Trước khi nhìn thấy cô gái nhỏ trong ngực của mình, Thiệu Ngọc đã vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ của cô.
Một Ôn Bảo Tứ trong trí nhớ, vẫn là cô bé trắng trẻo mềm mại đó, vô cùng đáng yêu và dễ thương, luôn thích đùa giỡn chạy sau lưng bọn anh bằng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình.
Lúc ấy cô thích nhất là bám lấy anh, động một chút lại bò lên người anh lúc nào không hay.
Đứa bé mới ba tuổi, toàn thân đều là mùi sữa, hàm răng trắng đều tăm tắp, khi cô cười, hai lúm đồng tiền cứ thế xuất hiện.
Thiệu Ngọc cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ như vậy.
Có thể là tại thời điểm cô đi lạc về sau anh từng vô số lần nhớ lại dáng vẻ của cô lúc đó.
Ban đầu mỗi khi nhớ tới cô, trong lòng liền đau âm ỉ, có lúc như bị ai nhéo, có lúc như bị vật nặng nện vào.
Về sau tình hình tốt hơn một chút, đã có thể tự nhiên nhớ đến cô, thậm chí theo khi tuổi dần dần trưởng thành, Thiệu Ngọc đã không còn thường xuyên nhớ tới cô.
Chỉ là mỗi khi nhìn thấy các cô gái đang độ tuổi giống cô ở trường hoặc trên đường liền theo thói quen tưởng tượng ra dáng vẻ của cô.
Tưởng tượng ở trong lòng cô gái nhỏ ấy đang ở một nơi hẻo lánh nào đó trên thế giới này, đã trưởng thành trở nên yêu kiều duyên dáng.
Khoảng thời gian sau khi Ôn Bảo Tứ mất tích, ba người bọn anh đã từng điên cuồng đi tìm cô một thời gian.
Ngoài việc điều động một số lực lượng bên ngoài, bọn anh còn làm nhiều việc vất vả và cả vô ích.
Ví dụ như in những tờ rơi tìm người, tan trường không làm gì liền ra đường mà phát khắp nơi.
Cách ba ngày hai ba lần đều chạy đến cục cảnh sát, gây rối, uy hiếp, cùng khẩn cầu bọn họ tìm người.
Hành vi điên cuồng như vậy kéo dài khoảng một tháng, hy vọng ngày càng xa vời, mấy người lớn trong nhà buộc bọn anh phải chấm dứt hành vi vô nghĩa này.
Thiệu Ngọc đã từng bí mật tìm kiếm trên Internet tung tích cuối cùng của những đứa trẻ bị bắt cóc và mất tích, thế nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy động cơ gây án trên trang web tin tức cơ thể anh liền cứng lại.
Những hình ảnh khủng khiếp và tiêu đề đáng sợ, Thiệu Ngọc tay run run ấn mở một trong những trang web đó.
Hình thức trẻ em bị bắt cóc phổ biến nhất là bắt tàn tật để đi ăn xin, hoặc bị bán lên các vùng núi xa xôi, các cô gái bị bắt lên làm con dâu nuôi từ bé, con trai thi đưa đến các nhà máy đen, và tàn nhẫn hơn nữa là bị mổ lấy nội tạng.
Dù cho đã có chuẩn bị tâm lý, một khắc này vẫn cảm thấy thật tuyệt vọng.
Như rơi vào hầm băng đều không đủ diễn tả tâm trạng của anh khi đó.
Có lẽ là bầu trời trước mặt tối sầm lại trong nháy mắt, anh như không thể thở nổi, nước mắt cứ như vậy rơi xuống từng giọt.
Khi đó Thiệu Ngọc trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất ở trong đầu.
Chỉ cần, chỉ cần cô có thể trở về, dù cho có là ngôi sao trên bầu trời, anh cũng đều sẽ hái cho cô.
Trên thực tế, một phần lớn ký ức lúc sáu tuổi của anh hầu như đã mờ đi, nhưng những ký ức khó quên về thời điểm đó đã đồng hành cùng anh suốt những năm tháng trưởng thành.
Không ai biết cảm giác của anh khi biết tin đứa con gái nhỏ của nhà họ Ôn sau này được tìm thấy, cũng không ai biết cảm giác của anh khi điên cuồng chạy từ nhà đến phòng cô, chứ đừng nói đến cảm giác khi nhìn thấy cô còn nguyên vẹn mà đứng đó ở trước mặt anh, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
Tại khoảnh khắc này, Thiệu Ngọc chỉ muốn đem toàn bộ thế giới đều cho cô.
Người trong ngực đã ngừng khóc, giống như là phản ứng lại, có chút ngượng ngùng vùi vào eo anh, không dám động.
Thiệu Ngọc khẽ cười, đem mặt của cô nâng lên, lôi kéo phần tay áo, từng chút một lau đi nước mắt trên mặt cô.
"Hơi xấu hổ phải không? Anh đã khóc vì một chuyện vặt vãnh như vậy." Anh cố ý nói đùa, và quả nhiên, Ôn Bảo Tứ càng thêm khó xử.
"Thật xấu hổ khi đối mặt với mọi người." Cô vùng ra khỏi tay anh, vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói truyền ra, Thiệu Ngọc nhìn thấy cảnh này cố ý thở dài.
"Ai, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ."
"Mới không có!" Người trước mặt lập tức buông hai tay xuống, nhìn anh bằng đôi mắt thỏ đỏ hoe, rồi mạnh mẽ phản bác lại.
"Em năm nay đã tròn mười sáu tuổi!"
"Ừ ừ là một đứa trẻ lớn."
"..."
Ôn Bảo Tứ chưa bao giờ muốn trưởng thành như bây giờ.
Cô từng trộm đo chiều cao của mình, vứt hết mấy bộ quần áo trẻ con và dễ thương vào tủ, nhìn khuôn mặt non nớt trong gương mà thầm thở dài.
Ngay khi cô còn đang háo hức chờ lớn lên, Kỳ Nguyên đột nhiên có bạn gái.
Vào cuối tuần, vốn là thời gian mà bọn họ tụ tập cùng nhau, bình thường là ăn uống vui vẻ, nhưng khi Ôn Bảo Tứ được Thiệu Ngọc đưa vào phòng, cô liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thuần khiết đang ngồi bên cạnh Kỳ Nguyên.
Kinh ngạc còn chưa qua đi, bên tai đã vang lên giọng nói giới thiệu của Kỳ Nguyên.
"Tứ Tứ, đây là bạn gái của anh, em cứ gọi cô ấy là chị Tiểu Thanh."
"A...à, chị Tiểu Thanh ạ." Ôn Bảo Tứ nhu thuận gật đầu chào hỏi.
"Xin chào, chị sớm đã nghe nói Kỳ Nguyên có một cô em gái, không ngờ cô ấy lại xinh đẹp như vậy." Cô gái khẽ mỉm cười, dung mạo đoan chính xinh đẹp, tràn đầy thành thục và hào phóng.
Ôn Bảo Tư trong mắt lộ ra một tia hâm mộ, vội vàng xua tay từ chối.
"Không có không có, chị mới là siêu xinh đẹp."
"Ôi, Tứ Tứ nhà ta trước khi đến đây đã ăn phải kẹo đường đi!" Đường Nghiêu cười đùa lại gần, ở trên người cô ngửi ngửi, khép hờ hai mắt gật gật đầu, ra vẻ đã phát