Đúng như Tần Thiên Hạo và Quan Hử đã hoài nghi, người trong ngôi nhà này, bao gồm cả bà cụ, đều không phải là chủ nhân thực sự của ngôi nhà…
Quả thật từng có một bà cụ sống ở đây, ngoại hình trông cực kỳ giống với ‘bà cụ’ đang ở trong ngôi nhà hiện tại. Thật ra bà ta là ai, hiện chẳng cần hỏi cũng biết, kể từ khi một quản gia mới đến nơi này, những người giúp việc vốn đã làm rất nhiều năm chợt lần lượt mất tích hoặc xin nghỉ với đủ loại lý do một cách quái lạ. Phục vụ và quản lý ngôi nhà đều được thay mới.
Còn bà cụ thực sự không biết đã đi đâu, người mà mọi người gặp gỡ kia trông rất giống bà cụ trước, nhưng trên thực tế thì lại do một tên đàn ông giả dạng. Trong lúc bất giác, những người sống trong nhà đều nghe theo lệnh của người này. Người này là ‘anh Giang’, họ Giang tên Bồi, không cần thiết phải suy đoán thân phận của hắn, chỉ cần biết hắn là người đã nhận chức quản gia mới, phục vụ bà cụ là đủ rồi…
Để hoàn toàn nắm giữ tất cả bí mật và quan hệ của ngôi nhà này, Giang Bồi rất kiên nhẫn chịu đựng một thời gian dài, bấy giờ mới được bà cụ tin tưởng. Sau khi đã biết tất cả những tin tức mình cần, hắn tức thì từ quản gia hóa thân thành bà cụ, trở thành một bà cụ ‘mới’ quản lý ngôi nhà. Hơn nữa lấy ngôi nhà làm căn cứ, hưởng thụ cuộc sống săn bắt của hắn.
Tất cả những kẻ đồng lõa hợp tác với Giang Bồi trong ngôi nhà này đều giống hắn, họ đều là những kẻ biến thái có một vài sở thích khác người. Vì lẽ đó, họ nhanh chóng quen biết nhau, tụ tập lại với nhau, cùng hợp tác vì sở thích của bản thân, họ cần tìm một địa điểm tốt và cần kiếm càng nhiều tiền hơn để phô trương làm dáng. Bao nhiêu năm qua, họ đã cùng nhau hợp tác và đổi biết bao nhiêu ‘vật chủ’.
Nhà bà cụ là nhà mà họ hài lòng nhất cho đến nay, cũng chính là nơi họ ẩn náu rồi dần thu lưới trong bao năm qua. Bản tính con người bà cụ này có quan hệ không phức tạp lắm, lại có nhiều tài sản, sống trong ngôi nhà lớn ở vùng hẻo lánh, với họ, đây phải gọi là một tin tức tốt tụ họp đầy thủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Có thân phận và địa điểm mới này, họ đã lừa gạt được rất nhiều người bỏ nhà đi hoặc ra ngoài du lịch hoặc những kẻ lang thang vô gia cư. Họ đã đứng ngoài quan sát kỹ những người đó, chọn lựa những người mất tích đã rất lâu chưa tìm được hoặc những người tầm thường để không bị phát hiện ngay, như thế sẽ giảm bớt khả năng bị hoài nghi của họ. Lừa những kẻ vô tư hồn nhiên kia vào ngôi nhà, rồi bắt đầu thi hành đủ loại ‘sở thích biến thái’ mà bản thân thích thú.
Giang Bồi, kẻ cầm đầu đã tự học được một kỹ năng chuyên nghiệp, hắn có thể giả dạng người khác. Bất luận là vẻ ngoài hay lời nói cử chỉ, hắn đều có thể mô phỏng đến từng chi tiết. Cũng chính nhờ kỹ thuật này mà hắn đã từng lên phố biểu diễn để kiếm sống.
Song, đây vốn là một kỹ năng tốt, nhưng Giang Bồi lại không sử dụng nó trên con đường ngay, mà ngược lại còn lợi dụng nó để làm những việc không thể tha thứ được. Dựa vào kỹ năng này, hắn thường xuyên đi vào nhà người khác, giết chết một người trong nhà rồi thay thế người đó. Vài ngày sau, khi cảm thấy ngán ngẩm rồi, hắn sẽ giết luôn những người còn lại. Bởi sở thích biến thái đó, hắn quen biết những kẻ trong tập thể hiện tại, cũng chính nhờ kỹ năng ấy, hắn tìm được rất nhiều vật chủ, chiếm dụng tiền tài, đồ vật, nhà cửa và mọi thứ của vật chủ. Nên trong đám người, địa vị của hắn xem như cao nhất, quan trọng nhất, trên cơ bản họ đều sẽ để hắn quyết định những chuyện lớn.
Giang Bồi cực thích chơi trò tra tấn con người, không phân biệt tầng lớp giai cấp hay giới tính. Trong những ngôi nhà mà hắn lẻn vào, bất kể là cháu bé chỉ mới vài tháng tuổi hay cụ già không đi đường được, hắn đều có thể giết chết một cách vô tình để hưởng thụ khoái cảm của việc giết chóc. Gần như ngay cả bản thân Giang Bồi cũng không tài nào nhớ nổi mình đã gây ra biết bao nhiêu án mạng rồi. Bởi từ trước đến nay hắn làm việc luôn rất cẩn thận, không hề để lại chút dấu vết nào, bao năm qua làm ra biết bao nhiêu án mạng nhưng gần như không hề liên quan gì đến hắn.
Nhưng vài năm trước, khi hắn đang tra tấn một cô gái đến chết, trong lúc bất cẩn, hắn đã bị cô gái chỉ còn hơi tàn cố giãy giụa phản kháng, cướp lấy đồ vật trên tay hắn ném thẳng đến bộ phận quan trọng nhất bên dưới của hắn, va chạm quá mạnh với vật cứng tức thì khiến đũng quần hắn bê bết máu.
Tuy cuối cùng cô gái phản kháng kia đã bị chặt đứt từng ngón tay khiến cô đau đớn đến chết, toàn thân thành một miếng da khô, thi thể bị thiêu thành tro rồi ném vào sông, nhưng vẫn chẳng tài nào cứu chữa được vết thương để lại ở nửa người dưới của Giang Bồi. Qua chữa trị, niềm tự hào của đàn ông không bị gãy, hình dáng vẫn nguyên vẹn, nhưng không biết là do đã chịu kích thích lớn hay vì nguyên nhân nào đó, sau chuyện kia, phía dưới của Giang Bồi không thể cương lên được nữa…
Rõ ràng bác sĩ nói đã chữa trị xong, nhưng nó vẫn mềm nhũn không sử dụng được, không có phản ứng mà một tên đàn ông nên có. Điều này là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với một tên đàn ông. Những tháng ngày sau đó, Giang Bồi bắt đầu điên cuồng uống đủ loại thuốc trung y lẫn tây y có công năng thượng hỏa, hòng chữa trị nửa người dưới của mình, song chẳng hề có chút hiệu quả nào.
Sau đó hắn lại nghĩ đến câu ‘ăn gì bổ nấy’, bèn điên cuồng tìm kiếm pín của đủ loài động vật hình dáng khác nhau trên đời này, xem chúng là thuốc bổ để ăn. Không ngờ lại có một ngày, hắn cảm nhận được chút nong nóng từ nơi đó, Giang Bồi cho rằng đây là một cách tốt, bèn tích cực ăn đủ loại pín hơn.
Để rồi đến cuối cùng, ngay cả sinh thực khí của đàn ông cũng được Giang Bồi chú ý. Dù sao thì nếu thật sự muốn ‘ăn gì bổ nấy’, có thứ nào càng bổ dưỡng càng có hiệu quả nhanh như của con người chứ?
Bất kể là do phát hiện ra giọng nói vốn không trầm ồn như giọng đàn ông của mình ngày càng trở nên trong trẻo; hay do nhận ra lông trên người rụng ngày càng nhanh, hai chân đã trụi sạch lông, trông vô cùng sạch sẽ; hay vì bất kỳ một lý do nào khác xảy ra trên cơ thể, đều khiến Giang Bồi hoảng hốt, hắn sợ mình sẽ mất đi