“Nâng nó qua kia đi.” Chỉ vào Quan Hử đang nằm dưới đất, Giang Bồi dặn Tôn Phổ và Lưu Quản.
Tôn Phổ gật đầu, đặt tay phải bị thương của mình ở trước ngực, một tay khác kéo lê Quan Hử đi. Còn Lưu Quản đứng bên cạnh cũng bội khom lưng giúp kéo Quan Hử lên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật dài trong phòng.
Thở hồng hộc kéo Quan Hử có cân nặng không nhẹ đặt nằm ngửa lên bàn, Lưu Quản đột nhiên nghe thấy cái rương gỗ sẫm màu đang dựng đứng kia lần nữa bị va chạm mạnh. Tiếng đập điên cuồng vọng ra ngoài to đến mức đáng sợ, cứ như ngay tiếp theo đây, Tần Thiên Hạo bên trong sẽ xông thẳng ra. Vả lại ban nãy cô vừa bị Tần Thiên Hạo dằn vặt khá nặng, với cậu thiếu niên bị nhốt bên trong, Lưu Quản vẫn có hơi sợ sệt, cứ hoảng hốt nhìn rương gỗ mãi.
“Hừ, xem ra nó nghe thấy chúng ta muốn tra tấn anh trai “thân yêu” của nó nên mới kích động đấy.” Giang Bồi rất tin tưởng rương của Tôn Phổ làm, sẽ không khiến người bị nhốt bên trong ra được dễ dàng đâu, hắn đứng thảnh thơi cạnh rương gỗ, cười nói: “Sao? Mày tưởng bây giờ mày thế nào, còn cứu được kẻ khác à? Đừng ngu nữa, mày sẽ nhanh chóng được trở thành người tiếp theo thôi.”
Tiếng va chạm trong rương không hề dừng lại bởi lời của hắn, mà ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn sau khi nghe xong.
“Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…” Tiếng va chạm vọng ra trong rương gỗ to đến đáng sợ, cứ như người bên trong hoàn toàn không biết đau là gì vậy, luôn liều mạng húc lên tấm ván gỗ bên trong khiến cả rương gỗ bị chấn động hơi run, nếu không vì bốn phía của nó đã được cố định trên mặt đất thì e là đã ngã ngang vì sức va chạm mạnh mẽ thế này rồi.
“Aaaaa”
“Rầm rầm rầm!!!”
Không chỉ có tiếng húc như liều mạng mà thậm chí bên trong rương gỗ còn vang lên tiếng nghẹn ngào thảm thiết như thú hoang, tiếng hô quái dị ấy hòa cùng tiếng va chạm ván gỗ mạnh khiến ba người đứng bên ngoài rương gỗ dần nảy ra cảm xúc kỳ lạ, họ nhớ cậu thiếu niên bị nhốt bên trong nhìn luôn hi hi ha ha mãi, thật sự không ngờ khi bị nhốt cậu ta lại có phản ứng lớn đến thế.
Cảm giác dường như không chỉ vì Quan Hử nên mới đột nhiên kích động như thế, mà tựa như họ đã kích thích trúng một cái gì đó bên trong cậu ta, nên cậu ta mới phát điên lên như vậy.
Qua thêm một lúc lâu, tiếng ván gỗ bị va chạm điên cuồng chợt im bặt, rương gỗ lần nữa đứng vững tại chỗ. Thần kinh đang căng thẳng của Lưu Quản dịu đi một ít, lẩm bẩm với vẻ hoài nghi: “Đây là gì?” Cô thật sự không hiểu vì sao Tần Thiên Hạo bị nhốt bên trong rương gỗ lại có phản ứng như thế.
“… Mặc xác nó, chắc bị dọa điên rồi. Tóm lại cuối cùng bây giờ nó cũng dừng lại.” Tôn Phổ nhìn chiếc rương gỗ sẫm màu không phản quang, châm biếm: “Bảo là tạm dừng, thật ra không chừng bây giờ nó bị dọa ngất rồi nên mới im lặng nhỉ? Ha ha, đồ nhát gan.” Còn tay của gã lại bị một thiếu niên nhát gan làm thành thế này đây.
Nghĩ thế, trong lòng Tôn Phổ dấy lên cảm giác khó chịu tột độ, cảm thấy cứ như bản thân gã bị người ta cho vài bạt tai ngay trước mặt mọi người, sao có thể để một người như thế làm mình bị thương. Uổng cho bản thân là một tay lão luyện đã giết chết bao nhiêu người trong bao nhiêu năm qua mà chẳng hề xảy ra sự cố gì. Tất nhiên cũng từng có chuyện không quá thuận lợi khi bắt giết người trong mấy năm qua, thế nên gã mới lơi lỏng và đã xem thường hai người này.
“Đại ac Giang, chúng ta xử lý nó thế nào đây?” Chỉ vào Quan Hử đang nằm ngửa trên giường gỗ chưa tỉnh, Lưu Quản hỏi Giang Bồi.
“Ừm…” Thấy một chiếc cưa được đặt trên kệ bên dưới giường gỗ, Giang Bồi có ít linh cảm. Nếu hai tên này khiến đôi song sinh chết bởi lưỡi cưa điện, thế thì cũng để chính bản thân chúng nếm thử nỗi đau khi bị lưỡi cưa tra tấn thôi.
Khác với cưa điện chuyển động cực nhanh bằng điện, chẳng mấy chốc đã cứa cho một con người bị máu văng tung tóe, tứ chi đứt lìa. Cưa thường phải dựa vào chính sức người để cứa mới cắt lìa được cơ thể người, trong quá trình này sẽ khiến người bị hại phải chịu dằn vặt và lặp đi đi lặp lại bởi cơn đau cực hạn kéo dài trong tuyệt vọng, quá thích hợp với Quan Hử đang nằm trên bàn gỗ lúc này, cứ cho nó trải nghiệm một phen nào.
Cũng không định cố định hoàn toàn Quan Hử lên bàn, lúc này có tận ba người ở đây, Giang Bồi nghĩ dù Quan Hử đang mê mang có tỉnh lại vì đau đi chăng nữa, có liên tục vùng vẫy tránh né chăng nữa thì cũng sẽ bị chiếc cưa này cắt lìa tứ chi một cách chậm rãi, chờ đến khi bị tra tấn sắp chết rồi thì cắt bộ phận trên cơ thể của Quan Hử bấy giờ đang cực kỳ hoảng sợ, lấy ra làm thức ăn, tin chắc rằng hương vị sẽ thơm ngon đặc biệt lắm đây.
Để đề phòng Quan Hử đang mê mang sẽ không chịu được cơn đau và đột ngột tỉnh lại ngay trong nhát cắt đầu tiên, khiến họ không cưa được. Giang Bồi gọi Lưu Quản và Tôn Phổ mỗi người đứng một bên dùng tay ghìm người Quan Hử để cố định, sau đó, hắn nâng chiếc cưa dài ít nhất hơn nửa mét, đứng trước giường gỗ bắt đầu đo đạc hai bên. Nghĩ bụng rằng cắt từ bộ phận nào trước thì khiến người đang nằm chịu cơn đau khủng khiếp nhưng không chết ngay nhỉ.
Đang ước chừng thì lại có chuỗi tiếng “rầm rầm” từ phía rương gỗ, điều này khiến Giang Bồi đang tập trung tinh thần suy nghĩ