“Két.”
Tần Thiên Hạo đi qua mở cửa, nhìn người tay xách nách mang đang đứng trước mặt mình, hỏi: “Hôm nay xuất phát à?”
“Đúng thế, chẳng phải lần trước tớ đã nói rồi sao? Sao trí nhớ của các cậu kém thế, xe đang chờ chúng ta ở bên kia đường đấy, các cậu dọn đồ xong chưa?” Đào Lượng xoay người chỉ vào một chiếc xe đang dừng sau lưng mình khoảng vài trăm mét. Bởi vì phía đường bên chỗ Quan Hử và Tần Thiên Hạo có quá nhiều rác nên xe lớn không thể đậu, chỉ đành đậu ở chỗ gần đấy nhất, nhưng cũng phải cách đến vài trăm mét.
Chiếc xe này do bạn của ba Đào Lượng lái, hôm nay ông có việc phải ra ngoài, bèn thuận đường cho họ đi nhờ một đoạn.
Đào Lượng nâng tay lau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán. Thấy Quan Hử đi từ bên trong ra, nhặt lên chiếc áo sơ mi màu nhạt khoác lên người, sau đó chỉnh lại vạt áo ở phần eo mình. Cậu ta bất giác chớp mắt, có cảm giác như mình đã thấy phần da thịt lộ ra của Quan Hử, chỗ đó có mấy vết màu đỏ, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì Quan Hử đã mặc xong rồi.
“Hôm nay?” Ngẩng đầu nhìn chiếc xe dừng ở phía xa, Quan Hử cũng không nhớ hôm nay là ngày hẹn đến thành phố V.
“Hả, ừm…” Lúc trả lời có hơi ngơ ngác, Đào Lượng không tập trung chú ý nghe, bởi vì cậu ta đã sững sờ trước sự thật mình vừa phát hiện.
Quan Hử không cài hết nút áo sơ mi, thế nên lúc này vạt áo đang mở ra hai bên, cái nút thứ hai không cài, trên làn da màu đồng, từ cổ xuống đến ngực thậm chí là tất cả những nơi không bị che đều trải đầy những vết đỏ, đó… đừng nói đó… là… thứ cậu đang nghĩ đến nha?
“À, vậy tôi đi lấy đồ.” Xoay người đi trở lại, Quan Hử vào trong nhà lấy quần áo và tiền bạc đã được chuẩn bị từ trước. Chỉ còn lại Đào Lượng và Tần Thiên Hạo đang người đứng ngoài cửa người đứng trong nhà.
“À… à ừm…” Bấy giờ Đào Lượng ngạc nhiên nhìn Tần Thiên Hạo, cằm sắp rớt xuống đất. Tuy ở bên ngoài cậu ta cũng có nghe mấy chuyện kích thích hoặc xem qua mấy quyển sách đen này nọ, nhưng nói thật thì chưa gặp qua trường hợp nào ngoài đời cả. Không ngờ người thật đầu tiên cậu ta gặp lại là Quan Hử và Tần Thiên Hạo, hai người bạn thân chơi với mình từ nhỏ đến lớn.
Nói không rõ chữ, Đào Lượng nâng tay chỉ lên người mình những vị trí có vết hôn trên người Quan Hử, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Thiên Hạo, ánh mắt đầy ngạc nhiên và hoài nghi.
“Sao? Có gì mà ngạc nhiên? Chẳng phải lần trước tớ đã nói với các cậu rồi à?” Gương mặt Tần Thiên Hạo chẳng có chút lúng túng nào, ngược lại còn vô cùng đắc ý. Dù sao thì những dấu vết trên người Quan Hử đều do cậu để lại, không có gì phải chột dạ hay bối rối cả.
“Mấy cái dấu đó… cũng rõ quá. Lỡ người khác nhìn thấy…” Đào Lượng thật không ngờ cậu trai chỉ mới xấp xỉ tuổi mình như Tần Thiên Hạo lại trưởng thành sớm như vậy, cậu không tài nào tưởng tượng được cảnh tượng Tần Thiên Hạo và Quan Hử làm chuyện đó…
“Lát nữa sẽ kêu anh ấy cài nút đàng hoàng.” Đắc ý xong, Tần Thiên Hạo vẫn biết phải làm gì. Cậu không muốn để những người xa lạ khác nhìn chằm chằm vào cơ thể anh Quan Hử. Lát nữa cậu sẽ tự tay giúp anh Quan Hử thần kinh thô của mình cài nút áo, chặn tất cả những ánh nhìn hiếu kỳ của người khác.
“Nhưng… cũng phải nói là, hai người các cậu, rốt cuộc làm như thế nào vậy? Tớ chưa tưởng tượng ra được cảnh… anh Hử… làm… làm cậu…”
Rõ ràng khi Quan Hử và Tần Thiên Hạo đứng cạnh nhau, một chàng trai vừa cao vừa nam tính như Quan Hử và một chàng trai tuấn tú da trắng nõn như Tần Thiên Hạo, người ta sẽ có cảm giác Quan Hử gì gì đó Tần Thiên Hạo mới đúng. Theo lời người ta nói, giữa nam và nam cũng sẽ có một người bị đè và một người tấn công. Đào Lượng thầm nghĩ, chắc Tần Thiên Hạo là người ở dưới rồi, dù sao thì trông Quan Hử rất khỏe mà.
“Ai nói anh Hử làm gì tôi?” Chớp mắt một cái, Tần Thiên Hạo khó chịu với suy nghĩ và hiểu lầm của người khác.
“Hả?!” Nghe thấy lời phản bác của Tần Thiên Hạo, miệng Đào Lượng há to hơn nữa. Mỗi cảnh tượng Quan Hử làm gì đó Tần Thiên Hạo thôi là cậu ta đã không thể tưởng tượng ra rồi, đừng nói chi sự thật là cậu trai Tần Thiên Hạo nhỏ tuổi hơn lại chiếm quyền chủ đạo?! Não bộ Đào Lượng nhất thời ngừng hoạt động, không biết phải nói gì cho phải.
Bấy giờ, Quan Hử đeo ba lô đi ra, khó hiểu khi trông thấy Đào Lượng còn đang há hốc mồm chưa ngậm lại được.
Tần Thiên Hạo đứng bên cạnh vươn tay cầm ngay một cái ba lô khác trong tay Quan Hử đeo lên vai, rồi vừa kéo Quan Hử đi vừa nói: “Mặc kệ cậu ấy, cậu ấy lại đang suy nghĩ mấy chuyện nhàm chán rồi.”
“Này này, tớ chỉ bị giật mình thôi mà!” Bất mãn với lời giải thích của Tần Thiên Hạo, Đào Lượng đi theo sau kháng nghị.
“Giật mình?” Quan Hử không biết trong lúc mình vào trong, hai