Ngồi Hưởng Tám Chồng

Trí Nhớ Của Nhữ Dương Quận Chúa


trước sau

Trí nhớ, như dòng nước hiện lên, một màn lại một màn, nghĩ lại mà đau lòng!

Nước mắt ướt sũng chua xót, từng ly từng tý, đau nhức như vậy, đau đớn như vậy. . . . . .

Thấy rồi, nàng đã thấy rồi, thấy quá khứ của Nhữ Dương quận chúa, quá khứ chua xót thống khổ như vậy, khiến trái tim nàng gắt gao co rút đau đớn.

“Tuyết Nhi, nương phải đi, từ nay về sau chỉ còn một mình con, con phải dũng cảm. . . . . .”

“Nương, đừng đi, Tuyết Nhi sợ hãi!”

“Tuyết Nhi không sợ, Tuyết Nhi ngoan, Tuyết Nhi dũng cảm nhất mà, không phải sao? Nương muốn đi cùng cha rồi, cha ở đómột mình sẽ lạnh, sẽ tịch mịch, cho nên, nương muốn đi cùng hắn. . . . . .”

“Nương đừng, đừng đi, Tuyết Nhi không muốn nương đi! Nương không ở đây Tuyết Nhi cũng sẽ lạnh, sẽ tịch mịch, đừng, đừng đi mà . . . . .”

“Tuyết Nhi, con phải nhớ kỹ, nương đi rồi, hắn tạm thời không dám động Nhữ Dương Vương phủ! Nhưng mà, với loại người giỏi tính kế kia, nhất định sẽ tìm phương pháp từng bước một làm tan rã thế lực của Vương Phủ, cho nên Tuyết Nhi của ta, từ nay về sau lời nói và việc làm của con, nhất định phải chú ý gấp đôi, không để cho hắn, làm tổn thương tới con. . . . . .”

“Nương, Tuyết Nhi biết, Tuyết Nhi hiểu được, Tuyết Nhi nhất định sẽ bảo vệ mình, bảo vệ cả Vương Phủ. . . . . .”

“Nương biết mà, Tuyết Nhi của nương thông minh nhất! Tuyết Nhi thông minh như vậy, sợ là nam tử trong thiên hạ này cũng không có ai bằng đâu, nhất định có thể bảo vệ tốt chính mình. . . . . .”

“Nương. . . . . .”

“Tuyết Nhi, nương đi, phải đi. . . . . . con, bảo trọng. . . . . .”

“Nương!”

“. . . . . .”

“Ta Tống Ngâm Tuyết thề với trời, kiếp nầy, người nào hại song thân ta, ta sẽ làm cho hắn. . . . . . không, được, chết, tử tế!”

“. . . . . .”

Hình ảnh, dừng lại lúc mười tuổi, khoảnh khắc hạnh phúc tan biến kia! Nội tâm dày vò cùng thân thể giãy dụa, tra tấn cả người Tống Ngâm Tuyết không ngừng chảy mồ hôi, không ngừng phát run.

Nội tâm lạnh buốt, thân thể cực nóng, như băng hỏa hai loại đan xen, dây dưa, va đập vào nhau, làm cho nàng đau nhức đến không muốn sống! Chính là nàng không lên tiếng, từ đầu tới cúôi đều không hừ qua một tiếng, dù cho có đau nhức, lông mày khóa chặt lại, máu càng chảy lợi hại, nàng thủy chung, không hừ qua một tiếng!

Vân Vô Song nhìn chằm chằm vào nàng, thật lâu không cử động, đối với biểu hiện Tống Ngâm Tuyết lúc này, hắn không biết nên dùng dạng ngôn ngữ gì đến miêu tả! Cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ tử quật cường như vậy, dù cho tính mệnh cũng sắp mất, cũng quyết không cúi đầu cao quý của nàng xuống! Ý chí như vậy, thật là thứ Nhữ Dương quân chúa không tài không đức, lỗ mãng bỉ lậu kia có sao?

Ánh mắt, dần dần nghi ngờ, trái tim, cũng mê mang rồi, lần đầu tiên, Vân Vô Song nhìn Tống Ngâm Tuyết, có một loại cảm giác co rút đau nhức, không ngừng lan tỏa, không ngừng lấp đầy lòng hắn. . . . . .

Ngoài phòng, đợi một hồi lâu cũng không thấy tiếng động, Dạ Lâm Phong hai tay chắp trước ngực, tiêu sái tựa trên đại thụ, miệng không khỏi trêu chọc nói: “Không thể tưởng được độc tiểu tử này lợi hại như vậy, đi vào đã nửa ngày còn chưa có đi ra? Thể lực hắn, cũng quá mạnh a? Ha ha, bất quá phải nói lại, quận chúa ăn Cực Lạc đan, hẳn là phải lăn qua lăn lại mới đúng a? Tại sao một chút tiếng động cũng không có ? Kì quái. . . . . .”

Vui cười nói, truyền vào trong tai mấy người, phản ứng không đồng nhất.

Kỳ Nguyệt nghe vậy, gắt gao nắm hai đấm, trong nội tâm, đã nhịn không được lo lắng cho Tống Ngâm Tuyết, lại khắc chế không được sinh đố kỵ đầy trời, cả khuôn mặt tuấn tú chợt đỏ bừng đỏ bừng, hàm răng, cũng không khỏi gắt gao cắn chặt.

Trong mắt Tử Sở đầy phức tạp, bàn tay nắm bầu rượu không, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Vì cái gì, vì cái gì biết rất rõ rằng nàng cũng không phải lần đầu tiên, nhưng khi tận mắt chứng kiến, lòng của hắn, lại đau nhức như vậy, không nỡ như vậy?

Hắn không muốn bất cứ nam nhân nào đụng vào nàng! Không muốn nàng nằm trong ngực nam nhân khác! Tại sao lại có cảm giác như vậy? Hắn không biết! Hắn chỉ biết là, hiện tại hắn tận mắt nhìn nàng cùng nam nhân khác giao hoan trong phòng như vậy, lòng của hắn, ngoài cay đắng, còn có ghen ghét thật sâu . . . . . .

Nàng bây giờ, nhất định rất khó coi a! Hắn từng không dưới một lần chứng kiến bọn đệ đệ ca ca của hắn, vì tìm kiếm kích thích, đem Cực Lạc đan rót cho thị thiếp của bọn hắn! Mà những thị thiếp kia sau khi ăn đan dược, cả người cứ như điên rồi, không ngừng uốn éo chuẩn bị tư thế, giãy dụa thân thể của mình, làm ra một ít tư thế phóng đãng dâm tiện xấu xa đi châm ngòi trêu chọc chủ tử của bọn hắn, dụ dỗ hết sức thấp hèn!

Chính là bởi vì có những bóng tối không tốt này, cho nên hắn đối những nữ tử bất trinh có sự chán ghét rất sâu! Nếu như đổi lại trước kia, biết Tống Ngâm Tuyết uống thuốc này, hắn đã sớm chán ghét bỏ đi rồi, sẽ không giống như hôm nay, lòng phức tạp trố mắt bất động!

Không ý thức được sự thay đổi của mình, Tử Sở lúc này quấn quýt về việc Tống Ngâm Tuyết làm sao trúng Cực Lạc đan.

Cực Lạc đan, chính là bí thuốc cung đình Kiều quốc, bình thường không dễ dàng truyền ra bên ngoài! Chỉ vì Đại Lương cùng Kiều quốc có quan hệ thông gia, cho nên bọn đệ đệ ca ca của hắn mới có!

Theo phép tắc của Kiều quốc, Cực Lạc đan ở Đại Lương cũng chỉ riêng người hoàng thất có, những người khác căn bản là thấy cũng chưa thấy qua! Theo lý thuyết, Tống Ngâm Tuyết hẳn là không có cơ hội trúng cái đan dược này a, nhưng làm sao nàng lại trúng phải nó được? Sẽ không phải là!

Sẽ không, không phải là Mạt Nhi! Nàng mới vừa rồi còn cùng hắn ở một chỗ, không có cơ hội ra tay với Tống Ngâm Tuyết! Hơn nữa, Tống Ngâm Tuyết là từ trong hoàng cung trở về, hoàng cung sâm nghiêm như thế, làm sao để cho người khác ra tay với nàng được? Sẽ không, không có khả năng!

Trong nội tâm, không ngừng lặp lại, nhẹ lắc lắc đầu, Tử Sở vô lực mà nói. Chính là cũng không biết vì cái gì, khi hắn đang không ngừng nói với mình thì đồng thời, trái tim, lại không cách nào thuyết phục. . . . . .

Trong nội tâm Tử Sở ngàn vạn phức tạp, mà Minh Tịnh bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú của hắn thủy chung vẫn thong dong bình tĩnh, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, làm cho người ta nhìn không ra ý nghĩ chân thật.

Hắn lẳng lặng nhìn về phía trước, không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, chỉ biết là sự trầm tĩnh của hắn hôm nay có chút bất thường.

“Nha, quên bén bên trong là độc tiểu tử ! Có thể hắn ngại quận chúa gọi quá lớn tiếng, mất mặt hắn, mà cố ý đem quận chúa độc câm rồi chẳng? Không tốt không tốt, ta đây phải xem xem!”

Không biết là thật sự lo lắng tình huống trong phòng? Hay chỉ là một lòng muốn xem trò hay, muốn rình coi đông cung sống, Dạ Lâm Phong lúc này cười mị hoặc một tiếng, đứng thẳng người, bước đi thẳng về phía trước.

Ngón tay, nhẹ nhàng ở trên cửa giấy chọc cái lỗ, chậm rãi tìm một chỗ dựa. Vẻ mặt đùa cợt cười xấu xa, quay đầu, trêu chọc nói với ba người khác: “Các ngươi muốn cùng xem không?”

Không có ai trả lời, dù cho trong lòng muốn thế, nhưng mà sao có thể trơ trẽn nói ra! Cho nên, Dạ Lâm Phong sau khi không được một ai đáp lại, biết điều nhún vai, vẻ mặt tà mị nói: “Các ngươi không xem, ta đây xem a. . . . . .”

Vốn tưởng rằng mình có thể thấy cái cảnh xuân hương diễm gì, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn vào, cả người không khỏi mãnh liệt chấn động, cứ như bị tia chớp đánh trúng thân thể, đánh đến hắn không cách nào nhúc nhích!

Đó là. . . . . . Nàng sao? Cái kia là nàng à. . . . . .

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đậm mà xen lẫn tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, lông mày nhíu chặt lại, giãy dụa cắn chặt hàm răng, trên môi, một mảnh đỏ hồng. . . . . .

Thân thể co đến không thể co thêm, nho nhỏ, gầy teo, đơn bạc run rẩy bất lực như con mèo nhỏ, Tống Ngâm Tuyết lúc này, không có khí thế bức nhân, không có nụ cười thông tuệ, không có động tác tự tin,
cũng không có sự giảo hoạt tính toán kỹ càng, nhưng cái nàng có, là sự quật cường chấn động lòng người, cùng sự kinh tâm động phách nhiếp hồn!

Vì cái gì, lại như vậy? Vì cái gì, nàng lại lựa chọn như vậy. . . . . .

Không rõ lý do, chỉ trợn to con ngươi, nhìn chằm chằm, biết nếu nén chịu dược tính Cực Lạc đan, sẽ phải chịu thống khổ như thế nào, nhưng mà nàng vẫn. . . . . .

Không phải thiếu sắc thành nghiện sao? Không phải không có nam tử không vui sao? Vậy vì cái gì nhiều mỹ nam ở trước mắt như vậy, lại muốn cô đơn thừa nhận thống khổ? Vì cái gì, vì cái gì?

Trong nội tâm, cuồn cuộn không thôi, loại cảm giác vô lực không có đầu mối này, làm Dạ Lâm Phong choáng váng ngơ ngác đứng.

Nhìn biểu lộ hắn trong nháy mắt biến hóa, từ tà nịnh vốn có hiện tại biến thành si ngốc sững sờ, Kỳ Nguyệt bên cạnh lòng nóng như lửa đốt, không khống chế nổi tiến lên, một tay đẩy hắn ra, sau đó chính mình đi lên, muốn nhìn một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“A. . . . . .” Một tiếng kêu không khỏi từ trong cổ họng tràn ra, chấn kinh khiến mọi người ở đây nhất tề khẽ giật mình!

Lần nữa nắm chặt quyền, mặt Kỳ Nguyệt trắng bạch, không thể tin được tình hình trước mắt, trong nội tâm, mơ hồ có chút cao hứng, nhưng càng nhiều, vẫn là nỗi đau lòng sâu sắc.

Nàng, không có cùng Vô Song. . . . . . Vì cái gì?

Nhìn gương mặt ửng hồng, thống khổ nhăn lại giống như cái bánh bao, vì khắc chế dục vọng càng ngày càng kêu gào trong cơ thể mình, Tống Ngâm Tuyết buông môi ra, bắt đầu cắn tay mình, trái tim Kỳ Nguyệt, co rút đau nhức, tựa hồ muốn nhỏ ra máu. . . . . .

Sững sờ lui về phía sau hai bước, thất hồn lạc phách! Thấy vậy, Tử Sở ở sau hắn vừa thấy như thế, cũng không nhịn được tiến lên nhìn! Chính là kết quả lại giống như hai người trước, một mình ngơ ngác thẫn thờ trở lại.

Nàng rõ ràng, đang liều mạng cố nén? Nàng biết dược tính Cực Lạc đan mạnh bao nhiêu! Chính là vì cái gì, nàng lại lựa chọn như thế ? Chẳng lẽ nàng, thật sự không muốn sống nữa. . . . . .

Phức tạp, rối rắm, ở đó, ngoại trừ Minh Tịnh từ đầu đến cuối không tiến lên, ba người khác như bị sét đánh, vẫn bình tĩnh không nhúc nhích!

“. . . . . . Tiểu tử Vô Song kia sao lại không làm việc. . . . . . Hắn không được, hay là ta đi a.” Trong nội tâm, trì độn quấn quýt một mảnh, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ tiêu sái, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt trước giờ của Dạ Lâm phong nổi lên một nụ cười khó coi, ngay sau đó dời bước, phóng vào trong phòng.

“Kẹt . . . . .” Lâm Phong vừa vọt tới cửa ra vào, muốn phá cửa mà vào thì cửa thoáng cái mở ra, bên trong, Vân Vô Song khuôn mặt trầm tĩnh, chậm rãi đi ra.

“Nàng sẽ không muốn ngươi đi vào. . . . . .” Duỗi một tay ra, ngăn ở đằng trước, lúc này bởi vì cửa phòng mở rộng ra, mọi người có thể rành mạch nhìn rõ tình huống bên trong.

Trên giường lớn khắc hoa, bóng hình quật cường kia, gắt gao cắn lưng bàn tay của mình, máu tươi không ngừng từ trên làn da chảy ra, nhỏ đến trên người nàng, trên giường, lan tỏa những đóa hoa hoa mỹ, bung tỏa xinh đẹp chói mắt!

Minh Tịnh liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết thật sâu, chẳng biết tại sao, khóe miệng một mực bình tĩnh thong dong kia, bỗng có chút nhẹ nhúc nhích, một vòng phức tạp rất nhanh hiện lên trong mắt, tay, không khỏi hơi nắm nhẹ lại. . . . . .

“Ngươi!” Vừa nghe lời mà Vô Song nói…, Lâm Phong cảm thấy có chút tức giận, nhưng mà hắn vẫn cực lực bảo trì vẻ phóng đãng không kềm chế trên mặt, trêu chọc mà nói: “Nói thế nào ta cũng là phu quân của quận chúa, đi vào một lát thì đã sao?”

“Ngươi đây là muốn bức ta động thủ?” Nhàn nhạt, trầm thấp mà nói…, rơi vào trong lỗ tai Dạ Lâm Phong, nghe vậy, trên mặt hắn hiện lên một tia tức giận, nhưng lập tức, liền cười cười lui trở về, “Được rồi, ngươi cũng là phu quân của nàng, ngươi đã không yêu thương nàng, tại sao ta phải xen vào việc của người khác ?”

Trêu chọc lui lại vài bước, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng, khi Vô Song đứng ra, muốn xoay người đóng cửa lại thì trong nội viện, Thượng Quan Huyền Ngọc chạy đến thở hổn hển tiến lại, cũng tại trong tích tắc cửa đóng lại kia, thật sâu đem biểu lộ đau khổ khắc chế của Tống Ngâm Tuyết khắc trong đáy lòng! Trái tim, trong nháy mắt, đau nhói . . . . . .

Nội tâm giãy dụa, rối rắm! Chính là mấy nam tử đều có thành kiến rất sâu với Tống Ngâm Tuyết, lúc này lại đều đứng ở ngoài cửa, thật lâu, không có một người nào, không có một ai rời đi. Suốt một ngày, một đêm. . . . . .

Thân thể, dần dần chết lặng, không có bất kỳ tri giác gì nữa. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết đã cơ bản lâm vào hôn mê sâu, trong đầu, lại không ngừng phát ra từng bức họa dĩ vãng.

“Cha, vì cái gì tất cả mọi người đều kính ngưỡng cha như vậy?”

“Tuyết Nhi, con nhớ kỹ! Bọn họ kính ngưỡng, là quyền lợi trong tay cha, cái danh hào Nhữ Dương Vương này. . . . . .”

“Quyền lợi? Danh hào?”

“Ừ, quyền lợi, danh hào! Bởi vì có quyền lợi, cha mới có thể bảo vệ người cha muốn bảo vệ! Mà có danh hào, cho dù có một ngày cha mất, nhưng thế nhân bởi vì kính trọng cha, vẫn tự bảo hộ lấy người cha muốn bảo vệ . . . . . .”

” Cha muốn bảo vệ ai?”

” Tuyết Nhi ngốc! Cha còn muốn bảo vệ ai ? Tự nhiên là con, mẫu thân, còn có. . . . . .”

. . . . . .

“Tiểu nha đầu, ngươi tuổi nhỏ như vậy, sao lại muốn học võ a?”

“Bởi vì ta phải bảo vệ một người!”

“A? Bảo vệ một người! Ha ha, có ý tứ! Được rồi, như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể vượt qua khảo nghiệm ta ra cho ngươi, đồ đệ này, ta liền liền xem như thu nhận. . . . . .”

“Được, thúc nói đó nha!”

“Ha ha, tiểu nha đầu, đừng đáp ứng nhanh như vậy a? Khảo nghiệm của ta, cũng không phải là tùy tiện dễ dàng vượt qua như vậy nha. . . . . .”

“Thúc nói đi!”

“Ha ha, tiểu nha đầu! Chẳng lẽ không có người nói qua cho ngươi, tính tình quá lạnh, sẽ không được mọi người thích a. . . . . .”

“Được, ta sửa! Mời thúc nói ra khảo nghiệm của thúc!”

“Ai, được rồi! Ngươi đã chấp nhất như vậy, ta đây sẽ thanh toàn ngươi! Bất quá kết quả. . . . . . Ha ha! Ngươi xem phía trước có một đám dã lang đói bụng thật lâu? Qua đó, giết chúng nó, sau đó, ngươi chính là đồ đệ của ta rồi, ha ha. . . . . .”

“. . . . . . Tốt lắm!”

. . . . . .

“Không tệ lắm, tiểu nha đầu! Tuổi còn nhỏ, không thể tưởng tượng được lại hung ác như vậy. . . . . .”

“Thúc đã đáp ứng ta, ta làm được!”

“Ta chưa nói không đáp ứng ngươi a? Ha ha, được rồi! Từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ của tuyệt thánh ta rồi!”

“Sư phụ!”

“Đừng! Ta là người già mồm cãi láo, không thích gọi sư phó đồ đệ! Sau này, ta gọi ngươi là Tiểu Ngâm nhi, mà ngươi, hãy kêu ta ‘ thánh ’ là được rồi. . . . . .”

“Dạ! Thánh!”

“Ha ha, Tiểu Ngâm nhi của ta thật là láu lỉnh, nghe lời sư phó như vậy! Nhớ kỹ, bởi vì thân phận đặc thù của ngươi, nếu muốn học võ chỉ có thừa dịp buổi tối! Cho nên, ngươi phải nỗ lực hơn người thường mấy lần, cố gắng thật nhiều mới được, bởi vì ban ngày, ngươi cũng không thể ở trước mặt người khác lộ sơ suất. . . . . .”

“Dạ, ta hiểu được! Bất kể như thế nào, ta tuyệt đối không thể sơ suất!”

“Ha ha, vậy là tốt rồi! Thật là một tiểu nha đầu quật cường! Bất quá, ta thích. . . . . .”

“. . . . . .”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện