Trong tủ lạnh, da của những đứa trẻ này trông vẫn vô cùng đàn hồi. Chỉ là có lẽ bị đóng băng quá lâu nên màu da xuất hiện những đốm xanh xám như của người chết. Phần gáy và cánh tay lộ ra của chúng cũng xuất hiện hiện tượng hồ máu tử thi[1]. Tuy dường như những cái xác đã được thoa một lớp phấn trắng rồi, nhưng dù sao cũng không che giấu được sự thật rằng đây là xác của những đứa trẻ.
[1] Hồ máu tử thi: là dấu hiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.
Cũng chính vì cách giữ xác này khiến chúng được bảo tồn kỹ hơn, nhìn đẹp hơn tình trạng những cái xác được bày trong tủ, chúng không bị cắt mí mắt và nhét viên bi vào như xác bên ngoài mà chỉ nhắm mắt lại thôi, vẻ an tường trên mặt trông như chỉ đang say giấc. Lông mi cong vút còn đọng vài hạt đá trắng, nhưng sau khi Quan Hử và Tần Thiên Hạo mở tủ lạnh ra, vừa gặp phải không khí bên ngoài tràn vào, hạt đá trên lông mi đã hóa thành giọt nước rung rung, cứ như những đứa trẻ ngây thơ vừa thiếp đi sau một trận khóc lóc thỏa thuê.
Ngoài sự khác biệt về tình trạng thi thể, những đứa trẻ trong tủ lạnh cũng được mặc đồ phong cách phương Tây với chiếc váy phấn hồng viền ren, hai tay đan vào nhau đặt lên ngực. Có lẽ vì tình trạng bảo tồn của những đứa trẻ này khá tốt nên mặt của chúng không được bôi vết son đỏ tươi đáng sợ, chỉ được thoa phấn trang điểm màu trắng để che đi vết lốm đốm sau khi chết thôi, gương mặt và những nơi lộ ra ngoài trắng bệch, nhưng cảm giác cũng sạch sẽ lắm.
“Chẳng lẽ người mà tên tài xế kia ôm lúc nãy là nó à?” Dựa theo vị trí và khoảng cách của Chu Châu Dụ ban nãy, Tần Thiên Hạo đặt tầm mắt lên người cô bé ‘lớn tuổi’ nhất trong tủ lạnh.
Làn da của cô bé trông giống khi còn sống nhất, được bôi phấn trắng lên người trông cũng tự nhiên nhất. Khác hẳn với những đứa bé trạc ba tuổi bên cạnh, dù cùng được đặt trong tủ lạnh, nhưng có lẽ vì thể chất hoặc thời gian xử lý thi thể quá muộn khiến phần má và cả trên cánh tay cũng có mảng lớn những đốm hồ máu tử thi màu đỏ bầm, dù có dùng bao nhiêu phấn trắng để phủ lên thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Còn phần đầu xác chết của cô bé được đội một bộ tóc giả thẳng dài màu đen và phần mái ngang trước trán, qua đôi môi hơi tím và làn da trắng bệch, có thể thấy lúc còn sống, có lẽ đứa bé này trông cũng khá đẹp. Quả thật dáng vẻ hiện giờ cũng giống đang ngủ say vậy, tựa như chỉ cần tạo ra âm thanh lớn một chút thôi sẽ đánh thức cô bé khỏi giấc mộng.
Quan Hử vươn tay vào tủ lạnh, chạm vào phần mu bàn tay của xác cô bé một cách cẩn thận, sau đó y ngạc nhiên nhận ra rằng cái xác này không cứng ngắc lạnh băng như đã tưởng, mà vẫn còn đàn hồi. Dù không biết cụ thể xác của cô bé đã được đặt trong này bao lâu, nhưng cũng xem như một thời gian dài rồi.
“Anh Hử, nó là một đứa bé trai…” Không biết quan sát thấy gì, Tần Thiên Hạo đột nhiên nói với giọng khẳng định.
“?”
Quan Hử không suy nghĩ đến việc đứa bé là trai hay gái, thấy ban nãy tên tài xế cứ mở miệng gọi cục cưng mãi, còn mặc đồ vest cho tất cả những cái xác con nít này, y thật sự không ngờ hắn cũng sẽ có hứng thú với bé trai.
“Anh xem, cái này…” Tần Thiên Hạo nâng hờ mái tóc giả dài màu đen của cô bé trong tủ lạnh lên, để lộ mái tóc ban đầu của nó. Một mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng, là kiểu tóc ban đầu, phối với mặt mũi, nhìn kỹ lại thì quả thật trông nó có nét đẹp giống con trai hơn là gương mặt nhu mì của bé gái, kiểu tóc cũng không phải loại mà bé gái sẽ cắt.
Sợ Quan Hử không tin, Tần Thiên Hạo còn định chứng minh, bèn vươn tay xốc váy trên người cô bé lên để chứng minh nó thật sự là con trai.
Nhưng động tác này đã bị Quan Hử ngăn lại, y tin đứa bé trong tủ lạnh này là bé trai. Bởi trong phòng cũng có xác của những bé trai khác, những thứ này đã chứng minh tài xế Chu Châu Dụ không chỉ có hứng thú với bé gái, mà cũng hứng thú với cả bé trai…
Sở thích mặc đồ bé gái đáng yêu cho bé trai cũng là điều có thể ngờ đến.
“Nhìn những đứa bé này có vẻ như đều bị bóp chết.”
Nhận thấy phần cổ của mấy cái xác nhỏ trong tủ lạnh đều được quấn bởi một mảnh vải màu trắng. Rõ ràng cần phải bị cố định như xác của những đứa bé trong tủ gỗ, nhưng vì sao xác trong tủ lạnh cũng bị quấn một vòng vải trên cổ chứ?
Tần Thiên Hạo nhận ra điểm khả nghi này, bèn thử mở lớp vải trên cổ một đứa bé ra xem, nhìn thấy nơi bị lớp vải che đậy là dấu tay sẫm màu. Sau đó, Tần Thiên Hạo lại lập tức nhìn cổ của hai cái xác khác bên cạnh, đều nhìn thấy dấu vết tương tự.
“…” Xem ra mỗi người trong căn nhà này đều có sở thích biến thái riêng.
Đang đặt lại mái tóc giả của đứa bé về, đóng lại cửa kính, Quan Hử và Tần Thiên Hạo lại nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Chuyện gì đây? Lại có người về sao? Hai người họ đứng cạnh tủ lạnh nhìn quanh, không có thời gian trốn lại về nơi ban nãy nữa, bèn liếc một lượt rồi đặt tầm mắt ở chỗ chiếc giường công chúa cỡ lớn đang đặt giữa phòng…
…
Người đi vào không phải ai khác, vẫn là tài xế Chu Châu Dụ. Hắn vội vã về lại trước tủ lạnh màu trắng, tìm lại đôi găng tay màu trắng mà ban nãy hắn đã cởi ra đặt cạnh tủ lạnh để tiếp xúc trực tiếp với cục cưng của mình hơn. Ngoài việc tiếp xúc với những cục cưng mình thích nhất, Chu Châu Dụ gần như rất ghét chạm vào bất kỳ thứ nào khác, hắn cảm thấy thứ khác quá dơ bẩn, chỉ có