi phục nhanh hơn Lục béo ị, lúc này cả người đã tỉnh táo lại.
Hắn chậm rãi nói, thâm ý liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết, sau đó miệng giễu cợt nói: “Cũng không biết nhị ca nghĩ thế nào ? Quý nhân trọng yếu như vậy đã đến đây, cần gì phải gọi Tống Ngâm Tuyết? Vạn nhất đến lúc xảy ra tình huống gì, nàng dọa người là chuyện nhỏ, nếu bởi vậymà liên lụy Đại Tụng bị thế nhân chế nhạo? Sai lầm này, có hơi lớn. . . . . .”
Nghĩ đen nghĩa bóng đều là châm chọc Tống Ngâm Tuyết làm mất mặt bọn hắn, Tống Vũ Minh vừa nói ra lời như vậy, khiến Tống Ngâm Tuyết liền trêu chọc lại: “Thì ra Tứ ca ca cất nhắc Ngâm Tuyết như vậy a? Khiến người ta, có chút ngượng ngùng!”
“Ngươi!” Vừa thấy nàng vô sỉ như vậy, Tống Vũ Minh tức đến không biết trút vào đâu, bất quá bởi vì e ngại những người khác ở đây, không tiện phát tác, chỉ đành phải hờn dỗi mà thôi.
Tống Ngâm Tuyết cười hề hề nhìn Tống lão tứ, nhìn cái bộ dạng kinh ngạc kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo giương lên một nụ cười sáng lạn. Chỉ là lúc này nàng không có chú ý, bên cạnh, dưới đáy mắt Tống Vũ Huyền bình tĩnh không một gợn sóng, vào lúc này nhìn về phía nàng thì rõ ràng nhanh chóng xẹt qua một tia đau lòng, mà bàn tay ẩn dưới áo bào, thì mơ hồ nắm chặt lại. . . . . .
“Công tử, nghe nói Đại Tụng quốc chủ lần này đối với chúng ta thập phần trân trọng, còn đặc biệt triệu các vương gia nước Đại Tụng lai nghênh đón người! Bất quá bởi như vậy có tốt cũng có không tốt, vốn toàn thể thượng vị giả (người bề trên)hoàng tộc xuất động là chuyện tốt! Chính là bọn hắn còn triệu Nhữ Dương quận chúa thừa kế tước vị Vương gia kia tới! Cái này có điểm. . . . . . Công tử, nghe nói Nhữ Dương quận chúa kia làm người phóng đãng, riêng trong phủ đã có năm vị phu quân! Còn không tính một ít nam sủng a, tình nhân bên ngoài a. . . . . .”
Tống Ngâm Tuyết buồn cười nghe thanh âm có chút quen thuộc bên tai, đang nghĩ ngợi là nghe qua ở đâu? Chỉ thấy cách đó không xa, một người lớn lên tuấn tú đáng yêu có gương mặt trẻ con đang nhấc chân tiến tới, mà ở phía sau hắn, tiểu tử đi theo không ngừng liên miên cằn nhằn chính là. . . . . . Phục Linh.
“Ha, Tiểu Ngọc ngọc! Sao ngươi lại tới đây?” Cái này thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Lúc này vừa thấy Thượng Quan Huyền Ngọc, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy sáng tỏ rồi, nàng mỉm cười đảo mắt, thâm ý liếc nhìn đại điện to lớn phía trước, nhất thời bên môi hiện lên một nụ cười, tiếp theo cả người liền bổ nhào ra ngoài, cao giọng kêu lên: “Nha, Tiểu Ngọc Ngọc, tamnhớ ngươi muốn chết!”
Mấy vị hoàng tử lập tức nghẹn họng trân trối nhìn hành động của Tống Ngâm Tuyết lúc này, sững sờ một câu cũng nói không nên lời. Thượng Quan Huyền Ngọc, nghe câu “Tiểu Ngọc Ngọc” vạn phần quen thuộc kia thì chần chờ ngẩng đầu muốn nhìn cho rõ. Chính là lúc hắn chưa kịp thấy rõ, trong ngực, mọc thêm một thân thể mềm mại, sau một khắc, một đôi tay ngọc xinh đẹp trắng noãn liền xoa mặt của hắn, cũng bắt đầu ở đó trắng trợn ăn đậu hũ.
“Ngươi, ngươi, ngươi là ai!” Ở bên cạnh thấy tình hình này, Phục Linh khiếp sợ nói không ra lời, tay chỉ thẳng lắp bắp nói, “Lại dám đùa giỡn công tử nhà ta!”
“Là ta nha, Phục Linh!” Nghịch ngợm hướng hắn giả làm cái mặt quỷ, tiếp theo lại hung hăng ngắt khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc, cười híp mắt nói: “Thật khéo a, Tiểu Ngọc Ngọc, không thể tưởng tượng được lại đụng phải ngươi ở đây!”
“Ngươi, ngươi!” Lần thứ hai có người dám véo mặt của hắn, Thượng Quan Huyền Ngọc lập tức giận đỏ mặt, đẩy người trong ngực ra, hắn nghiêm nghị nói: “Cô nương, xin cô tự trọng!”
“Ai nha, tự trọng sao? Cũng không phải lần đầu tiên mà!” Trêu chọc nháy mắt đẹp với hắn, Tống Ngâm Tuyết tự nhiên nói.
Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc kinh ngạc dò xét nữ tử nồng nặc phấn son trước mắt, trong nhất thời không thể nhận ra, “Cô nương chớ hồ ngôn loạn ngữ, Thượng Quan Huyền Ngọc trước nay chưa bao giờ thấy qua cô nương!”
“Thượng Quan Huyền Ngọc” bốn chữ to vừa ra, ba vị hoàng tử nhất tề sững sờ, mà ngay cả Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền luôn bình tĩnh vô ba, lúc này thần sắc cũng không khỏi kinh dị.
“Ông trời a! Đệ nhất công tử cao quý như thần, truyền nhân chính thống của đại nghĩa, lại là. . . . . . lại là tướng mạo đáng yêu như búp bê vậy. . . . . .”
Có chút không tiếp thụ được sự thật trước mắt này, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt không khỏi lấy tay đỡ đầu, muốn cho chính mình thanh tỉnh hơn chút ít. Mà Tống lão tứ kia, mặc dù hắn không khoa trương như Lục béo ị, nhưng trình độ giật mình cũng không nhỏ, cho nên trong lúc nhất thời, không thể có phản ứng gì.
Vẫn cho là, ‘ thượng nhân ’ Thượng Quan Huyền Ngọc, hẳn là người tướng mạo đoan chính, một giáo sĩ khí chất trang nghiêm nho nhã! Có ai nghĩ được rằng, hắn lại là một người vẻ mặt tuấn khí, hết sức trẻ tuổi đáng yêu.
Ngoại trừ Tống Ngâm Tuyết, những người khác đều nhìn chằm chằm vào hắn, nhất là Lục béo ị, biểu lộ khoa trương tới cực điểm.
Thượng Quan Huyền Ngọc biết lúc này trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, lập tức vừa thẹn vừa giận, không khỏi đem toàn bộ tức giận trút lên trên người Tống Ngâm Tuyết, chăm chú nhìn nàng: “Cô nương nam nữ thụ thụ bất thân! Làm sao cô chẳng biết nặng nhẹ như thế!”
“Tiểu Ngọc Ngọc, thì ra ngươi không biết ta a. . . . . .” Giống như oan ức nói, vẻ mặt vô tội bộ dáng ngây thơ.
Thấy vậy, linh quang lập tức lóe lên trong đầu Thượng Quan Huyền Ngọc, khiến hắn không khỏi há miệng thật to, “Ngươi là. . . . . . Ngươi là Tống Doãn kia? Chính là ngươi không phải nam tử sao? Tại sao lại. . . . . .”
Kinh ngạc nói, trong bất tri bất giác, trong nội tâm rõ ràng dâng lên một sự vui sướng làm cho hắn không rõ ràng lắm tình huống trước mắt, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này nhìn chằm chằm nàng, không nháy mắt một cái.
“Ngươi, ngươi chính là tên đồng tính chết giẫm? Long Dương thối tha kia!” Sau lưng, Phục Linh không dám tin, lúc này tiến lên một bước,không ngừng dùng mắt đánh giá Tống Ngâm Tuyết, miệng còn không ngừng phát ra thanh âm “Không có khả năng a! Không có lý nào a!” ….
“Hắc hắc, Tiểu Ngọc Ngọc! Gặp ta thật bất ngờ a? Ta nói rồi ngươi trốn không thoát đâu!” Một câu nói đùa lúc đó, rõ ràng biến thành châm ngôn hôm nay, Tống Ngâm Tuyết cười tủm tỉm nói, trên mặt vui vẻ.
“Ngươi, ngươi!” Giống như lần trước vậy, vừa thấy Tống Ngâm Tuyết, Thượng Quan Huyền Ngọc không hiểu sao liền nói không nên lời. Người bên ngoài vừa thấy điệu bộ này, trong lòng lập tức nghi vấn: trời ạ! Đây quả thật là ‘ thượng nhân ’ Thượng Quan Huyền Ngọc xảo biện như hoàng, mười hai tuổi liền nhất chiến thành danh trong truyền thuyết kia sao?
Không hiểu nổi! Không hiểu nổi!
Lúc bầu không khí còn giằng co, Thượng Quan Huyền ngọc căm giận, Tống Ngâm Tuyết trêu chọc, những người khác vây xem, trong điện, Hoàng công công đột nhiên đi ra, cất họng hô: “Thánh Thượng có chỉ, tuyên. . . . . . Các vị tiến điện!”
Vừa nghe chuyện đó, mọi người tạm thời buông ân oán cá nhân, xoay người nhấc chân mà vào.
“Thần đệ. . . . . .”
“Ngâm Tuyết. . . . . .”
“Thượng Quan Huyền Ngọc. . . . . .”
“Tham kiến bệ hạ!”
Vài tiếng yết kiến, Tống Vũ Thiên nghe vậy lập tức đứng dậy, sau khi lên tiếng đáp lời những người khác, dùng lễ nghi cao nhất Đại Tụng, tự mình tiến lên dẫn Thượng Quan Huyền Ngọc vào chỗ ngồi.
Thượng Quan Huyền Ngọc ngồi xuống, sau đó mọi người cũng bắt đầu vào chỗ. Tống Ngâm Tuyết nghiêng thân một cái vọt tới đối diện Thượng Quan Huyền Ngọc, lập tức tươi cười ngồi xuống, vừa ngồi vừa trêu chọc nói: “Hắc hắc! Cái góc độ này, vừa vặn có thể hoàn toàn thưởng thức được Tiểu Ngọc Ngọc của ta!”
Mọi người sau khi ngồi vào chỗ của mình, không có mở miệng, cho nên lúc này lời nói của Tống Ngâm Tuyết vang lên có vẻ cực kỳ đột ngột cùng vang dội.
Nghe vậy, Tống Vũ Thiên thu liễm đôi mắt nửa khép của hắn, vẻ mặt không rõ thâm ý cười nói: “Thế nào Ngâm Tuyết, nhận thức Thượng Quan công tử sao?”
“Nhận thức a nhận thức a! Hắn lớn lên đáng yêu như thế, muội đương nhiên nhận thức hắn a!”
Tống Ngâm Tuyết giả giả thật thật nói, nghe vậy, Tứ hoàng tử Tống Vũ Minh chế nhạo một tiếng nói: “Dừng! Người lớn lên đáng yêu liền nhận thức? Có cái lẽ gì như thế?”
“Tứ đệ!” Có lẽ là thấy khi Tống Vũ Minh nói đến từ “Đáng yêu” thì trên mặt Thượng Quan Huyền Ngọc hiện lên một tia xấu hổ, Tống Vũ Thiên hiểu được lập tức cười cười ngăn cản, tươi cười giới thiệu với Thượng Quan Huyền Ngọc: “Thượng Quan công tử, mấy vị này là huynh đệ của trẫm! Mà một vị, thì là nữ vương gia Đại Tụng ta, Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết!”
Cái gì! Nàng chính là Nhữ Dương quận chúa? Nhữ Dương quận chúa có tiếng xấu kia! Vừa nghe lời này, Thượng Quan Huyền Ngọc lắp bắp kinh hãi, lập tức trong mắt phức tạp một mảnh, trái tim, không hiểu sao, cảm thấy cô đơn sâu sắc. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com