Ngồi Hưởng Tám Chồng

Xử Nữ


trước sau

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt cười cười nhìn nàng, thấp giọng cười yếu ớt nói: “Biết ngươi là ai thì có gì khó? Chỉ có điều không nghĩ tới ngươi lại làm việc vì hắn.”

“Ha ha, vậy bây giờ ngươi chẳng phải đã biết rồi sao?” Lưu loát rủ tóc xuống, Lăng Mị yêu mị cười nói, đôi mị nhãn quang mang bắn ra bốn phía, không khỏi chuyển động qua lại.

“A, không thể tưởng tượng được hắn thật sự có chút khả năng, thậm chí ngay cả ngươi cũng thu vào dưới trướng?”

“Cái này ngươi không hiểu đâu, tiểu nha đầu! Nữ nhân, một khi gặp nam nhân mình thích, mà thân thể lại phi thường phù hợp, thì sẽ như châu chấu hút máu, dù muốn buông ra, cũng buông không xong!”

Nghe ví dụ không thể coi là phong nhã, nhưng rất là hình tượng của Lăng Mị, Tống Ngâm Tuyết vuốt cằm khẽ cười cười, giương mắt chậm rãi nói: “Khó trách hắn khẳng định lần này có thể đưa ta vào chỗ chết như vậy, có ngươi, xác thực phần thắng không ít!”

“Đâu chỉ là phần thắng a? Chuyện này không phải đã chắc chắn như “đinh thịt” cắm bảng sao?” Mở miệng là nói lời thô tục, không tương xứng với khí chất yêu mị của nàng, Lăng Mị lúc này, thần thái đắc ý lập tức tăng vọt.

Minh Tịnh nghe hai người bọn họ nói, trong nội tâm cơ bản đã biết “Hắn” kia là ai. Tuy hắn không kinh ngạc chuyện Tống Vũ Thiên muốn đối phó Tống Ngâm Tuyết, chính là hắn dùng Lăng Mị đối phó Tống Ngâm Tuyết, đây cũng là chuyện hắn vạn lần không ngờ .

Một quốc chủ cao cao tại thượng, làm sao có thể dây dưa cùng mỹ nhân yêu mị xuất quỷ nhập thần trên giang hồ được? Hơn nữa nghe khẩu khí nàng ta nói chuyện, quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng không phải đơn giản bình thường.

Làm sao, lại như vậy. . . . . . Giờ phút này, trong lúc Minh Tịnh nghi hoặc, sau lưng, thân ảnh Lâm Phong chạy tới. Hắn vừa thấy tình huống lúc này, đầu tiên là có chút sững sờ, sau đó lại đảo qua biểu lộ của nguyên một đám người ở đó, trực tiếp huýt sáo chậm rãi đến bên người Tống Ngâm Tuyết.

“Oa, đại mỹ nhân ở đâu ra vậy? Vừa nhìn đã mất hồn!” Nghiền ngẫm nói, nhếch mắt phượng, vẻ yêu dã hoàn toàn không thua kém, thẳng tắp bày ra phong thái hào hoa phong nhã.

Lăng Mị nhìn Lâm Phong yêu nghiệt tuấn mỹ trước mắt, nghe lời tán dương của hắn, trong nội tâm không khỏi vui mừng như nở hoa, giương khuôn mặt tươi cười, miệng yêu kiều cười ra tiếng: “Ai da ~ lời mà vị ca ca phong lưu này nói…, Mị nhi thấy rất dễ nghe!”

“Mị nhi? Hay, đúng là một cái tên không tệ!” Tựa hồ đang thưởng thức, hoặc như là đang làm quen, Lâm Phong lúc này, vừa nhìn hướng Lăng Mị, đồng thời đôi mắt không khỏi hướng Minh Tịnh bên cạnh.

Thu được ánh mắt của hắn, Minh Tịnh biết ý tứ của hắn là muốn mình và hắn hai đánh một, như vậy sẽ có phần thắng! Chính là bởi vì Lâm Phong tới chậm, hắn không biết thân phận đích thực của Lăng Mị, cho nên lúc này cho dù hai người bọn họ hai đánh một, nhưng kết quả. . . . . . Kỳ thật, nhìn ra ý tứ của Lâm Phong, ngoại trừ Minh Tịnh, đương nhiên còn có người khác. Ví dụ như Lăng Mị, nàng vừa thấy ánh mắt Lâm Phong, đầu tiên là khuôn mặt diễm lệ tối sầm, sau đó lại nở nụ cười trêu đùa: ” Ca ca phong lưu, ngươi thật sự là rất xấu nha! Người ta xem trọng ngươi như vậy, trong lòng ngươi lại nghĩ làm sao đối phó người ta? Như ngươi vậy, không sợ làm người ta thương tâm sao?”

“Đừng! Ta làm người bình thường khó chịu nhất chính là nữ tử quá mất hồn! Sau khi vừa nhìn thấy, sẽ nhịn không được muốn hung hăng đả kích!” Nhìn thấy ý đồ chính mình bị vạch trần, Lâm Phong lúc này cũng không tức giận, chỉ là chế nhạo nói.

“Ha ha, chỉ bằng hai người các ngươi, cũng muốn đả kích ta? Có buồn cười quá không?” Cười tự tin, hai mắt thẳng tắp nhìn Tống Ngâm Tuyết, khóe miệng Lăng Mị khinh thường khẽ cong nói: “Tống Ngâm Tuyết, mặc kệ hôm nay đến bao nhiêu người? Hay là có cái kỳ tích gì? Chỗ này, cũng là nơi táng thân cuối cùng của ngươi!”

“Vậy cũng chưa chắc a?” Bất mãn khi nàng nói như vậy, Lâm Phong chau cặp lông mày tuấn tú lại, vẻ mặt cười lạnh nhảy lên, đấm thẳng đến hướng Lăng Mị.

Thấy vậy, Minh Tịnh cũng động thân tiến lên, cùng Lâm Phong phấn khởi đánh cược một lần. Dù sao đôi bên cũng không biết thực lực lẫn nhau, đánh nhau cũng hơn đứng đó băn khoăn, nói không chừng có thể có một đường sống. Hơn nữa cho dù thật sự đánh không lại, bọn họ cũng muốn thử một lần, không vì cái gì khác, chỉ vì cảm giác không cam tâm trong lòng!

Trong khi bay vọt, hai người cùng nhau tiến lên, công tới thân thể Lăng Mị. Thấy vậy, Lăng Mị cười miệt thị, duỗi cặp tay dài nhỏ, móng tay sơn đỏ tươi của nàng ra, xoay một vòng tròn trước mặt đỡ, sau đó thân thể mãnh liệt bay lên, đôi chân thon dài quét qua trên không trung, thẳng tắp đánh tới hai người.

Vừa thấy Lăng Mị quét ngang một cái, Minh Tịnh cùng Lâm Phong song song lui lại, ngay sau đó huy chưởng về phía trước, công tới dưới chân nàng ta. Mà Lăng Mị, thấy như thế, lúc này chân sau nâng lên xoay người một cái về phía sau, khi thân nhỏm lên thì đôi tay hung ác, đã hung hăng bổ tới hướng Lâm Phong.

“Chú ý!” Giờ khắc này, Minh Tịnh cảm giác có chưởng phong, liền lên tiếng nhắc nhở Lâm Phong. Chính là Lăng Mị hạ chưởng vừa nhanh vừa ngoan độc, cho dù Lâm Phong có chuẩn bị, nhưng vẫn khó tránh bị nàng đánh bại, mạnh mẽ lui về sau hai bước.

“Ai nha, phong lưu ca ca! Trái tim Mị nhi, chính là rất đau!” Thu tay, vẻ mặt cười âm mị, Lăng Mị yêu kiều nói, nhưng trong ánh mắt, lại có sự hung ác tuyệt tình hoàn toàn khác biệt.

“Ngươi nữ nhân này, quả nhiên là rất lợi hại!” Một tay lau đi vết máu trên khóe miệng, Lâm Phong trầm mặc, lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Ha ha, có chịu nổi không! Đối phó hai người các ngươi, vẫn là dư sức có thừa!” Dõng dạc mà nói…, xen lẫn nụ cười tự tin, Lăng Mị đưa tay lên, tất nhiên là vô cùng kiêu ngạo nói: “Như thế nào? Còn muốn tới sao?”

“Đương nhiên!” Lâm Phong cố chịu hất tay lên, đang chuẩn bị tiến lên, lúc này, từ sau chạy đến vài cái thân ảnh, không khỏi làm cho hắn dừng lại.

“Bọn
họ lại đến đây. . . . . .”

Không biết là châm chọc hay là ăn dấm chua? Lâm Phong lúc này, vừa thấy bọn Tử Sở đến, không khỏi thẳng tắp nói ra.

Tống Ngâm Tuyết cũng không nghĩ đến tình huống sẽ thành như vậy! Trong lúc này ngoại trừ Vô Song, cơ hồ mỗi nam tử có quan hệ cùng nàng đều đến đây, mà ngay cả Tiểu Ngọc Ngọc ngày đó bị nàng chọc tức bỏ chạ , lúc này cũng thở hổn hển, không ngừng nhìn chằm chằm vào nàng.

“Các ngươi. . . . . .” Mở to mắt, có chút vui vẻ, đảo qua sáu cái mặt, Tống Ngâm Tuyết than nhẹ một tiếng, không khỏi lắc đầu.

“Ha ha, Tống Ngâm Tuyết, không thể tưởng tượng được ngươi có diễm phúc như vậy a? Trước khi chết cũng còn có nhiều ca ca tuấn tú như vậy đến tiễn đưa ngươi! Thật sự là khiến ta hâm mộ đến cực điểm!”

Châm chọc cười, mang theo chế nhạo, Lăng Mị chuyển động mị nhãn, giương môi kêu: “Tống Ngâm Tuyết, thiên đường có lối ngươi không đi, mà địa ngục không lối lại cứ đâm đầu vào! Ta thật sự là cảm thấy đau khổ thay cho ngươi đấy!”

Vừa dứt lời, sau rừng ầm ĩ một hồi, những viện binh kia toàn lực chạy đến!

Bọn họ tiến lên, không một kẽ hở bao quanh bảy người, cùng dùng cung tiễn ngắm chuẩn, thẳng tắp hướng vào Tống Ngâm Tuyết đứng trên vách đá.

“Ha ha, Tống Ngâm Tuyết, thế này ngươi chính là có chắp cánh cũng không thể bay rồi!” Đối mặt với đội hình trước mắt, Lăng Mị cười quyến rũ mà âm hiểm đắc ý, thấy thế, Tống Ngâm Tuyết cũng mỉm cười.

Chỉ thấy nàng nhìn sáu người bọn họ, nhẹ nhàng thu liễm đôi mắt, tiếp theo vẻ mặt bình tĩnh cười yếu ớt: “Xem ra Tống Ngâm Tuyết ta hôm nay, nhất định phải chết rồi!”

Lời nói ra vẻ buông tha cho…, khiến trái tim sáu người ở đó, đều chấn động mạnh! Không thể tin được giương mắt, nhìn qua nàng bất cứ lúc nào cũng không chịu thua, nhưng vào lúc này, lại nói ra lời nhụt chí như vậy? Cái này, có thật không. . . . . . Phức tạp, không muốn, gắt gao bao quanh sáu nam nhân, đáy lòng, có một loại cảm giác hít thở không thông, bị đè nén khiến bọn họ không thể hô hấp.

Tống Ngâm Tuyết lúc này nhìn bọn họ, không quá nhiều lời, chỉ xoay người thẳng tắp đối diện với Minh Tịnh, nhìn chằm chằm. Lời nàng muốn nói với bọn họ, từ lúc ghi hưu thư đã nói rồi, hiện tại, cũng chỉ còn lại một mình Minh Tịnh.

“Minh Tịnh, kỳ thật cho tới nay ta cũng biết, ngươi ở lại bên cạnh ta, đến tột cùng là có mục đích gì!”

“Người?” Vừa nghe nghe thấy chuyện đó, Minh Tịnh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn lại.

Nhẹ nhàng cười, không để ý tới chuyện khác, Tống Ngâm Tuyết không coi ai ra gì nói: “Minh Tịnh! Ngươi ở bên cạnh ta, cho tới nay, không phải là muốn tìm được giải dược giải trừ khế ước độc trên người của ngươi sao?”

” Minh gia các ngươi, cho tới nay đều gánh vác lấy khế ước hộ vệ! Chính là ngươi vốn tâm cao khí ngạo, không muốn cả đời gánh vác ước định như vậy, cho nên ở bên cạnh ta, ngươi một mực đều muốn tìm phương pháp giải ước, mà ngay cả vừa rồi ngươi cứu ta, nguyên nhân cũng đều là hướng về cái này! Đúng không?”

Lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, từng câu đều đâm vào giữa chỗ hiểm của Minh Tịnh, nghe vậy, vẻ mặt Minh Tịnh phức tạp, trầm mặc không lên tiếng.

Không lên tiếng liền đại biểu thừa nhận! Tống Ngâm Tuyết giờ phút này, mỉm cười nhìn cái biểu lộ này của hắn, miệng chậm rãi ngạo nghễ nói, “Được rồi! Ngươi đã muốn giải thoát, ta đây sẽ thanh toàn ngươi!”

“Thành toàn?” Tống Ngâm Tuyết vừa dứt lời, Minh Tịnh cười khổ ngẩng đầu, trong lời nói có một chút cô đơn không để lại dấu vết:“Thành toàn? Quận chúa định làm sao thành toàn Minh Tịnh? Ta nghĩ quận chúa người nhất định không phải không biết, phàm muốn giải khế ước độc, phải dùng hoa bách hợp trộn cùng máu trinh của khế chủ để hóa giải! Quận chúa đã không còn là xử nử rồi, làm sao thành toàn ta đây?”

Lời mà Minh Tịnh nói…, mang theo chút bi phẫn, mang theo chút bất đắc dĩ, nhìn thẳng Tống Ngâm Tuyết, hắn tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười.

Lần trước lúc đêm khuya đến thư phòng tìm tòi bí mật, chính là vì muốn tìm phương pháp giải độc khế ước! Nhưng khi hắn lòng tràn đầy vui mừng cầm lấy phương thuốc, tất cả tình cảm mãnh liệt, tất cả mừng rỡ, đều bị hai chữ “Xử nữ” đen như mực trên tờ giấy trắng giội tắt rồi!

Rõ ràng, là phải dùng hoa bách hợp trộn cùng máu trinh? Chính là xử nữ? Xử nữ? Ở đâu còn có xử nữ cái gì. . . . . . Minh Tịnh giương mắt, nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, mà năm người khác, cũng đều nhìn chằm chằm Tống Ngâm Tuyết! Cùng lúc bọn họ vừa khiếp sợ khi biết được bí mật giữa Minh Tịnh và nàng, mà về phương diện khác, thì chính là muốn biết tinh tường ý nghĩa của chuyện xử nữ này!

Chẳng lẽ nàng, thật sự vẫn là xử nữ? Tuyệt đối không có khả năng này! Không có khả năng. . . . . . Lúc này, lúc Minh Tịnh cười khổ, những người khác nghi hoặc, Tống Ngâm Tuyết cười thanh tịnh, như hồng nhan mị hoặc thế nhân, cho thấy một mặt thoát trần, siêu nhiên của nàng.

“Ai nói, ta không phải xử nữ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện