Tuy hai tay và hai chân đã bị trói, nhưng Quan Hử đang ngồi trên ghế không hề cảm thấy khủng hoảng hay sợ hãi. Những cảm xúc hỉ nộ ái ố mà một con người thường có gần như đều trở nên khá nhạt nhòa với y, y chẳng có phản ứng quá khích nào của người thường cả. Có lẽ vì y hơi tự kỷ, luôn kìm nén cảm xúc trong quá trình trưởng thành.
Thử nâng tay lên, Quan Hử ra sức xoay phần cổ tay đang bị trói, quả thật đã bị cố định rất chặt, không biết phải làm sao để giãy thoát được. Y bất giác quay đầu nhìn Tần Thiên Hạo cũng đang bị trói bên cạnh, nghĩ bụng không biết Tần Thiên Hạo định làm gì tiếp đây.
Tần Thiên Hạo bấy giờ đang bị Quan Hử nhìn tất nhiên cũng có dự tính riêng. Tuy họng súng vẫn đang hướng về phía hai người họ, nhưng người cầm súng đã thay đổi, tỷ lệ họ thoát được gần như cũng đã cao hơn.
May mà nhờ có sợi dây thừng cố định quanh cổ tay mới khiến vòng tay hạt gỗ trên cổ tay cậu được cố định trong phạm vi ngón tay chạm tới và kiểm soát được. Hơi ra sức xoay cổ tay, cảm thấy vẫn có thể động đậy, Tần Thiên Hạo ngước mắt nhìn hai người đang giám sát họ một cách cẩn thận, bấy giờ vẻ mặt hai người nọ thả lỏng hơn nhiều, không quá chú ý đến tình hình bên này nữa. Tần Thiên Hạo chầm chậm tiếp tục động tác của mình để khởi động kim nhọn trong vòng tay bằng hạt gỗ.
Kim nhọn chẳng những để thử xem thức ăn có vấn đề hay không, mà vật liệu làm nên nó cũng rất cứng và sắc. Có lẽ dùng nó để đâm đứt dây thừng trói trên cổ tay cũng không thành vấn đề gì. Chạm mắt với Quan Hử cũng đang nhìn mình, hai người ăn ý giao lưu ánh mắt một lúc rồi biết rõ tiếp theo nên làm gì. Dời mắt đi, Tần Thiên Hạo tiếp tục ra sức dùng kim nhọn vừa lấy ra cứa đứt sợi dây thừng đang trói quanh tay. Còn Quan Hử thì nhìn chằm chằm về phía trước quan sát kỹ hai người đang đứng trước họ, nhằm chuẩn bị phản ứng cho bất kỳ tình huống nào.
Khi Tần Thiên Hạo đang cứa dây thừng trên cổ tay, Lưu Quản, người nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nên không để ý đến động tác ngầm của hai người họ, và Phùng Trù, người cứ đứng im quan sát những bộ da mặt được treo xung quanh, bấy giờ mới dời lại sự chú ý đến chỗ Quan Hử và Tần Thiên Hạo. Lúc này Tần Thiên Hạo đã cứa đứt được hơn một nửa sợi.
“Ầm!” Tiếng động lớn vang lên lập tức thu hút sự chú ý của Lưu Quản và Phùng Trù.
Họ đưa mắt nhìn sang, phát hiện Quan Hử đã ngã xuống cùng chiếc ghế nặng trịch sau lưng? Nhìn Quan Hử đang bị trói chặt đang ngã nhoài trên đất cùng chiếc ghế, không tài nào giãy giụa được nữa, Phùng Trù cười nhạo: “Mày bị trói thành như vậy mà còn muốn chạy sao? Mày bị ngu rồi à? Có cái ghế nặng như vậy, mày nghĩ mày chạy được bao xa? Muốn ăn đập phải không?”
“Đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau dìu cậu ta dậy.” Tuy không muốn để tâm đến người đang nằm trên đất, nhưng Lưu Quản lại sợ đại ca Giang về rồi thấy chuyện xảy ra sẽ trách tội họ. Cô vội bước đến định dìu Quan Hử và chiếc ghế dậy.
Chính lúc này, Phùng Trù và Lưu Quản đều không để ý rằng khi hai người họ đặt hết sự chú ý trên người Quan Hử, kẻ ‘định chạy trốn nhưng bị ngã’, thì sau lưng họ, Tần Thiên Hạo đã rút được một tay ra khỏi sợi dây thừng đang trói chặt.
Ngay sau đó, Tần Thiên Hạo nhanh chóng ngậm vòng tay kéo ra rồi dùng bàn tay đã được tự do cầm lấy, cứa tiếp đầu nhọn của nó lên sợi dây thừng đang trói tay còn lại. Khi hai tay đều được thả rồi, cậu dùng tốc độ nhanh nhất cắt luôn dây thừng ở hai chân và trên cổ mình. Nhân lúc Lưu Quản và Phùng Trù không để ý, Tần Thiên Hạo đã giải quyết tất cả thứ trói buộc người mình, đứng khỏi ghế sắt.
Khó khăn lắm mới dựng dậy được cái ghế nặng trịch kèm một người sống, bấy giờ Phùng Trù đã mệt bở hơi tai, chỉ muốn tát thẳng một bạt tai lên mặt Quan Hử, người khiến gã chướng mắt, nhưng tay còn chưa giơ được lên cao, Phùng Trù đột nhiên cảm giác được tiếng gió phía sau.
“Bốp!”
Cây gỗ to cỡ cánh tay người lớn đập thẳng lên ót Phùng Trù rồi vỡ ra làm hai, mảnh gỗ văng tung tóe, Tần Thiên Hạo cầm cây gỗ chỉ còn nửa dưới đang đứng nhàn nhã sau lưng Phùng Trù.
Lưu Quản còn đang vịn lên lưng ghế của Quan Hử với vẻ mặt không dám tin, cô kinh