Khi Tần Thiên Hạo đi từ trong phòng ra, Quan Hử bèn mở rộng cửa hơn để tiện cho hai người rời khỏi. Cắt đuôi hoàn toàn Phùng Trù bấy giờ còn đang giãy giụa không ngừng trong thùng nước thuốc và Lưu Quản bị dây thừng trói chặt không cách nào động đậy được. Lúc đóng cửa còn nhân tiện khóa ngược cửa bên trong. Chí ít có thể đảm bảo rằng khi những người khác trở lại sẽ không lập tức biết được chuyện vừa xảy ra trong phòng.
Ra ngoài, hai người mò mẫm đi dọc lại đường cũ theo trong trí nhớ. Trên hành lang dài âm u ẩm ướt, ánh đèn lồng đỏ thẵm khiến người nhìn hoa cả mắt. Hơn nữa sự u ám ở đây cũng khiến Quan Hử bất giác nắm chặt tay Tần Thiên Hạo bên cạnh hơn. Y biết bây giờ Tần Thiên Hạo đã không dễ bị kích thích nữa, nhưng thói quen đã hằn sâu trong ký ức vẫn khiến Quan Hử muốn bảo vệ Tần Thiên Hạo thật chu đáo.
Tần Thiên Hạo cúi đầu nhìn bàn tay Quan Hử đang nắm tay mình, khóe môi khẽ nhếch lên, tâm trạng bực dọc dường như cũng được xoa dịu.
Hai người tiếp tục đi thêm vài phút, sự nhạy cảm về môi trường xung quanh khiến Quan Hử đột nhiên nhận ra có chỗ khác lạ, y nâng cánh tay ngăn lại bước chân của Tần Thiên Hạo, không để cậu đi tiếp nữa. Sau đó nghiêng đầu lắng nghe tiếng động trên hành lang dài, mặt hơi đanh lại, đoạn quay đầu nói với Tần Thiên Hạo bên cạnh: “Họ ra ngoài rồi.”
“Cái gì?”
“Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, ở phía trước.” Tuy còn rất xa nhưng tiếng động nhỏ kia cũng không qua mắt được đôi tai và tinh thần cảnh giác của Quan Hử. Y biết bây giờ hai người họ đã không thể bước tiếp nữa, nếu đi tiếp sẽ chạm mặt người đang đi sang đây. Tuy hai người họ sẽ không bị yếu thế nếu đánh nhau, nhưng rất khó đảm bảo rằng người đang xuất hiện ở đằng trước có mang theo súng hay không. Dù hai người họ có đánh nhau giỏi đến đâu chăng nữa cũng không bì nổi tốc độ và sức mạnh của súng đạn, vẫn nên nhanh chân tìm một nơi trốn vào sẽ an toàn hơn.
Quan Hử thử vặn tay nắm cánh cửa đang đi ngang vài lần, nhưng tiếc là cửa đã bị khóa, y tiếp tục nghiêng đầu lắng nghe tiếng động phía trước, bấy giờ tiếng đã rõ ràng hơn. Quan Hử bước lùi ra sau, đi về hướng ngược lại, bên cạnh đó cũng thử mở những cánh cửa ở hai bên hàng lang, mong rằng sẽ tìm được một nơi không khóa.
Trên hành lang dài, ngoài những căn phòng ở hai bên tường thì còn lại đều trống trải. Nếu hai người họ cứ đứng ở đây, chắc chắn người đi đến sẽ nhìn thấy họ, thế nên phải mau chóng tìm phòng để trốn vào trước.
Mỗi người chia nhau một bên, Quan Hử vừa lùi về sau vừa thử xoay tay nắm những cánh cửa họ đi qua, nhưng cửa nào cũng bị khóa chặt không mở được. Ngay khi Quan Hử tưởng rằng họ không tìm thấy nơi để trốn, chỉ đành thử tiếp tục chạy về hướng ngược lại rồi nghĩ cách khác thì y chợt nghe tiếng mở cửa bên phía Tần Thiên Hạo.
“Cạch”
“Anh Hử, bên này.” Cuối cùng cũng tìm thấy một cánh cửa mở được, Tần Thiên Hạo lập tức vặn tay nắm rồi rướn đầu cẩn thận quan sát bên trong một phen, nhằm đảm bảo an toàn.
Căn phòng tối đen như mực, chẳng thấy gì cả. Nhưng điều kỳ diệu là trong phòng lại tỏa ra mùi vani?!
Ngửi vào như hương vị ngọt ngào của kem vani, ngòn ngọt, khác hẳn với nơi âm u ẩm ướt đầy máu tanh dưới lòng đất. Sau khi quan sát, chắc chắn không có ai đang ẩn náu bên trong, Tần Thiên Hạo bèn ra hiệu với Quan Hử ý bảo căn phòng không thành vấn đề, có thể vào.
Quan Hử thấy thế lập tức đến gần, sau khi Tần Thiên Hạo ra hiệu không có vấn đề, hai người bèn nhanh chóng đi vào trong, đoạn xoay người đóng cửa lại.
Ngay khi Quan Hử và Tần Thiên Hạo đóng cửa phòng, tiếng bước chân vang lên trên hành lang dài cũng ngày càng lớn. Và khi đi ngang qua cánh cửa phòng hai người đang trốn, những kẻ nọ vẫn tiếp tục đi về trước, không hề để ý và nhận ra điều khác thường.
Nghe tiếng bước chân trên hành lang xa dần, Quan Hử và Tần Thiên Hạo trốn trong căn phòng tối thở phào. Tạm thời thì hai người họ không định ra ngoài như vậy. Vì vẫn chưa đảm bảo rằng có ai khác sẽ đi ngang qua nữa không, và cũng chẳng biết người vừa đi ngang qua có quay lại hay không, tốt nhất nên chờ thêm một lát, xem tình hình thế nào rồi mới chạy trốn.
…
“Đây… là?”
Tài xế Chu Châu Dụ đi cùng Giang Bồi một lúc thì chiếc giày bỗng đá phải một thứ, hắn ngờ vực cúi đầu nhìn xem mình đã đá trúng thứ gì.
Thấy có một ống tròn bằng gỗ trông rất quen mắt. Chu Châu Dụ khom lưng nhặt ống tròn lên quan sát kỹ. Bỗng, hắn nghĩ ra điều gì, vội quay đầu gọi Giang Bồi đang đi phía trước: “Đại ca, anh xem.”
“Sao vậy?” Bấy giờ trên