Ôn Bảo Tứ dường như chạy trốn trong tuyệt vọng.
Bộ dáng giờ phút này của cô quá mức chật vật không chịu nổi, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Thiệu Viễn Sơn, cô không muốn ở lại một giây nào.
Mặt trời bên ngoài rất lớn, ánh mặt trời thiêu đốt cả khoảng không, chói chang như xua tan đi mọi sương mù.
Nhưng lại không thể xua tan đi nỗi buồn của cô bây giờ.
Cô giơ cánh tay lên mạnh mẽ lau mặt, hung hăng lau đi nước mắt, sau khi khóc xong thì đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại trống rỗng, như bị khoét một lỗ lớn.
Điện thoại di động vang lên, như cảm nhận được điều gì, cô cụp mắt xuống, thấy tên Thiệu Ngọc trên đó.
"Alo."
Giọng điệu bình tĩnh, thâm trầm không thể diễn tả được hoàn toàn khác với trước đây, giống như sự trầm lặng cùng mềm mại đều đã biến mất, lộ ra bộ dáng chân chất thô kệch bên trong.
Tim Thiệu Ngọc đột nhiên nhảy thót lên.
"Tứ Tứ? Em đang ở đâu? Anh vừa nghe thấy cha nói em đã tới, chúng ta gặp nhau một lần, nghe anh giải thích đã có được hay không?"
Giọng nói thận trọng nhẹ nhàng, giống như sợ cô làm ra việc gì việc ngu ngốc vậy.
Thiếu nữ mặc dù thường tỏ ra vô hại và ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt lại rất quật cường và bướng bỉnh.
Thiệu Ngọc lo lắng khẩn trương nhíu mày, bên tai im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của cô.
"Được, em đang ở sân bóng rổ bên này."
Sân bóng rổ cách nhà Thiệu Ngọc không xa, lúc hoảng hốt chạy ra ngoài cô đã chạy bừa đến đó, sau khi Thiệu Ngọc cúp điện thoại, lập tức mở cửa bước đi ra ngoài.
Hàng cây cối tươi tốt, đổ bóng xuống mặt đất, một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế dài dưới tán cây.
Trên tay cầm chiếc điện thoại di động, cô bất động nhìn chằm chằm sân bóng rổ trống không, đôi mắt to đen láy lúc này đã ảm đạm.
Giống như một tác phẩm điêu khắc đã mất hết sức sống.
Thiệu Ngọc dừng lại, nhìn lên bầu trời, hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc trong lòng, rồi bước tới.
Ôn Bảo Tứ vẫn không có phản ứng lại, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới tiếng bước chân, Thiệu Ngọc đứng ở trước mặt cô, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ một gối xuống, hai tay gắt gao giữ ở trên đầu gối của Ôn Bảo Tứ.
Anh nhìn vào đôi đồng tử đen láy đó, khẽ gọi cô: "Tứ Tứ..."
Cuối cùng Ôn Bảo Tứ cũng chậm rãi chuyển động con ngươi, bất động nhìn vào mắt anh.
"Vốn định sớm cùng em nói chuyện, nhưng vì vẫn do dự có nên ra nước ngoài hay không, hai ngày nay mới thực sự quyết định xong.
Lúc đầu nghĩ buổi tối mời bọn em cùng nhau ăn cơm sẽ nói chuyện, nhưng không nghĩ tới lại để em biết bằng cách này..."
Thiệu Ngọc nắm chặt tay cô, nói từng chữ.
"Thật xin lỗi."
Khuôn mặt chân thành tha thiết, ánh mắt thành khẩn, nhiệt độ trong lòng bàn tay so với mặt trời còn ấm hơn.
Ôn Bảo Tứ nghĩ, mình làm gì có tư cách tức giận, mà anh thì có lỗi gì mà phải xin.
Chỉ là một cuộc đấu tranh vô ích đã kết thúc, như một đứa trẻ đang chơi xấu, cố gắng làm cho anh buồn bã bằng những giọt nước mắt.
Thương địch một ngàn, tự hại tám trăm.
Cô muốn cười mà không được, cảm giác chỉ cần động một chút là không cầm được nước mắt.
Ôn Bảo Tứ hơi hé miệng, thanh âm nhỏ đến không nghe được, giọng nói đã khàn khàn do khóc mà ra.
"Vậy anh sẽ trở lại sao?"
"Có."
Thiệu Ngọc nhìn cô, trịnh trọng nghiêm túc trả lời, ngắn gọn một chữ, tràn đầy khẳng định cùng kiên quyết.
Ôn Bảo Tứ ngay lập tức bật khóc.
"Nhưng anh cũng đã từng nói rằng anh sẽ luôn luôn khoẻ mạnh ở bên cạnh em."
"Đồ nói dối."
Cô khẽ thút thít, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, đẩy vai anh ra sức kháng cự.
Cảm xúc lại mất kiểm soát.
"Tứ Tứ." Thiệu Ngọc gọi cô, khắc chế lại đau lòng.
Nước mắt cô gái cứ thế rơi trước mặt anh.
Cho dù biết mình rời đi sẽ khiến cô buồn bã, nhưng Thiệu Ngọc không nghĩ tới phản ứng của cô sẽ lớn như vậy.
Cũng có thể do đột ngột chưa kịp chuẩn bị, hoặc cũng có thể do bàng hoàng bất lực.
Thiệu Ngọc biết rằng Ôn Bảo Tứ không có cảm giác an toàn.
Kể từ khi đến nhà họ Ôn, cô luôn âm thầm thu mình lại.
Có bao nhiêu nuông chiều cũng không đủ để bù đắp khoảng trống chênh lệch giữa hai gia đình cũ và mới.
Cho nên Thiệu Ngọc luôn cố gắng đối xử tốt với cô, tận tình chăm sóc cô, có lẽ đây chính là nguyên nhân dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay.
Mất đi không đáng sợ, đáng sợ là mất đi sau khi có được.
Từ nhỏ đến lớn, Thiệu Ngọc chưa từng oán trách cái gì, cho dù bị hen suyễn hành hạ không thở được, anh cũng chỉ âm thầm chịu đựng, nhưng giờ phút này, anh thật sự vô cùng chán ghét thân thể của mình.
Cho dù, kiên trì một chút, đợi khi cô lớn lên, khả năng chịu đựng sẽ mạnh hơn.
- -Hiện thực vẫn luôn là hiện thực.
Dù bạn có khóc lóc, la hét, vùng vẫy cũng chẳng thay đổi được gì.
Cuối cùng, Ôn Bảo Tứ cũng lấy lại được bình tĩnh, đã có thể tiếp nhận chuyện này.
Cô đi theo Thiệu Ngọc trở về, xin lỗi anh rồi cùng nói về nơi anh sắp đến, vào lúc Ôn Bảo Tứ chuẩn bị bước vào cổng nhà mình, cô đã mỉm cười với anh.
"A Ngọc, ở bên đó hãy chăm sóc tốt cho bản thân, sớm quay trở về."
Ánh mắt Thiệu Ngọc phức tạp nhìn cô, trong lòng mơ hồ có thứ gì đó thoáng hiện, Ôn Bảo Tứ vẫy vẫy tay với anh, xoay người đi vào.
Trong phòng khách, Địch Thu và Ôn Anh vẫn đang đợi cô, thấy cô bước vào thì vô cùng ngạc nhiên, không rõ lúc ra ngoài còn hưng phấn như vậy làm sao mà trở về lại biến thành bộ dạng này.
Ôn Bảo Tứ cười giải thích với bọn họ, bên ngoài quá nóng, đi nắng có chút mệt mỏi, cho nên muốn tắm rửa rồi đi ngủ trước.
Vừa trở lại phòng, lưng cô đã áp vào tấm ván cửa, như bị rút hết sức lực.
Nằm trên giường từ ngày đến đêm.
Bộ não như ngừng hoạt động, giống như một cỗ máy bị hỏng, những mảnh ký ức về anh cứ liên tục lặp lại.
Thiếu niên đạp xe dưới ánh nắng ban mai.
Khuôn mặt đầu tiên cô nhìn thấy khi mở cửa với chiếc cặp sách trên lưng mỗi ngày.
Người luôn dịu dàng ở bên cạnh quan sát cô khi cô đùa giỡn với bọn Đường Nghiêu.
Người luôn thích xoa đầu cô.
Còn lúc nào cũng tự nhiên nắm lấy tay cô.
Anh luôn âm thầm quan tâm đến cô, trời lạnh sẽ mang trà sữa đến lớp, trời nóng thì mua kem cho